Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 84: Có chỗ nào sai?



Tần Kim Chi cùng với Vân Tước lại quen tay quen chân đi vào trong sân, nơi đặt quan tài của Lý Mịch.

Chỉ là lần này vừa bước vào, bên trong chẳng còn thứ gì nữa.

Ngay cả linh đường cũng đã được dọn sạch.

 

 

Tần Kim Chi liếc nhìn Vân Tước, nàng ta liền phi thân rời đi.

Nửa canh giờ sau, quay trở lại sân viện của Lý Mịch.

Vân Tước lắc đầu.

 

 

Toàn bộ Lý phủ đều không thấy bóng dáng quan tài.

Cũng chẳng có chút dấu hiệu nào là muốn làm tang lễ.

Thật thú vị!

Chưa có kết án, mà Lý Sào đã vội vàng nhập liệm.

 

 

Đúng lúc này, bên ngoài sân truyền vào tiếng nói chuyện.

Một giọng nghẹn ngào:

“Thiếu gia ngay cả thất thất cũng chưa qua, lão gia đã cho hạ táng rồi!

Còn chưa tra ra hung thủ là ai, thiếu gia nhà ta đã c.h.ế.t không minh bạch như vậy!”

 

 

“Lời của lão gia ngươi dám không nghe sao?

Thiếu gia tốt như thế, sao lại gặp phải kẻ ác nhân chứ.

Lão gia nhất định phải bắt được hung thủ!”

 

 

“Đừng để ta biết là ai hại c.h.ế.t thiếu gia nhà ta!

Ta nhất định bắt hắn đền mạng!”

 

 

“Xuỳ xuỳ xuỳ, mau đi đến viện của thiếu gia.

Người xưa nói rồi, ban đêm không bàn chuyện ma quỷ!”

 

 

Tần Kim Chi nhìn thoáng qua hai người, liền ra hiệu với Vân Tước.

Vân Tước lập tức hiểu ý.

Một chưởng gió quét ra, cây bên cạnh sân lập tức lay động dữ dội.

Trong cái viện vắng lặng này, bỗng chốc thêm phần âm trầm quỷ dị.

 

 

Hai tên tiểu tư giật mình kinh hãi.

Vân Tước lại vung thêm một chưởng, cây cối rung mạnh hơn.

 

 

“Ngực ta bị đè… khó chịu quá…”

Tần Kim Chi hạ giọng, phát ra âm thanh quái dị.

 

 

“Á!!! Quỷ a!!!”

Hai tên tiểu tư sợ hãi ngã lăn xuống đất.

 

 

Thế nhưng giọng nghẹn ngào kia lại run run hỏi:

“Thiếu gia! Là người sao? Thiếu gia!”

 

 

Tên còn lại thì khiếp sợ đáp:

“Oan có đầu, nợ có chủ!

Thiếu gia, không phải bọn ta hại người, xin đừng đến đòi mạng!”

 

 

“Ngực ta bị đè… khó chịu quá…”

 

 

Một giọng run rẩy nói:

“Thiếu gia bảo n.g.ự.c người khó chịu?

Nhất định là hôm nay lão gia cho thiếu gia nhập quan, đất ép xuống làm người khó chịu!”

 

 

Đột nhiên, từ trên trời rơi xuống hai đồng bạc.

“Giúp ta nới đất ra, n.g.ự.c ta khó chịu lắm!”

 

 

Tên tiểu tư khóc nghẹn kia vừa thấy bạc liền òa khóc to hơn, quả nhiên là thiếu gia!

Ngày thường thiếu gia đối xử với hắn tốt nhất.

Chưa từng đánh mắng, có cái gì ăn cái gì chơi đều mang cho hắn.

Ngay cả sau khi c.h.ế.t còn muốn thưởng bạc cho hắn đi nới đất.

 

 

“Thiếu gia! Tiểu nhân lập tức đi nới đất cho ngài!”

Hắn chẳng còn sợ hãi, vội vàng ôm lấy cái xẻng chạy đi.

 

 

Tần Kim Chi cùng Vân Tước nhìn nhau, rồi lập tức bám theo.

Đây đúng là trung bộc!

Vừa rồi nghe giọng hắn, hẳn là tiểu tư thân cận của Lý Mịch.

Tình cảm chắc chắn không nông cạn.

Không biết hắn có biết thêm điều gì khác.

 

 

Tên tiểu tư mang theo xẻng, chạy thẳng đến rừng trúc sau phủ.

Quả nhiên, ở đó có một gò đất nhỏ.

Thì ra bọn họ vội vã chôn cất Lý Mịch ở đây, ngay cả bia mộ cũng chẳng có.

 

 

Tên tiểu tư vừa khóc vừa đào đất, nới lỏng từng chút.

Đào một hồi, hắn khóc nấc trước mộ:

“Thiếu gia! Người có đỡ hơn chút nào không?”

 

 

Tần Kim Chi suýt nữa bật cười, thời nay thật còn có người tin vào quỷ thần như vậy.

Nàng liếc Vân Tước, Vân Tước liền ném một viên đá làm hắn ngất đi.

 

 

Hai người bước đến gò mộ, Vân Tước giành lấy cái xẻng bắt đầu đào.

Chẳng mấy chốc, quan tài đã lộ ra.

Vân Tước đào thêm vài nhát, lộ hẳn toàn bộ chiếc quan tài, liền tung chân đá tung nắp.

 

 

Quả nhiên, t.h.i t.h.ể Lý Mịch ở bên trong.

Mùi tử khí thối rữa bốc lên, khiến Vân Tước nhíu mày.

Tần Kim Chi thì không hề biến sắc, chỉ lấy ra một chiếc khăn lụa đưa cho Vân Tước.

“Che mắt hắn lại.”

 

 

Vân Tước liền che hốc mắt trống rỗng của Lý Mịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khoảnh khắc đó, Tần Kim Chi liền hiểu vì sao hôm nọ trong căn nhà kia, nữ nhân kia lại thấy quen mắt như thế.

Che đi đôi mắt, gương mặt Lý Mịch cùng nữ nhân tự sát kia giống nhau đến lạ lùng.

 

 

Đặc biệt là cái mũi!

Không chỉ hai người bọn họ.

Mà còn một người nữa...

Lý Sào!

 

 

Tần Kim Chi hồi tưởng kỹ lại, nếu che mắt đi, dung mạo ba người lại cực kỳ giống nhau.

Trong căn nhà kia, nha hoàn gọi nữ nhân đó là tiểu thư, gọi Lý Sào là lão gia.

Vậy nữ nhân kia chính là nhi nữ của Lý Sào?

 

 

Tần Kim Chi cười khẽ:

“Ta nhớ Lý Sào chỉ có hai đứa nhi tử, nào có nhi nữ.

Vậy thì nữ nhân kia là con ngoài giá thú?

Hay là tiểu thiếp của Lý Mịch vốn là con rơi của Lý Sào?”

 

 

Vân Tước gãi đầu, càng nghe càng loạn.

 

 

Tần Kim Chi cười nhẹ:

“Vậy rốt cuộc Lý Sào muốn che giấu chuyện có con riêng.

Hay là việc con dâu lại hóa ra là nhi nữ ruột mình.

Hay là nhi nữ chưa gả đi đã mang thai?

Dù là chuyện gì, cũng đều đặc sắc cả.

Bất kể truyền ra chuyện nào, danh tiếng của hắn đều mất sạch.”

 

 

Thế còn Vi Tử Minh, hắn đóng vai trò gì trong vở kịch này?

Tần Kim Chi mơ hồ cảm thấy, chỉ cần giải được câu đố này, nàng sẽ có một thu hoạch bất ngờ.

 

 

Hai người quay về vương phủ, Vân Cẩm đưa đến một phong thư:

“Quận chúa, đây là thư từ Thôi phủ gửi đến.”

 

 

Tần Kim Chi mở thư, đọc nhanh, rồi quay đầu hỏi:

“Người của Thôi phủ đi chưa?”

 

 

Vân Cẩm lắc đầu:

“Tiểu tư của Thôi phủ nói, tiểu thư nhà họ dặn hắn đợi hồi âm của người.”

 

 

“Bảo hắn, thánh chỉ giải cấm ngày mai sẽ được đưa đến Thôi phủ!”

 

 

Đến cũng không tính là chậm.

Nếu là người khác, e rằng Thôi thừa tướng căn bản chẳng thèm để mắt.

Nhưng nếu đó là Đỗ Trọng, thì lại cực kỳ nguy hiểm đối với ông ta.

Ông ta bị cấm túc trong phủ một ngày, tình thế càng thêm xấu.

Thôi thừa tướng rốt cuộc cũng ngồi không yên rồi.

 

 

Hiện giờ, vạn sự đã đủ, chỉ thiếu một cơn gió đông từ Giang Nam.

 

 

Lúc này, Lưu Y Y bước vào, liền thấy Tần Kim Chi ném gấp đôi số thuốc vào miệng.

Nàng lập tức túm lấy tay Tần Kim Chi, cau chặt mày:

“Sao ngươi lại uống gấp đôi thế?

Thứ thuốc này cũng chống đỡ không được bao lâu nữa đâu!”

 

 

Một lát sau, Lưu Y Y lo lắng hỏi:

“Chẳng lẽ khứu giác của ngươi cũng bắt đầu có vấn đề rồi?”

 

 

Tần Kim Chi nghĩ đến xác c.h.ế.t của Lý Mịch.

Nhớ đến phản ứng của Vân Tước khi ngửi thấy mùi.

Còn nàng thì chẳng ngửi được gì cả.

 

 

Lưu Y Y nhìn vẻ mặt ấy, liền biết mình đã đoán đúng.

“Chết rồi!

Nếu ngươi mất hết ngũ cảm...

Cho dù tìm được Lan Chi thảo cũng không cứu được nữa.

Sao lại nhanh thế này?”

 

 

Nàng lo lắng đi tới đi lui, lòng nóng như lửa đốt.

Người được phái đi rốt cuộc có chịu tìm nghiêm túc không?

Sao lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy chút tin tức?

 

 

Tần Kim Chi thì lại ung dung:

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”

 

 

Đối với việc bản thân khi nào chết, nàng vẫn có thể thản nhiên tiếp nhận.

Lưu Y Y vốn là muốn đến hỏi chuyện Thái y viện.

Nhưng lúc này ngoài tính mạng của Tần Kim Chi ra thì chẳng còn gì quan trọng hơn.

Theo tính toán của nàng, lẽ ra Tần Kim Chi còn ít nhất một năm nữa mới bắt đầu dần dần mất đi ngũ cảm.

 

 

Không ngờ bây giờ đã xảy ra!

Đã mất đến ba cảm giác rồi!

Vậy mà Tần Kim Chi cả ngày vẫn ung dung đi gây chuyện, mặt không đổi sắc mà gieo họa khắp nơi!

 

 

Đúng là đồ điên!

Biến thái!

Không được, nàng không thể chần chừ nữa.

 

 

Giờ phút này, giữ được mạng của Tần Kim Chi mới là điều quan trọng nhất!

Lưu Y Y xoay người bước đi.

 

 

Tần Kim Chi ngẩn ra:

“Ngươi còn chưa nói ngươi tìm ta có việc gì!”

 

 

“Không quan trọng!”