Trân Châu Quang

Chương 2:



Bụng của Thẩm Đồng Quang đúng lúc kêu lên.

Mặt chàng lại đỏ bừng.

Ta không nỡ nhìn mỹ nhân bị đói, vội xắn tay áo lên:

"Ta đi nấu cho chàng một bát canh bột viên, thêm hai quả trứng chần nữa."

Thẩm Đồng Quang ăn uống cũng nho nhã và đẹp mắt.

Chàng ăn sạch sẽ, sạch đến mức có vẻ như cũng chẳng cần rửa bát.

Khi phát hiện ta đang nhìn mình, chàng còn ngượng ngùng lau khóe miệng.

Không giống Tạ Vô Trần và Thi Vũ.

Tạ Vô Trần cần phải tịch cốc, luôn nói cơm ta nấu có mùi hôi.

Thi Vũ sợ mập, kén cá chọn canh, chỉ ăn một ít rau.

Buổi tối, lòng ta vui vẻ, nằm trên giường tính toán xem những ngày tháng sau này sẽ sống thế nào.

Thẩm Đồng Quang biết chữ thì thật tốt quá, sau này ghi sổ sách ta không cần phải vẽ vời nữa.

Nhưng nếu chàng không chịu giúp ta tính sổ sách thì phải làm sao?

Tạ Vô Trần thì xem hiểu, nhưng lại không chịu giúp ta.

Bốn năm trước, Trương mặt rỗ thu mua trứng đã lừa ta, gạt mất nửa giỏ trứng, lúc ta khóc lóc về nhà, Tạ Vô Trần chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái:

"Muốn trách thì hãy trách bản thân cô ngốc."

"Tại sao người khác lại không bị lừa?"

Ta đã nói với Tạ Vô Trần, ta không phải sinh ra đã ngốc, là sau trận sốt cao năm năm tuổi, ta mới không còn thông minh nữa.

Bán đồ cũng bị người ta lừa, không bán đồ cũng bị lừa.

Ba năm trước, ta bán được hai con gà, trên đường về thấy một người ăn mày toàn thân lở loét nằm xin ăn, lòng không nỡ, liền cho ông ta một nửa số tiền bán gà.

Tạ Vô Trần trông thấy, cười lạnh nói: "Đó là một kẻ lừa đảo, cô xem những vết lở loét trên người ông ta đều là dùng thuốc màu vẽ lên, gặp mưa là trôi hết."

Ta thở phào một hơi, nhìn bóng lưng tập tễnh của người ăn mày đó:

"Vậy thì tốt rồi, không bị bệnh là tốt rồi. Nếu không thì đau đớn biết bao."

Tạ Vô Trần im lặng một lát, rồi cười nhạo ta:

"Đồ ngốc."

Đồ khờ, đồ đần, đồ thiểu năng, đồ ngu ngốc.

Ta đã rất quen với việc hắn nói ta như vậy rồi.

Thôi bỏ đi, người cũng đã đi rồi, không chấp nhặt với hắn nữa.

Ta đang tính toán xem làm thế nào để thuyết phục Thẩm Đồng Quang giúp ta tính sổ.

Bỗng một cơn gió thổi tung cửa, ta vừa xuống giường định đóng lại.

Một bóng đen lướt vào nhẹ nhàng như một con mèo.

Chưa kịp quay đầu lại, một thân thể nóng rực đã áp sát vào sau lưng ta, bên tai là một tiếng thở dài thỏa mãn:

"...Thơm quá."

"...Sao lại có thể thơm đến vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là Thẩm Đồng Quang.

Dưới ánh trăng, đai áo trong của chàng lỏng lẻo, để lộ một mảng da thịt, trông như một yêu tinh ma mị đang câu hồn người.

Bàn tay chàng trông gầy gầy dài dài, yếu ớt mỏng manh, sao lại giống như móng vuốt của dã thú, móc chặt lấy thắt lưng của ta.

Chàng từ phía sau ôm trọn lấy ta, nhỏ giọng dụ dỗ:

"Trân Châu, Tạ công tử phi thăng rồi, nàng không cô đơn sao?"

"Không đâu, ta còn có Đại Hoàng, còn có gà vịt ngỗng ở sân sau, náo nhiệt lắm."

Bỉ Ngạn

Ta ngơ ngác nhìn chàng,

"Còn chàng đó, chàng có lạnh không?"

Chàng tựa vào cửa, nhìn ta kéo lại áo cho mình.

Ta chăm chú, không hề nhìn thấy bóng thú khổng lồ của Thẩm Đồng Quang in trên tường, đang âm mưu nuốt chửng cả người ta.

Thẩm Đồng Quang nghiêng đầu đánh giá ta, khẽ cười.

Chàng cười rất đẹp, ta lại bắt đầu lâng lâng.

Nghĩ đến việc chàng đơn độc đến đây, ngay cả quần áo để thay cũng không có.

"Ngày mai ta ra chợ bán trứng, sẽ mua hai khúc vải may cho chàng hai bộ đồ mới." Ta suy nghĩ một lát, "Trời lạnh rồi, trước tiên cần một bộ đồ mùa đông, còn phải mua một khúc vải đỏ, để chúng ta thành thân."

Thẩm Đồng Quang mặc lại áo quần chỉnh tề xong thì trở nên ngoan ngoãn:

"Trân Châu, ta đói rồi."

Vừa hay trong bếp có bột mà ta đã chuẩn bị để gói bánh chẻo.

Nhào bột, bắc chảo, một nắm đường được nhào vào khối bột, khối bột màu vàng nhạt được nướng vàng ruộm hai mặt.

Củi cuối thu có dầu, khi đốt lên tỏa ra mùi thơm cháy.

Thẩm Đồng Quang chống tay, mắt không chớp nhìn ta.

Ta lau mồ hôi trên trán:

"Trong bếp bẩn lắm, chàng ra ngoài chờ đi."

"Ta ở lại với nàng."

Ánh lửa chiếu lên mày mắt của Thẩm Đồng Quang, khi ngửi thấy mùi thơm, trong mắt chàng lóe lên một tia sáng u tối:

"Quá trình chờ đợi thức ăn được nấu chín, còn thỏa mãn hơn cả khoảnh khắc được ăn."

"Cẩn thận bỏng." Ta bất an nhìn chàng, "Bên ngoài chỉ là bị cháy, không phải bị bẩn đâu."

Ta sợ hắn sẽ giống như Tạ Vô Trần, nhìn thấy chiếc bánh cháy vàng và tay ta liền chau mày, rồi lại nói một câu "bẩn".

"Sao lại bẩn được chứ?"

Thẩm Đồng Quang cắn một miếng bánh nhân đường, cười đến híp cả mắt lại.

Cuối cùng ta cũng nhớ ra Thẩm Đồng Quang giống cái gì rồi.

Giống như một thư sinh do hồ ly biến thành.

Chàng ăn no uống đủ, lại cuộn người nằm bên cạnh giường sưởi của ta.

Thậm chí ta còn nghi ngờ rằng giây tiếp theo chàng sẽ l.i.ế.m chiếc đuôi hồ ly không hề tồn tại của mình.

"Trân Châu, kể cho ta nghe chuyện của nàng đi?"