Trăng Sáng Dịu Dàng

Chương 11



1

 

Ta đã sớm nghe nói về chuyện giữa Trần Minh Nguyệt và Tào Cảnh Hành.

 

Khi đó, trong đầu ta hiện lên gương mặt nhẫn nhịn của Trần Minh Nguyệt.

 

Lúc trước, Trần phủ từng mở tiệc, ta có đến. 

 

Ta vốn không thích náo nhiệt, lại thêm những lời đồn đại ngoài kia, cảm giác như trước mặt có một bức tường vô hình ngăn cách, tất cả sự rôm rả bên ngoài đều chẳng liên quan đến ta, ta chỉ lặng lẽ uống rượu một mình.

 

Chỉ một ánh mắt, ta liền nhìn thấy Trần Minh Nguyệt, người cũng mang hoàn cảnh tương tự.

 

Chỉ là nàng rón rén đi sau lưng Tào Cảnh Hành, hắn thao thao bất tuyệt, nàng không chen lời được, thỉnh thoảng lên tiếng còn bị hắn quát mắng.

 

Sau đó, nàng liền cúi đầu im lặng.

 

Ta vốn tưởng nàng sẽ khóc, ai ngờ khi ngẩng lên, gương mặt nàng lại bình tĩnh lạ thường, như thể đang âm thầm tính toán điều gì đó.

 

Ta hơi nhíu mày, ánh mắt không rời nàng, ta muốn xem thử Trần Minh Nguyệt rốt cuộc định làm gì.

 

Quả nhiên, không bao lâu sau, thừa lúc đông người, nàng lấy ra một chiếc lọ nhỏ, đổ thứ bên trong vào chén rượu của Tào Cảnh Hành.

 

Chưa đầy một nén nhang, Tào Cảnh Hành đã ôm bụng đau quặn, rõ ràng là đang cố chịu đựng, nhưng không chịu nổi, từ đau bụng đến… ị ra quần, chỉ trong nháy mắt.

 

Yến tiệc lập tức rối loạn.

 

Có người ngửi thấy mùi lạ.

 

Trần Minh Nguyệt làm vẻ vô tội: 

 

“Tào công tử, ngài không khỏe sao? Sao lại tiêu chảy thế?”

 

Thì ra là thuốc xổ.

 

Ta bật cười, không phải kiểu cười gượng cho có, mà là thật lòng bật cười, ánh mắt cũng cong lên như dòng nước xuân.

 

2

 

Lần thứ hai gặp lại Trần Minh Nguyệt là mấy ngày sau, tại hành cung.

 

Thật ra ta vốn không định đến. 

 

Dù phụ thân có nghiêm giọng thế nào cũng không điều khiển được ta.

 

Nhưng nghĩ đến đôi mắt láu lỉnh của Trần Minh Nguyệt… ta đã đồng ý.

 

Dù là bao nhiêu năm sau, trong những giấc mơ chập chờn lúc nửa đêm, ta vẫn luôn cảm thấy may mắn vì ngày đó mình đã đến hành cung.

 

Khi nàng ném tú cầu về phía ta, ta thừa nhận tim mình đã lỡ một nhịp.

 

Con gái riêng thì đã sao? 

 

Không được lên mặt bàn thì đã sao? 

 

Ta không để tâm.

 

Miệng lưỡi người đời, đen trắng gì họ muốn nói sao thì nói.

 

Kinh thành đồn rằng ta bất lực, tính tình lại kỳ quái, lạnh lùng, điều đó không sai.

 

Ta cố tình để xe ngựa dừng ở tửu lâu, vì ta sợ. 

 

Sợ rằng Trần Minh Nguyệt chỉ là xúc động nhất thời.

 

Nhưng nghe nàng ngỡ rằng ta đang giận, rồi nói mấy lời dỗ dành ta… ta liền hiểu, Trần Minh Nguyệt còn thông minh, thấu đáo hơn ta tưởng.

 

Ta hối hận rồi. 

 

Hối hận vì để nàng nghe thấy mấy lời bẩn thỉu từ miệng Tào Cảnh Hành.

 

Ta nổi giận, gõ vào vách xe.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tùy tùng hiểu ý ngay, âm thầm theo dõi Tào Cảnh Hành, bao tải trùm đầu, gậy gỗ đập thẳng.

 

Chỉ là sự thấu đáo đó đôi khi khiến ta đau đầu.

 

Đêm tân hôn, Trần Minh Nguyệt lại dám cắt ngón tay mình, nói gì mà có hai cách để giúp ta…

 

Nàng xem cuộc hôn nhân này như một cuộc giao dịch.

O mai d.a.o Muoi

Ta hiểu.

 

Tuổi thơ khốn khó, bị phụ thân mình phản bội, bị Tào Cảnh Hành tổn thương – tất cả khiến trái tim vốn đã cẩn trọng của nàng càng thêm mong manh, không còn tin vào cái gọi là chân tình.

 

Không sao cả. 

 

Đời còn dài.

 

Ta nhất định sẽ khiến nàng lột bỏ lớp vỏ ngoài giả tạo, dám sống thật với lòng mình.

 

Vì vậy ta dạy nàng cách báo thù, khiến nàng đối diện với nội tâm, vứt bỏ những gánh nặng vô ích.

 

3

 

Nhưng… như thế vẫn chưa đủ.

 

Những việc bẩn thỉu còn lại, để ta làm.

 

Giống như cách ta xử lý những kẻ tung tin đồn.

 

Bài học đó, ta đã hiểu từ thuở nhỏ.

 

Dù Tạ gia có hưng thịnh thế nào, dù phụ thân ta có cứng rắn đến mấy, cũng không bịt nổi miệng đám người chuyên dựng chuyện.

 

Nhớ lại khi đó, phụ thân tức đến đỏ mắt, ôm lấy linh vị mẫu thân suốt một đêm – ta đã hiểu.

 

Vì thế, ta tìm người đại diện, ngấm ngầm hợp tác với vài nhà quyền quý, mở tiệm cầm đồ, cho vay nặng lãi – nhưng đối tượng cho vay, đều là những kẻ từng hãm hại Tạ gia.

 

Tất cả đều là vì tư tâm của ta.

 

Và ta vẫn còn việc với Tào Cảnh Hành.

 

Trái tim của Trần Minh Nguyệt đã hé mở một khe nhỏ – nhưng vẫn chưa đủ.

 

Ta muốn nàng mở hẳn ra, không còn khép kín.

 

Vì thế, ta cố tình giao lại sổ sách, để nàng gặp Tào Cảnh Hành. 

 

Lại ra hiệu cho tên đại hán giấu d.a.o găm vào tay hắn, thừa lúc hắn chưa kịp phản ứng liền đẩy mạnh.

 

Tào Cảnh Hành là một thư sinh yếu đuối, d.a.o chỉ rạch rách y phục hắn. 

 

Nhờ góc độ khuất, Trần Minh Nguyệt không thấy rõ. 

 

Ta liền "giúp" hắn một tay – giữ chặt cổ tay hắn.

 

Lưỡi d.a.o đ.â.m vào bụng ta.

 

Quả nhiên, Trần Minh Nguyệt quẳng hết mọi phòng bị, hoảng loạn gọi tên ta.

 

Chỉ là… có lẽ ta đã đi hơi xa.

 

Bởi vì ta nhận ra nàng đã khóc suốt một đêm.

 

Và ta cũng quên mất – trong lúc dẫn dắt Minh Nguyệt mở lòng, ta cũng mở cửa lòng mình.

 

Chỉ có sự chân thành mới có thể đổi lấy chân tâm.

 

Khi ta có được trái tim nàng, Trần Minh Nguyệt cũng có được trái tim ta.

 

Khối băng ngàn năm là ta, cũng trong vô thức mà hóa thành dòng nước xuân dịu dàng.

 

- Hoàn văn -