Đôi mắt hờ hững nhìn về hướng ta và Bùi Ngọc rời đi.
Cách đó không xa, Lê Uyển nghe thấy hắn nói: “Chúng ta nhanh chóng thành hôn thôi.”
16
Ngày đại hôn, ta dậy rất sớm.
Đón mặt trời buổi sáng, ngồi lên kiệu hoa tới Bùi phủ.
Lần này, bên tai là tiếng khua chiêng gõ trống chúc mừng.
Bùi Ngọc dắt ta xuống kiệu, trưởng Công chúa ngồi ở chủ vị, nhìn chúng ta bái đường.
Khuôn mặt tươi cười của mọi người hiện lên.
Ta được đưa vào động phòng, Bùi Ngọc nhờ Ngọc Thành công chúa tới đó cùng ta.
Tính tình nàng ấy có chút giống Đông Hỉ, nàng ấy có rất nhiều chuyện bát quái, nói chuyện khá thoải mái.
Nàng ấy hỏi thăm chuyện xưa của ta cùng Bùi Ngọc.
Nàng ấy còn nhắc tới Lê Uyển, nói nàng ta cưỡi lừa tìm ngựa, cuối cùng hai tay trống trơn, gả cho người không như mong muốn.
Nàng ấy nói Lục Chấp không phải người tốt, chiếm được sẽ không biết quý trọng, sau này Lê Uyển sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ.
Ta giật mình cảm thấy nàng ấy nhìn người rất chuẩn.
Công chúa ngượng ngùng thè lưỡi nói cho ta biết trước kia nàng ấy cũng từng thích Lục Chấp, mà hắn luôn như gần như xa, làm cho nàng ấy phải bi thương rất lâu.
Cuối cùng Bùi Ngọc đã chỉ điểm rõ để nàng ấy nhìn thấu sự mập mờ giữa Lục Chấp và Lê Uyển, để cho nàng ấy kịp thời tỉnh ngộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nếu luận về tài năng, Lục Chấp và Lê Uyển đúng là một đôi uyên ương.”
“Nhưng luận về tình, hai người đều không chịu nhường nhau, người sau còn điên hơn người trước.”
Công chúa thở dài.
Ta nhớ tới kiếp trước, không khỏi gật đầu đồng ý.
Lục Chấp và Lê Uyển quá cao ngạo, ngạo mạn đến mức cho rằng tất cả những người không bằng bọn họ đều có ý đồ khác.
Trời dần tối, Bùi Ngọc tiếp khách xong liền trở về phòng.
Công chúa đã đi rồi.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Ta hít một hơi thật sâu, lắng nghe tiếng bước chân của hắn ta và tiếng thở nhè nhẹ của mình.
Ánh nến rất sáng, ta xuyên qua khăn voan, nhìn thấy hắn ta chậm rãi dừng ở trước mặt ta.
Khăn voan từ từ vén lên, Bùi Ngọc mặc y phục của tân lang, tuấn mỹ như ngọc, hắn ta mỉm cười nhìn ta, mặt mày ôn nhu.
Ta khẩn trương nhếch môi, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải?
“Uống rượu hợp cẩn trước?” Bùi Ngọc hỏi.
Ta siết chặt ngón tay, gật đầu.
Khoảng cách dần dần kéo gần lại, tim ta đập như sấm, gắt gao nhắm hai mắt lại.
Ta nghĩ, ta có chút thích Bùi Ngọc.
Nhưng - - không tới nỗi quá sâu đậm.
Uống rượu xong, Bùi Ngọc ngồi bên cạnh ta.
Hắn ta giơ tay lên, giúp ta tháo trang sức xuống.
Sau đó, ta đi vào trong bình phong thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ.
Rửa mặt xong, ta thấp thỏm đi tới trước giường.
Bùi Ngọc đang dựa vào mép giường, chống đầu nhắm mắt dưỡng thần, trên mặt mang theo vài phần men say.
Nghe thấy động tĩnh, hắn ta mở mắt nhìn ta, ánh mắt nhu hòa, khóe miệng mang theo ý cười.