Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 90: Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng đã chết



Tần Nghiệp chinh chiến nhiều năm, nhận bốn nghĩa tử.

Người nào cũng võ nghệ cao cường, vô cùng dũng mãnh.

Tuổi trẻ trung nghĩa, gan dạ tiến lên không sợ hiểm nguy.

Đó cũng là những cánh tay đắc lực mà Tần Nghiệp đã chuẩn bị sẵn cho Tần Tử Nghi.

 

 

Chiến trường biến hóa khôn lường.

Binh lính đều mang đầu buộc ngang lưng quần, chẳng biết ngày nào sẽ c.h.ế.t trận.

Phụ mẫu thương con sâu nặng, nên cũng tính toán lâu dài.

Chỉ là không ngờ, lại thành cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

 

 

Tần gia ngoài Tần Nghiệp ra, toàn bộ nam đinh đều c.h.ế.t sạch.

Chỉ còn sót lại độc mầm trong tã lót là Tần Kim Chi.

 

 

Tần Nghiệp liền phái nghĩa tử thông minh nhất là Tiết Hoài Nghĩa về kinh trông nom Kim Chi.

Ba nghĩa tử còn lại càng được trọng dụng hơn.

Đặc biệt là đại ca Lý Mục Ly.

 

 

Hắn theo Tần Nghiệp lâu nhất.

Dần dà, binh lính dưới trướng không còn gọi hắn là “tướng quân”, mà đổi thành “Thiếu chủ”.

 

 

Nay phủ Trấn Bắc Vương chỉ còn lại một tiểu quận chúa.

Nữ tử sao có thể nắm giữ trăm vạn Trấn Bắc quân?

Đợi đến ngày lão Vương gia qua đời.

Người có khả năng tiếp quản trăm vạn đại quân nhất, chính là Lý Mục Ly.

 

 

Ban đầu, Lý Mục Ly còn từ chối.

Nhưng quyền lực ngày càng lớn, lời xưng hô kéo dài, dã tâm cũng theo đó mà nảy sinh.

 

 

Đúng vậy!

Tần gia chỉ còn một nhi nữ.

Chẳng lẽ tiểu quận chúa kia có thể ra chiến trường sao?

Một nữ tử thì sao có thể thống lĩnh trăm vạn hùng sư?

 

 

Hắn và Tần Nghiệp tình như phụ tử ruột.

Nếu hắn tiếp quản Trấn Bắc quân, đó chẳng phải cũng là một loại kế thừa sao?

 

 

Lâu ngày, lòng Lý Mục Ly thật sự đã xem mình là chủ nhân kế tiếp của Trấn Bắc Vương phủ.

Điển Phong Dương cùng Phù Nguyên Trung cũng đi theo bước chân đại ca.

Ngay cả Tiết Hoài Nghĩa, chẳng phải gần đây cũng tự xem mình là chủ nhân của Vương phủ đó sao?

Đến cả hộ vệ trong phủ cũng chỉ nghe lệnh của Tiết Hoài Nghĩa.

 

 

Tất cả quy về một điểm.

Chính là khinh thường Tần gia không còn người nối dõi.

 

 

Điển Phong Dương không ngờ Tần Kim Chi lại chẳng hề nể mặt bọn họ là bậc trưởng bối.

Bọn họ theo nghĩa phụ nhiều năm, thân phận cũng nước lên thuyền lên, nào từng bị ai xem nhẹ như vậy?

 

 

Điển Phong Dương giận dữ quát:

“Kim Chi! Ngươi sao có thể ăn nói với trưởng bối thế này?

Bao năm qua, ở Kinh thành ngươi chỉ học được cách cãi lại trưởng bối thôi sao?

Chỉ là một cây hoa mà thôi, đại ca đã nói sẽ bồi thường cho vị cô nương kia.

Cớ sao ngươi cứ mãi ép người ta đến cùng?”

 

 

Tiết Hoài Nghĩa giật giật khóe mắt, trong lòng thầm mắng:

Nhị ca, sao còn hăng lên nữa thế?

Hắn vội ngăn:

“Nhị ca, không được vô lễ với quận chúa.”

Nói rồi định kéo hắn ta ra.

 

 

Nào ngờ Điển Phong Dương hất mạnh:

“Tứ đệ! Ngươi cũng hồ đồ rồi!

Thân là trưởng bối mà không dạy dỗ nó, còn dung túng cho nó sỉ nhục đại ca thế này.

Ta thật thất vọng về ngươi!”

 

 

Tiết Hoài Nghĩa chỉ thấy lòng lạnh ngắt:

Nhị ca, ta đã hết cách cứu huynh rồi!

 

 

Tần Kim Chi ngược lại càng hứng thú, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Điển Phong Dương:

“Điển tướng quân là muốn nói bản quận chúa Hữu nương sinh, vô nương giáo*.

Hay muốn nói hoàng tổ phụ cùng hoàng tổ mẫu dạy bảo không nghiêm?”

*(Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy dỗ)

 

 

Điển Phong Dương nghe xong liền hoảng hốt:

“Ta tuyệt không có ý đó!”

 

 

Tần Tử Nghi c.h.ế.t trận vì nước, nếu lời này mà truyền ra, sau này hắn còn lấy gì để trấn quân tâm?

Dám nói đế hậu dạy con không nghiêm, hắn có mấy cái đầu để chặt đây?

 

 

Tần Kim Chi hờ hững đứng dậy bước đến, nói chậm rãi:

“Có điều, ta thấy ngươi nói đúng.”

 

 

Lời chưa dứt, chân nàng đã giẫm mạnh xuống bàn tay của Lý Nhạc Dao.

 

 

“AAAAaaaaaaa!!!”

Lý Nhạc Dao đau thấu tim gan, hét chói tai, nhưng không dám rút tay lại.

Nàng sợ con chim sẻ* đứng cạnh kia sẽ vung gươm chặt lìa cánh tay nàng.

(ý nói Vân Tước, Tước là con sẻ)

 

 

Lý Mục Ly vội vàng cầu xin:

“Xin quận chúa tha cho tiểu nữ!”

 

 

Nếu tay bị phế, nhi nữ hắn sau này làm sao gả đi được nữa?

Chỉ một thoáng, hắn đã hiểu rõ.

Quận chúa đang gõ nhắc hắn: 

Đừng quên thân phận của mình!

Bằng không, Tiết Hoài Nghĩa cũng sẽ chẳng nhắc nhở hắn nhiều lần như thế.

 

 

Mà nghĩa phụ đến giờ vẫn không lên tiếng, rõ ràng là sẽ tuyệt đối không can dự.

Danh tiếng quận chúa có sụt giảm đi nữa, nàng vẫn là người thừa kế duy nhất của Tần gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Huống hồ, sau lưng Tần Kim Chi còn có cả đế hậu chống lưng.

 

 

Tần Kim Chi ung dung nhìn hắn:

“Ta đã nói, nàng phế một tay tiểu tư của ta, thì phải bồi một tay.

Hoa bị giẫm nát, tổ phụ ta ăn không được, thì nàng phải ăn.

Lý tướng quân, đây là mệnh lệnh, không phải thương lượng.

Là thứ gì khiến ngươi nghĩ rằng một con ch.ó có tư cách mặc cả với chủ nhân?”

 

 

Lời này, chẳng khác nào giẫm nát hết thảy mặt mũi của cả sân.

Nàng dám gọi Lý Mục Ly là chó của Tần gia!

Lý Mục Ly giận đến run rẩy, nhưng chẳng thể làm gì.

 

 

Tần Kim Chi lại uể oải nhìn về phía Điển Phong Dương.

Sắc mặt hắn cũng khó coi chẳng kém:

“Có điều, ta là người nói lời giữ lời.

Về phần tay của ai, hoa ai ăn, ta không quan tâm.

Điển tướng quân nếu muốn thay thế, xin mời.”

 

 

Vân Tước quăng thanh kiếm trước mặt Điển Phong Dương.

Điển Phong Dương đứng c.h.ế.t trân, nhất thời không biết làm sao.

Nếu là kẻ khác, hắn đã vung đao c.h.é.m rồi!

Nhưng đây là Trấn Bắc Vương phủ, mà hắn lại động thủ với mầm sống duy nhất của Tần gia…

Hắn còn đường sống nào nữa!

 

 

Lý Nhạc Dao đến lúc này mới thật sự biết mình gây họa lớn.

Nước mắt lăn dài, giọng nghẹn ngào:

“Quận chúa, đều là lỗi của ta! Ta nhận phạt!

Xin quận chúa đừng trách tội phụ thân cùng nhị thúc, ta nguyện hiến tay mình đền bù.”

 

 

Tần Kim Chi gật đầu hài lòng:

“Cũng không làm nhục phong cốt của hổ nữ tướng môn.

Tiết thống lĩnh!”

 

 

Tiết Hoài Nghĩa mang kiếm bước đến, lòng hơi bất nhẫn nhưng vẫn không nói một lời.

 

 

Tần Kim Chi khẽ mỉm cười:

“Ngươi hẳn nên gọi Tiết thống lĩnh đây một tiếng tứ thúc.

Khi còn ở quân doanh, hắn danh vọng cực cao, một tay kiếm nhanh lập bao chiến công.

Để hắn ra tay, ngươi sẽ không đau đâu.”

 

 

Lý Nhạc Dao nhắm chặt mắt, biết kiếp nạn này khó thoát.

Tiết Hoài Nghĩa siết chặt nắm đấm, giơ kiếm lên.

 

 

Điển Phong Dương lập tức hét:

“Tứ đệ! Ngươi thật sự muốn tiếp tay làm ác sao?

Nhạc Dao cũng là điệt nữ của ngươi, nó gọi ngươi là tứ thúc đó!”

 

 

Tiết Hoài Nghĩa chỉ thở dài.

Nhị ca, sao lại cố chấp đến thế?

 

 

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên:

“Ta nguyện thay nhi nữ chịu phạt.”

Lý Mục Ly nhặt kiếm dưới đất, chĩa vào tay phải mình.

 

 

Tần Kim Chi lập tức hưng phấn:

“Đây chính là cảm giác có phụ mẫu che chở sao?

Thật tuyệt diệu quá!

Lý tướng quân, mau để kẻ không cha không nương dạy dỗ như ta được nếm trải một chút đi!”

 

 

Điên rồi!

Trong đầu tất cả mọi người chỉ còn một ý nghĩ:

Tiểu quận chúa này chính là kẻ điên!

 

 

“Cha!”

“Đại ca!”

Lý Nhạc Dao cùng Điển Phong Dương đồng thanh kêu lên.

 

 

Lý Nhạc Dao dùng tay còn lại níu chặt cổ chân Tần Kim Chi, khóc lóc:

“Quận chúa! Quận chúa! Đều là lỗi của ta!

Nếu phải phế, xin phế tay ta!

Phụ thân còn phải cầm binh, tay của ông ấy không thể tổn hại được!

Cầu xin người! Xin hãy phế tay ta!”

 

 

Điển Phong Dương rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, quay người hô lớn:

“Nghĩa phụ!”

 

 

Nhưng trong sảnh khách, nào còn bóng dáng Tần Nghiệp.

Nghĩa phụ đã biến mất từ lúc nào.

 

 

Tần Kim Chi càng thêm hưng phấn, giọng run run:

“Thật khiến ta cảm động quá!

Ta sắp rơi nước mắt mất thôi!

Lý tướng quân, mau ra tay đi!

Ta thật sự không thể đợi nổi nữa rồi!”

 

 

“Không! Không! Cha, đừng!”

 

 

Lý Mục Ly dứt khoát giơ kiếm đ.â.m thẳng vào bàn tay phải.

 

 

“Đợi đã!”

Ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp xuyên qua tay hắn, Tần Kim Chi bỗng quát dừng.

Mọi người thở phào, tưởng nàng sẽ bỏ qua.

 

 

Nhưng tiếng nói ma quỷ lại vang lên:

“Nhi nữ ngươi nói đúng, ngươi còn phải cầm binh, lỡ tay phải bị thương thì làm sao?

Đổi sang tay trái đi. Đây chính là lòng hiếu thảo của nhi nữ ngươi.

Lý tướng quân tuyệt đối không thể phụ bạc đâu nhé!”

 

 

Trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng c.h.ế.t lặng.

Tần Kim Chi như một ác quỷ thao túng lòng người, tàn nhẫn bóp nghẹt thần kinh và trái tim tất cả bọn họ!