Trăng Sáng Khó Gặp

Chương 11: Tầng dưới



Vãi, Tưởng Tự nghĩ, thế mà cậu lại quên hắn.

Đợi hắn ngồi vào, Tưởng Chính Hoa lại lên đường. Trì Việt nhìn Tưởng Tự ngay khi hắn vừa lên xe, cả quá trình sau đó hắn đều nhìn thẳng, không biết đang nhìn gì. Tưởng Tự cũng không nói chuyện với hắn mà cúi đầu chơi điện thoại.

Hàng ghế sau quá yên tĩnh, chỉ có thầy Tưởng lái xe nhưng vẫn không quên hồ hởi nói chuyện với hắn.

"Sao rồi, ngày đầu tiên đi học đã thích ứng được chưa, có theo kịp tiến độ không?"

Trì Việt trả lời ngắn gọn: "Vẫn ổn ạ, chắc sẽ theo kịp."

Nói xong hắn im lặng mấy giây, như đang sắp xếp câu chữ: "Mẹ của em nói thầy đã giúp mẹ tìm trường cho Trì Nhuế Nhuế, cảm ơn thầy."

Tưởng Tự không biết chuyện này, cánh tay đang bấm điện thoại hơi khựng lại. Giọng điệu nói chuyện của Trì Việt lúc này mềm mỏng khách sáo hơn bất cứ lúc nào trước đây. Tưởng Tự không nhịn được lén liếc nhìn đối phương, chỉ liếc thấy hắn đang để tay trái trên đùi, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Cũng đẹp đấy chứ.

"Đều là hàng xóm, ơn nghĩa gì, hai anh em các con cứ yên tâm học hành."

Tưởng Chính Hoa cười, thầy rẽ qua một giao lộ: "Con và Tiểu Tự học cùng lớp, trên lớp có vấn đề gì cứ tìm nó, hai đứa cũng có thể đi học chung."

Tưởng Tự vừa mở Subway Surfer chơi được một nửa, nghe vậy thì không kịp trở tay, nhân vật đang chạy vượt chướng ngại vật tông phải xe lửa.

Tưởng Tự: "..."

"Đoạn đường này không ngắn không gần, đi buổi tối cũng mịt mù nên đi cùng nhau sẽ tiện hơn."

Tưởng Chính Hoa nói thêm một câu: "Con nghe chưa Tưởng Tự, bạn vừa chuyển đến nên chưa quen, con phải chơi với bạn nhiều hơn đấy."

... Mới mẻ ghê, cũng đâu phải chơi đóng vai gia đình ở nhà trẻ. Với lại con không muốn chơi chung với anh trai cool ngầu lạnh lùng bên cạnh đâu.

Tưởng Tự thầm nghĩ như thế trong lòng. Cậu nhận thấy ánh mắt của người bên cạnh cứ dừng trên người mình, như đang đợi xem cậu trả lời thế nào.

Tưởng Tự đành phải thốt ra một từ cảm thán: "... À."

Nói xong, cậu lại cúi đầu nhấn bắt đầu lại. Llần này vừa bắt đầu chạy thì trong nhóm lớp hiện thông báo theo dõi đặc biệt, hai tin nhắn của Chu Chi Bạch nhanh chóng hiện ra, bất ngờ tới nỗi Tưởng Tự không kịp bình tĩnh, nhân vật chạy vượt chướng ngại vật lại nhanh chóng tông vào hàng rào.

Tưởng Tự: "..."

Tưởng Tự bực bội thoát khỏi trò chơi, mở WeChat.

Chị Chu: Cô quên nói, tiết tiếng Anh ngày mai viết chính tả tất cả những liên từ và từ vựng quan trọng của lớp 10. @Mọi người

Chị Chu: Cách viết trộn lẫn Anh - Trung, @Tưởng Tự ngày mai trước khi vào học tới văn phòng lấy bài chép chính tả.

Trong nhóm im phăng phắc, có lẽ ai nấy đều đang âm thầm cho nổ tung quả địa cầu, đúng một phút sau mới có người lục tục trả lời "Đã nhận".

Sau khi Tưởng Tự phản hồi tin nhắn, cậu chợt nghĩ đến người bên cạnh.

Người ta vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh, không chơi điện thoại, chẳng hề hay biết tin dữ.

Tưởng Tự hắng giọng, chấp hành mệnh lệnh khi nãy của ba mình, giúp đỡ bạn mới.

"Tiết tiếng Anh ngày mai sẽ chép chính tả từ vựng."

Trì Việt nhìn cậu, khẽ nhướng mày.

Thấy vẻ thắc mắc trên mặt hắn, Tưởng Tự bừng tỉnh: Đối phương không có trong nhóm lớp.

"Chị Chu nói trong nhóm lớp..."

Tưởng Tự giải thích được một nửa thì dứt khoát mở mã QR WeChat, đưa cho người kế bên.

"Kết bạn với tôi đi, tôi kéo cậu vào nhóm lớp."

Ghế sau xe không có đèn, xung quanh mờ tối, mã QR mà Tưởng Tự mở trở thành nguồn sáng bắt mắt nhất giữa hai người. Trì Việt cúi đầu, nhìn cổ tay đối phương được điện thoại thấp thoáng soi rọi.

Hắn do dự mấy giây, trước khi Tưởng Tự nhíu mày, hắn lấy điện thoại ra và quét mã QR, nhấn thêm bạn bè.

Chưa đến một giây, WeChat thông báo, điện thoại hiển thị: JX - Đã thêm bạn làm bạn tốt.

Ngay sau đó lại hiển thị: JX - Mời bạn tham gia nhóm [Lớp 11-1].

Trì Việt nhấp vào nhóm, lẳng lặng đổi ghi chú thành tên thật giữa những dòng phản hồi "đã nhận" trong nhóm, rồi tắt nhóm trò chuyện.

Tin thông báo của Tưởng Tự vẫn nằm ở hàng đầu tiên, ảnh đại diện của cậu là cây thường xuân trên ban công. Dưới sự chiếu rọi của bầu trời xanh không mây, lá cây xanh mướt tựa tranh sơn dầu.

Xem ra cậu ấy thật sự rất thích cái cây của mình, Trì Việt nghĩ.

Xe chạy vào khu dân cư, dừng trong làn đỗ xe sau chung cư đơn nguyên. Lúc tới cửa nhà mình, Trì Việt lịch sự tạm biệt Tưởng Chính Hoa, Tưởng Tự ở kế bên không nói gì.

Cho đến khi về nhà làm xong hết bài tập, nước đến chân thì Tưởng Tự mới chịu học thuộc từ vựng một lúc, cuối cùng chuẩn bị lên giường nằm xem đề Toán hôm nay.

Cậu vừa định lấy balo thì tay khựng lại giữa không trung.

Quên mất, đề thi ở tầng dưới.

Có lẽ Trì Việt cũng không nhớ. Bây giờ hết chuyện để làm rồi, cậu nằm trên giường lấy điện thoại bắt đầu chơi Subway.

Vừa chơi được ba phút, cửa phòng ngủ bị ai đó gõ vang, Tưởng Chính Hoa thò đầu vào: "Con sắp ngủ chưa?"

Cõi lòng Tưởng Tự đã lặng như nước, cậu chỉ thấy hôm nay không hợp để chơi game, tắt điện thoại rồi trả lời: "Con ngủ ngay đây."

"Ngày mai ba có tiết tự học sáng, con tự đi học nhé." Tưởng Chính Hoa nói: "Nhớ gọi Trì Việt tầng dưới."

Tưởng Tự không ngoảnh đầu, thuận miệng đáp "dạ". Đến khi Tưởng Chính Hoa đi, cậu mới hoàn hồn. Cậu chạy xe đạp, gọi người ta kiểu gì.

... Nhưng dẫu sao cũng đã đồng ý, không gọi thì không thể báo cáo với ba. Tưởng Tự nhíu mày thoát game, mở WeChat.

Phía trên cùng là Trì Việt vừa kết bạn tối nay, ảnh đại diện màu xanh đen. Tưởng Tự phóng to ảnh, phát hiện đó là một vùng biển đêm.

Trời và biển tối đen, thấp thoáng nhìn thấy đá ngầm, chỉ có sóng biển bên bờ có màu xanh giống như màu mực, toả ánh sáng yếu ớt giữa một vùng tối đen.

Không biết ảnh này là cảnh thật hay photoshop mà đẹp đến mức vô thực. Tưởng Tự không kiềm được nhấn lưu, rồi mở trang chủ của hắn.

Tên trên mạng của đối phương chỉ có một chữ "Trì", nền trang chủ mặc định của hệ thống, cũng chưa bao giờ đăng gì lên tường WeChat.

Cậu quay lại giao diện trò chuyện, gửi tin nhắn cho đối phương.

JX-: Ngày mai mấy giờ cậu đi học?

Câu hỏi khá đường đột, sáu bảy phút sau, bên đối phương hiển thị đang nhập tin nhắn.

Trì: 6 giờ 30.

Với Tưởng Tự, thời gian này sớm hơn của cậu 10 phút, nhưng cậu nhớ ra hẳn là Trì Việt đi bộ.

Đi bộ thì đi bộ, xem như rèn luyện thân thể.

JX-: Sáng mai đợi tôi dưới lầu.

Trì: ?

JX-: Ba tôi bảo tôi đi học với cậu.

Lần này bên kia im lặng khá lâu, im lặng đến mức Tưởng Tự thấy buồn ngủ thì hai chữ ngắn ngủi mới được gửi đến.

Trì: Không cần.

Tưởng Tự đã sớm biết hắn sẽ trả lời như thế, cậu tức tốc gõ một dãy số điện thoại gửi qua.

Trì: ?

JX-: Số của ba tôi, cậu nói với ba đi.

Trì: ...

Chiêu này một phát ăn ngay, Tưởng Tự nhận được lời phản hồi của Trì Việt: Đợi cậu dưới lầu.

Tưởng Tự hoàn thành nhiệm vụ, hài lòng lăn tròn trên giường, chuẩn bị đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện, kết quả lúc này điện thoại lại rung.

[Trì] gửi một ảnh.

Tưởng Tự nhấp vào, là một tấm thẻ cơm của trường THPT số 2 thành phố Ninh, phía trên có viết họ tên và mã số học sinh của Trì Việt, kế bên còn có một tấm ảnh thẻ.

Tưởng Tự phóng to ảnh.

Ảnh do trường chụp. Ảnh trên thẻ cơm là lịch sử đen tối không dám nhớ lại thuở niên thiếu của biết bao người. Nhưng tấm ảnh của Trì Việt lại có ngũ quan rõ nét và sắc sảo, là kiểu sau khi nhặt được sẽ được người ta treo trên tường trường truy tìm người làm mất rồi xin phương thức liên lạc.

Nhưng cậu ta gửi cho mình làm gì?

Tưởng Tự miễn cưỡng phản hồi: ? Chụp khá đấy.

Trì: ...

Ngồi trước bàn học, Trì Việt có thể nghĩ ra dáng vẻ vừa hoài nghi vừa muốn móc mỉa của Tưởng Tự. Hắn chạm đầu ngón tay lên điện thoại, đã báo được mối thù Tưởng Tự gửi số điện thoại khi nãy.

Trì: Cảm ơn, chụp lúc làm thẻ trưa nay.

JX-: Thì?

Trì: Chứng minh tôi có thể tìm được nhà ăn.

Tưởng Tự: "..."

Cậu ngồi phắt dậy trên giường, nhìn chằm chằm hai dòng chữ Trì Việt gửi đến, cứ nhìn hoài nhìn mãi đến nỗi tai cũng nóng ran.

Đối phương biết cậu cố ý nói những lời lúc chiều.

Vậy thì bây giờ cậu ta đang có ý gì? Thấy mình lo chuyện bao đồng nên cười nhạo mình, hay thấy hồi chiều mình có ý nhắc nhở nên chỉ đơn thuần báo với mình một tiếng?

Không rõ rốt cuộc đối phương có ý gì, Tưởng Tự cũng không biết phải trả lời thế nào, cậu mở gói sticker gửi một sticker "Cậu giỏi ghê."

Gửi xong lại không nhịn được giả vờ ngu ngơ hỏi đối phương: Chứng minh với tôi để làm gì?

Lần này Trì Việt trả lời rất nhanh: Tôi lo tối nay cậu không ngủ được vì đoán xem rốt cuộc tôi có ăn cơm thành công không.

... Kiểu trai đẹp trai lạnh lùng gì mà biết khịa người ta thế này.

Tưởng Tự cứng họng hồi lâu, cuối cùng nói đông nói tây, bắt đầu phản công bằng chủ đề khác.

JX-: Tối nay tôi không ngủ được vì đang đoán có phải cậu cố ý không trả đề thi Toán cho tôi không.

Lần này đến lượt Trì Việt trầm mặc.

Hắn quên thật, nghe vậy bèn tiện tay bỏ bài thi vào balo.

Trì: Tôi quên.

Trì: Bây giờ tôi mang lên cho cậu nhé?

Đã gần 12 giờ rưỡi, Tưởng Tự đã gỡ thua thành công, nhiệt độ trên mặt từ từ bình thường trở lại, cậu lại chui vào trong chăn.

JX-: Thôi, sáng mai cậu trả tôi.

Bên kia hiển thị đang nhập tin nhắn, Tưởng Tự đợi hồi lâu, một dòng tin nhắn ngắn đến mức không thể ngắn hơn đến từ bên kia bật nảy ra.

Trì: Ừ.

... Có mỗi một chữ mà gõ hết nửa ngày trời.

Cuộc trò chuyện dừng ở đây, hai bên đều ăn ý im lặng. Tưởng Tự thoát khỏi khung trò chuyện, suy nghĩ rồi lại nhấn mở thẻ cơm của Trì Việt, đổi ghi chú thành "Tầng Dưới".

Lúc này "Tầng Dưới" đã kết thúc cuộc trò chuyện, thu dọn đồ đạc nằm lên giường, tiện tay tắt đèn.

Trong bóng tối, chiếc điện thoại phát ra ánh sáng mỏng manh, vẫn dừng trên giao diện trò chuyện. Trì Việt ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn xóa chữ "cảm ơn" chưa gửi trong khung tin nhắn.