Vừa nói xong đã hối hận, quả đúng là giấu đầu hở đuôi.
Tạ Trì Yến đặt ly trà xuống “cạch” một tiếng, đôi mắt đen sâu lặng lẽ nhìn ta, khiến cổ ta mỗi lúc một nặng, chẳng dám ngẩng lên.
Khi ta gần như muốn rúc đầu xuống đất thì chàng cuối cùng cũng mở miệng:
“Ta đói rồi, nàng ngồi ăn với ta một chút.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Tạ Trì Yến đã cầm lấy một miếng bánh đưa qua cho ta, chính là loại ta vừa ăn khi nãy.
Đêm tân hôn, ta và chàng ngồi đối diện, lặng lẽ nhấm nháp điểm tâm, chẳng ai nói với ai câu nào.
Bên ngoài vang lên tiếng sột soạt khe khẽ, trên giấy cửa sổ còn in bóng vài bóng người nhỏ nhắn tinh nghịch.
Ta nhớ mấy bóng người ấy là đám nha hoàn trong viện của Tạ Trì Yến.
Đêm động phòng hoa chúc, đừng nói dân thường, xem ra đến cả nhà quyền quý cũng không kiêng việc nghe lén vách tường.
Tạ Trì Yến cũng thấy, liền quát một tiếng “Cút”, mấy nha hoàn kia lập tức nhảy chân sáo chạy mất.
Không có gì đáng nói, nhưng Tạ Trì Yến vẫn mím môi không nói:
“Ta ăn no rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
Nói là ăn, nhưng Tạ Trì Yến từ đầu đến cuối chỉ uống trà, chẳng động đến chút gì.
Ta ngơ ngác nhìn chàng, chàng đã đứng dậy, ngồi lên giường, vẻ mặt lạnh tanh bắt đầu cởi y phục.
8
Ta ngập ngừng một chút, rồi cũng đi theo sau.
“Phu quân, thật ra ta có thể giúp chàng ứng phó…”
Ta đã nghĩ kỹ rồi.
Ở Tạ gia, nếu chỉ dựa vào sự áy náy của Tạ Trì Yến với ta vì bệnh tật của chàng thì không đủ.
Giờ chính là cơ hội tốt.
Ngay khi ta thốt ra hai chữ “phu quân”, động tác cởi khuy áo của Tạ Trì Yến khựng lại một chút, rồi làm ra vẻ bình tĩnh tiếp tục, chỉ là khi mở miệng lần nữa, giọng điệu bình thản ấy dường như pha thêm một chút khác thường.
“Ứng phó thế nào?”
Thấy chàng chịu phối hợp, ta ngồi xuống bên cạnh chàng:
“Giờ đã thành thân, ta cũng là người Tạ gia, vinh hay nhục đều chung một thể, đạo lý đó ta hiểu. Ta cũng không giấu giếm phu quân làm gì. Ta biết phu quân có tật, không thể để người ngoài cười chê.”
“Cách ứng phó có hai. Một là tô điểm thêm cho đẹp, người ngoài muốn xem ta vùng vẫy trong hố lửa, thì ta và phu quân lại hòa hợp như cầm sắt, khiến bọn họ ghen tị đến c.h.ế.t. Nhưng cách này chỉ là bên ngoài, thiên hạ vẫn sẽ bàn tán sau lưng.”
“Vì vậy mới có cách thứ hai… diễn giả thành thật…”
Vừa ăn nhiều bánh, lại nói nhiều, miệng ta khô khốc, liền nuốt nước bọt làm ướt cổ họng.
Còn chưa kịp nói tiếp, Tạ Trì Yến đã nghiêng người tới gần.
Hơi thở ấm áp phả lên đầu mũi ta.
“Ta quan tâm hơn đến cách thứ hai… diễn… giả… thành… thật.”
Từng chữ chàng nói như búa nện thẳng vào tim ta, khiến tay ta khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nuốt nước bọt, nhích người sang bên, cởi bộ hỉ phục rộng thùng thình vướng víu.
Tạ Trì Yến ngồi tựa đầu giường, ánh mắt như xem trò vui nhìn ta tiếp diễn.
O Mai d.a.o Muoi
Đến khi thấy ta dùng d.a.o nhỏ chuẩn bị sẵn rạch tay lấy m.á.u thì sắc mặt chàng đột nhiên sa sầm.
Bàn tay to nắm chặt cổ tay ta, d.a.o rơi xuống “keng” một tiếng, cả người chàng cũng đè lên.
“Nàng điên rồi à!”
Ta co rúm người, vội vàng giải thích:
“Đây chính là cách thứ hai đó! Ta dùng m.á.u bôi lên khăn trắng, rồi làm ra chút động tĩnh, tìm mấy nha hoàn nhiều chuyện tung tin ra ngoài. Sau đó giả vờ có thai, đến kỳ sinh thì lén bế một đứa bé cùng tộc về làm con…”
Nhìn vào đôi mắt như đang bốc cháy kia, ta càng nói càng mất tự tin.
“Nàng nghĩ cũng chu toàn quá nhỉ.”
“Phu quân đã chịu cưới ta, tất nhiên là ai cũng có thứ mình cần. Những ngày qua ta được lợi không ít, cũng không thể chỉ biết nhận, mà không đáp lại gì cả.”
Động tác băng bó của Tạ Trì Yến khựng lại, chầm chậm ngẩng đầu, giọng nói cũng lạnh băng theo:
“Ai cũng có thứ mình cần?”
9
Tạ Trì Yến đối với ta vô cùng lạnh nhạt, đặc biệt là đêm động phòng hoa chúc hôm đó, chàng đã đốt mảnh khăn tay dính m.á.u của ta, sau đó suốt cả đêm không nói thêm với ta một lời nào, khi ngủ cũng chỉ mặc nguyên y phục, quay lưng lại với ta.
Ngay cả sáng hôm sau, khi đi dâng trà cho Tạ lão gia, chàng cũng không gọi ta dậy.
Ta không cố ý dậy trễ, mà là cả đêm đó đã suy nghĩ không ngừng.
Những ngày ta cùng mẫu thân sống nương tựa vào nhau, luôn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Lúc rảnh rỗi thì suy đoán đủ điều, để lỡ có chuyện xảy ra thì còn có đường lui.
Tào Cảnh Hành ghét nhất là ta cái điểm này, hắn cảm thấy ta tâm cơ quanh co, làm ô uế sự thanh sạch của dòng dõi thư hương Tào gia.
Nhưng nếu không như thế, ta và mẫu thân sớm đã bị người ta tính kế mà c.h.ế.t từ lâu rồi.
Chỉ là lần này ta nghĩ mãi mà không hiểu, ta đã chu đáo như vậy, vì sao Tạ Trì Yến vẫn không hài lòng?
Cuối cùng ta cũng nghĩ thông, Tạ Trì Yến nói nghiêm khắc ra thì không giống một nam nhân, nên tâm tư tự nhiên khó đoán, việc này cần phải tính lâu dài.
Vài ngày sau, chàng đối với ta nếu nói dễ nghe thì là “tương kính như tân”, còn khó nghe thì là coi ta như không khí.
Trong viện của Tạ Trì Yến vốn chỉ có hai ba tiểu nha hoàn, chàng không thích có quá nhiều người, chắc cũng sợ đám hạ nhân nhiều lời nói xấu sau lưng.
Lâu dần thành quen, tính tình cũng lạnh lùng, cổ quái hơn.
Bỗng nhiên ta gả vào, thêm một người, đương nhiên khiến chàng không thoải mái, chắc là thấy ta phiền rồi.
Không thì tại sao khi ta đang ngắm hoa trong sân, thấy chàng đến, muốn nói với chàng hoa mẫu đơn nở rất đẹp, chàng lại cắt lời ta, bảo ta không cần để ý đến chàng?
Bất kể ta muốn làm gì cho chàng, dù chỉ là rót chén trà, đưa cái áo, Tạ Trì Yến vẫn chỉ nói:
“Không cần để ý đến ta.”
Cho nên mấy ngày sau, trong yến thọ của phụ thân, ta không gọi chàng.
Phụ thân lạnh mặt trách ta không giữ được lòng phu quân, làm ông mất đi cơ hội lấy lòng Tạ Trì Yến.