Khi mọi người đều khóc rất đau lòng, chỉ có Thẩm Đồng Quang không khóc.
Sau khi lo liệu xong xuôi mọi chuyện của Trân Châu.
Thẩm Đồng Quang chỉ lau mắt, rồi cho một ngàn chiếc bánh ngọt vào trong túi Càn Khôn:
"Mọi người yên tâm, Thao Thiết Đại Vương sắp lên đường đi tìm Trân Châu đây."
Người trong thôn Lý gia đứng trên bờ ruộng nhìn bóng lưng của Thẩm Đồng Quang.
Luôn cảm thấy trong lòng thiếu đi thứ gì đó, không nói nên lời.
"Thiếu mất Trân Châu bà bà." Đứa con của Thiết Ngưu rúc vào lòng Thúy Thúy, "Bà bà và Thẩm lão phu tử luôn khoác tay nhau, cứ đi chậm rãi như vậy."
Sau khi Thẩm Đại Vương đi, thôn Lý gia đã mưa suốt bảy ngày.
Tiếng sấm nức nở, như có một con thú lạc loài đang trốn trong mây mà khóc.
Người dưới địa phủ đều sợ Thao Thiết Đại Vương.
Vô Thường sợ ngài ấy ăn trộm sinh hồn, Mạnh Bà sợ ngài ấy trộm uống canh Mạnh Bà.
Người ta không cho phép Thẩm Đại Vương đợi trên cầu Nại Hà, muốn đuổi ngài ấy đi.
Ngày hôm đó, Thẩm Đại Vương đã học được cách ăn vạ.
Ngài ấy ôm lấy cột cầu Nại Hà không chịu buông tay.
"Lý Trân Châu đã không còn ở đây nữa, tổ sư của Lăng Trần Phong đã biết trước ngài sẽ đến, ông ấy bảo ngài lên Lăng Trần Phong tìm ông ấy, ông ấy biết hết chuyện của Lý Trân Châu." Vô Thường khuyên ngài.
Bỉ Ngạn
Thẩm Đại Vương không ăn vạ nữa, buông tay ra, rồi rời đi.
"Vậy nếu tổ sư Lăng Trần Phong đã biết trước, tại sao còn để ngài ấy chạy một chuyến vô ích?"
"Tổ sư Lăng Trần Phong nói rằng dù có nói sớm thì ngài ấy cũng sẽ đến."
Thẩm Đồng Quang đi một mình.
Đói rồi, thì ăn một chiếc bánh do Trân Châu nướng.
Có lúc nhớ nàng đến đau lòng, cũng ăn một chiếc.
Bánh ngọt ngày càng vơi, nhưng nỗi nhớ lại ngày một nhiều hơn.
Bánh ngọt có thể ăn tiết kiệm, nhưng hắn không biết làm thế nào để tiết kiệm nỗi nhớ một người.
Một đêm trăng rất sáng, Thẩm Đồng Quang đói rồi, sờ sờ vào túi, rồi lại rụt tay về.
Không đói, không ăn nữa.
Nếu không, số bánh ngọt còn lại sẽ không đủ để dùng cho việc nhớ nàng.
Sư tôn không có ở đó, chỉ nhờ Thi Vũ để lại một lời nhắn, bảo hắn đến nhân gian ba mươi năm, tìm xem nhà nào có bánh ngọt ngon hơn của Trân Châu làm, rồi hãy trở về Lăng Trần Phong.
"Tại sao lại để tên ngốc này lang thang ở nhân gian ba mươi năm? Không phải sư tôn đã tính ra hết rồi sao, cứ nói thẳng cho hắn biết mấy chục năm sau, Trân Châu sẽ đi qua cây cầu đó, chẳng phải là được rồi sao?" Thi Vũ chống cằm hỏi.
"Nếu nói ra, hắn sẽ chờ đợi mấy chục năm ở trên cây cầu đó, nhân gian náo nhiệt, dù sao cũng phải tìm chút việc để làm."
"Người đã nói nhân gian náo nhiệt, không sợ trong ba mươi năm này, hắn gặp được cô nương tốt hơn rồi thay lòng sao?"
"Trân Châu chuyển thế là tự do, Thẩm Đồng Quang cũng vậy." Sư tôn khẽ cười, "Bắt hắn đợi, và hắn muốn đợi, là hai chuyện khác nhau."
Thi Vũ thông minh, nhưng nghe vậy lại chẳng hiểu gì.
Bắt hắn đợi, hắn muốn đợi, chẳng phải đều là đợi sao?
Có gì khác biệt chứ?
Thẩm Đồng Quang xuống núi bắt đầu tìm kiếm loại bánh ngọt ngon hơn của Trân Châu làm.
Đầu tiên là hắn đến tửu lầu lớn nhất kinh thành, nơi đó đã mời được vị đầu bếp điểm tâm giỏi nhất Dương Châu.
Bánh ngọt vỏ giòn tinh xảo, thơm ngọt tan trong miệng.
Người khác tấm tắc khen không ngớt, Thẩm Đồng Quang chỉ lắc đầu.
Bánh của đầu bếp làm rất ngon, nhưng vẫn chưa đủ ngon.
Nhưng rốt cuộc chỗ nào chưa đủ ngon thì Thẩm Đồng Quang cũng không nói được.
Chàng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
Lại một ngày mùa thu thời tiết rất đẹp, ven đường nở đầy những đóa hoa vàng nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Đồng Quang nhớ Lý Trân Châu, liền biến thành Thao Thiết leo lên một ngọn núi rất cao.
Chàng cứ ngỡ ở đây không có ai, nào ngờ lại có một lữ khách đang du ngoạn.
Lữ khách nhận ra Thẩm Đồng Quang, lấy bút ghi lại:
"Thao Thiết quả như trong cổ tịch đã ghi, thân dê mặt người, răng hổ móng người."
Thẩm Đồng Quang biến về nguyên hình khóc rất đau lòng, thế là thời tiết không còn nữa đẹp, trời đổ một trận mưa rất lớn.
Lữ khách gật đầu, lại ghi thêm:
"Hễ khóc là trời đổ mưa."
Thẩm Đồng Quang ngại không khóc nữa, sợ nếu khóc tiếp, lữ khách sẽ ghi lại "Thao Thiết hay khóc", thật mất mặt.
Thẩm Đồng Quang nhìn chằm chằm vào lữ khách, lữ khách lại có chút ngượng ngùng:
"Thao Thiết thích ăn, đây là bánh mà nương tử ta làm cho ta, chia cho ngươi một nửa."
Bánh do thê tử của lữ khách làm, tuy không phải bánh ngọt, lại có một chút hương vị của Lý Trân Châu.
Thẩm Đồng Quang lại muốn khóc.
"Ngài vừa khóc cái gì vậy."
"Ta nhớ thê tử của ta, ngươi không nhớ thê tử của ngươi sao?"
"Cũng nhớ, nhưng ta vốn thích du ngoạn, yêu sông núi, chỉ không thích bị ràng buộc." Lữ khách dựa vào cây, chỉ vào biển mây cuồn cuộn phía xa, "Thiên hạ nhiều cảnh đẹp như vậy không đi khám phá thật đáng tiếc, ngài xem, chẳng phải chỗ này rất đẹp sao?"
"Rất đẹp, ta cũng muốn đưa thê tử của ta đến xem, nhưng bây giờ nàng ấy không còn nữa." Thẩm Đồng Quang suy nghĩ một lát, "Nhưng không sao, kiếp sau ta tìm được nàng, sẽ lại đưa nàng đến xem."
Nghĩ đến đây, Thẩm Đồng Quang lại vui vẻ trở lại.
Thao Thiết không còn buồn nữa, lữ khách lại đau lòng:
"Phải, lẽ ra nên đưa nàng đi cùng..."
Mưa tạnh, lữ khách quyết định về nhà.
Lúc chia tay, lữ khách vẫy tay với Thẩm Đồng Quang, nói một câu duy nhất mà Thẩm Đồng Quang thích nghe:
"Chúng ta đều giống nhau, đều đang tìm đường về nhà."
Thẩm Đồng Quang cũng sẽ đến núi Thao Thiết, đến chỗ những đồng loại ham ăn để hỏi thăm về loại bánh ngọt ngon nhất thiên hạ.
Lũ Thao Thiết đang so sánh xem thứ gì mình từng ăn là ngon nhất, để chọn ra Thao Thiết Đại Vương.
"Thứ ngon nhất ta từng ăn là dã tâm vụ lợi của một người đàn ông."
"Đồ ngốc, thứ ngon nhất đương nhiên là tấm chân tình của nữ tử!"
Những thứ họ nói Thẩm Đồng Quang đều chưa từng ăn, Thẩm Đồng Quang không nói gì.
Có người nhận ra Thẩm Đồng Quang:
"Này, ngươi là người đã được lão già Lăng Trần chỉ điểm, cũng coi như đã trải sự đời rồi, thứ ngon nhất ngươi từng ăn là gì?"
"Sao ngươi không nói gì? Lẽ nào ngươi đã từng ăn một trái tim chân tình?"
"Đó là thứ tốt đẹp trong truyền thuyết, phải là người ta cam tâm tình nguyện, không oán không hối mà móc ra cho ngươi ăn."
Lũ Thao Thiết bàn tán xôn xao, chờ Thẩm Đồng Quang nói ra thứ gì đó ngon để đỡ thèm.
"Bánh ngọt."
Cả bầy thú hoang mang: đó là gì? Bánh ngọt có tim người hả?
"Là bánh ngọt."
Trong bánh ngọt có kẹp một trái tim đẫm máu, nhất định rất ngon.
"Chỉ là bánh ngọt!" Thẩm Đồng Quang có chút mất kiên nhẫn, "Là thê tử của ta làm, rất ngon."
Cả bầy thú nhìn nhau.
Chưa từng nghe, chưa từng thấy, chưa từng ăn.
"Phiền c.h.ế.t đi được! Không nói chuyện được với các ngươi!"
Thẩm Đồng Quang tức giận bỏ đi, chẳng cần cả danh hiệu Thao Thiết Đại Vương mà chúng trao cho.