Thời gian đi học trôi qua chóng vánh, mấy ngày nay Từ Thuyền dắt Trì Nhuế Nhuế theo nên về nhà hơi trễ, Trì Nhuế Nhuế cũng ngủ trễ hơn. Tối thứ sáu, lúc Trì Việt về nhà, Trì Nhuế Nhuế đang uống liều thuốc Đông y cuối cùng.
Hắn không vội về phòng, mà dõi theo Trì Nhuế Nhuế uống hết thuốc mới nói với Từ Thuyền: "Ngày mai con dẫn Trì Nhuế Nhuế đi bốc thuốc."
Từ Thuyền chưa kịp hiểu chuyện gì, Trì Nhuế Nhuế đã nhăn tít vì đắng.
Dẫu sao cũng là trẻ con, dù uống thuốc Đông y mỗi ngày song em cũng khó lòng quen nổi. Em hỏi nhỏ Trì Việt: "Vẫn phải uống thuốc hả anh? Em phải uống bao lâu nữa?"
Trì Việt trầm mặc chốc lát, xé gói kẹo dừa trong tay đưa cho em. Hắn đáp: "Ngày mai anh thử hỏi bác sĩ nhé?"
Trì Nhuế Nhuế nhận kẹo, ngoan ngoãn gật đầu. Trì Việt nói tiếp: "Ngày mai anh trai tầng trên cũng đi cùng em, khám xong anh ấy sẽ dắt em đi chơi."
Hắn đã nói với Tưởng Tự rằng "thử hỏi Trì Nhuế Nhuế", đến lượt Trì Nhuế Nhuế thì hắn tự động lược bỏ luôn câu hỏi, đợi nói xong mới nhớ ra nên bổ sung một câu: "Em muốn đi đâu chơi?"
"Muốn đi đâu chơi với anh tầng trên" hơi khác "có muốn đi chơi với anh tầng trên không", thế nhưng Trì Nhuế Nhuế không biết anh mình đã đánh tráo khái niệm. Nghe được câu trước, mắt em sáng bừng.
"Anh Tưởng Tự!"
Ở kế bên, Từ Thuyền hỏi: "Con trai của thầy Tưởng sống ở tầng trên hả con?"
Thấy Trì Việt gật đầu, cô vừa vui vừa sầu: "Vậy có làm phiền người ta không?"
Cô sợ nhất là gây rắc rối cho người khác, đây là khuyết điểm không bỏ được. Trì Việt lắc đầu: "Cậu ấy mến Trì Nhuế Nhuế."
Học sinh lớp mười một phải đi học sáng thứ bảy. Thật vậy, sáng hôm sau, trên đường đi học, Tưởng Tự nhớ ra bèn hỏi Trì Việt: "Cậu hỏi Trì Nhuế Nhuế chưa? Em ấy có muốn đi chơi với tôi không?"
Trì Việt chẳng thèm chớp mắt. Hắn trả lời: "Hỏi rồi, con bé nói được."
Thoạt đầu, Tưởng Tự nghe vậy vui lắm, đến khi tới trường lại âu sầu vì chuyện nên dẫn cô bé đi đâu chơi.
Trước đây, cứ cuối tuần là cậu sẽ đi đá bóng với đám Kiều Hợp Nhất hoặc tới trung tâm trò chơi để chơi điện tử. Có vẻ những thứ này không thích hợp với một cô bé 7 tuổi.
May sao Kiều Hợp Nhất ghé lại gần và hỏi: "Sao, trưa nay tan học ăn trưa với nhau, rồi về trường đá bóng nhé?"
"Tớ không chơi, tớ phải dẫn bạn đi chơi rồi." Tưởng Tự quả quyết từ chối, rồi ngoảnh đầu nhìn Kiều Hợp Nhất.
"Cuối tuần thì đi chỗ nào ở thành phố Ninh chơi được?"
Kiều Hợp Nhất vừa nghe Tưởng Tự nói muốn dẫn bạn đi chơi bèn sinh lòng cảnh giác: "Bạn nào? Trai hay gái?"
Tưởng Tự chột dạ liếc nhìn phía sau, may sao Trì Việt không ở đây, không biết hắn đi đâu rồi.
"Cô bé nhà hàng xóm, 7 tuổi, vừa chuyển tới thành phố Ninh."
Kiều Hợp Nhất mất hứng hóng chuyện, đề cử cho Tưởng Tự một tuyến đường du lịch: "Buổi trưa ăn cơm ở phố cổ, buổi chiều đi viện bảo tàng để cảm thụ văn hóa thành phố Ninh, buổi tối ra bến cảng cũ trải nghiệm cảnh sắc châu Âu, trời tối còn ngắm cảnh đêm được nữa."
Lời đề cử rập khuôn quá, chẳng khác nào công ty du lịch. Nhưng Tưởng Tự không có kinh nghiệm dắt theo trẻ nhỏ, nửa tin nửa ngờ hỏi lại: "Được không vậy?"
"Được mà. Nhà tớ đi chơi xa cũng tham quan theo lộ trình này." Kiều Hợp Nhất cân nhắc mấy giây: "Chưa chắc cô bé thích viện bảo tàng, hay cậu tìm một khu trải nghiệm rồi dắt cô bé đi làm gốm, vẽ tranh hay làm quạt gì đó."
Tưởng Tự thấy cũng hợp lý, thoáng chốc yên tâm hơn hẳn. Đến khi tan học hai người cùng về nhà, Tưởng Tự vào phòng tốn năm phút đồng hồ để thay quần áo và cầm theo một cái nón, rồi sang gõ cửa nhà Trì Việt.
Người mở cửa là Trì Việt, nhưng người xông ra trước là Trì Nhuế Nhuế.
Hôm nay em đội chiếc nón màu vàng lông gà, mặc chiếc váy màu xanh da trời, rất hợp với chiếc áo sơ mi tay ngắn cùng màu của Tưởng Tự.
Thấy Tưởng Tự, Trì Nhuế Nhuế hào hứng reo vang: "Anh Tưởng Tự, lâu rồi không gặp!"
Vốn từ của cô bé cũng khá đấy. Tưởng Tự khom lưng, ngón tay khều nhẹ vành nón của em: "Lâu rồi không gặp."
Trì Việt cũng đổi sang chiếc áo thun màu trắng, quần bò rộng rãi tôn lên đôi chân dài thẳng. Tưởng Tự nhìn hắn: "Cậu không đội nón à."
Trì Việt chẳng thèm nhấc mí mắt: "Không đội."
Cậu cứ ra vẻ ngầu đi, Tưởng Tự nghĩ, cho nắng cháy cậu luôn.
Ba người ngồi xe buýt, thẳng tiến đến bệnh viện Đông y thành phố.
Tưởng Tự cũng chỉ biết địa chỉ cụ thể của bệnh viện, chứ vào bệnh viện là chẳng hay biết phòng khám cụ thể ở đâu. Cậu thấy Trì Việt quen đường quen nẻo bốc số, khám bệnh tầng hai, đóng tiền tầng một, tới quầy thuốc lấy thuốc, như một quy trình đã lặp lại vô số lần.
Lúc khám, Tưởng Tự tự giác không vào phòng khám mà đợi ở ngoài, nhưng bác sĩ Đông y có giọng nói vang dội nên việc cậu nghe thấy mấy câu như "vết thương do bị bỏng phải không", "xem hồ sơ bệnh án trước đây đã nhé" là điều không thể tránh khỏi.
Tưởng Tự do dự một chốc rồi lùi ra ngoài mấy bước, cách xa phòng khám thêm chút nữa.
Đến khi khám xong lấy thuốc rồi rời khỏi bệnh viện, Trì Nhuế Nhuế vẫn nhảy nhót tung tăng, còn vẻ mặt của Trì Việt đã lạnh lùng hẳn, có vẻ hắn không vui lắm.
Tưởng Tự hiểu, cậu ngẫm nghĩ rồi nói: "Tụi mình đi ăn trưa đã nhé?"
Cậu khẽ nâng giọng, chứa đựng sự nhẹ nhàng an ủi lòng người: "Tôi dẫn các cậu tới tiệm mì hải sản mà tôi thích nhất, siêu ngon. Ngay bên cạnh trường cấp hai của tôi, chủ tiệm mến tôi lắm, giảm giá cho tôi 20%."
Trì Việt nhìn cậu, chẳng phát biểu ý kiến, Tưởng Tự bảo đi là đi.
Cửa tiệm không quá xa, là một tiệm mì nhỏ trông rất bình thường, thậm chí không có cửa kính đề tên. Trên cửa dán ba chữ "mì hải sản" to tướng màu đỏ, dù đã hơn 1 giờ nhưng cũng đang giờ ăn cơm, thế mà xuyên qua lớp cửa kính, có thể thấy bên trong chẳng một bóng người.
Trì Việt chợt thấy hoài nghi câu "siêu ngon" mà Tưởng Tự nói khi nãy, vừa vào cửa đã thấy trên tường có dán tấm thực đơn chữ trắng nền đỏ đầy bắt mắt, ghi chú giá cả của từng loại mì. Kế bên còn dán thêm nhiều tờ A4 khác, lần lượt là "trên tường có giá hết rồi không hiểu đừng ăn", "trả tiền trước ăn sau không trả đừng ăn", "hải sản tươi không tin đừng ăn", "lên món chậm thiếu kiên nhẫn đừng ăn", "cấm hút thuốc, muốn hút đừng ăn."
Trì Việt: "..."
Bỗng dưng hắn hiểu ra nguyên nhân tiệm này vắng khách.
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên tròn người, đang nằm sau quầy tính tiền lướt xem video ngắn. Thấy Tưởng Tự, chú hơi bất ngờ, đổi sang tư thế ngồi khác.
"Chà, lâu rồi không thấy nhóc tới, chú còn tưởng nhóc nghỉ học luôn rồi."
Câu nói hơi bất lịch sự, nhưng dường như Tưởng Tự đã quen, cười híp mắt trả lời: "Con lên cấp ba rồi."
Chọn chỗ rồi gọi hai anh em ngồi xuống, đầu tiên cậu ân cần hỏi Trì Nhuế Nhuế muốn ăn gì, rồi kiên nhẫn đọc một lượt thực đơn trên tường cho Trì Nhuế Nhuế nghe, trông còn giống anh ruột hơn cả Trì Việt.
Trì Nhuế Nhuế suy tư hồi lâu, em chọn một tô mì trộn tôm tươi. Bấy giờ Tưởng Tự mới nhìn Trì Việt.
"Cậu ăn gì?"
Trì Việt trả lời: "Giống cậu."
Tưởng Tự thành thạo quét mã QR rồi mới nói với chủ tiệm: "Một tô mì trộn tôm, hai tô cá đù vàng, cá đù vàng thêm hai phần ốc móng tay."
Bấy giờ chủ tiệm mới rề rà đứng lên vào bếp nấu mì.
Trì Việt nhìn cậu, hỏi: "Giảm giá 20%?"
Tưởng Tự thầm thì: "Tôi nói xạo thôi, chú ấy có đánh gãy chân người ta cũng chẳng chịu giảm giá, nhưng mì ngon thật."
Giọng điệu rất chân thành. Trì Việt hơi buồn cười, khóe miệng cong cong, dù rằng chỉ trong chớp mắt nhưng vẫn bị Tưởng Tự bắt gặp.
Cậu thả lỏng hơn, rồi cảm thấy khó hiểu: Cậu nhọc lòng chuyện Trì Việt vui hay không làm gì?
Mải suy nghĩ đến khi mì được bưng lên bàn, cuối cùng Tưởng Tự cũng có đáp án: Còn cả một chặng hành trình đi chơi ở phía sau, nếu Trì Việt không vui thì sao cậu dẫn Trì Nhuế Nhuế đi chơi thoải mái được.
Nghĩ như vậy, cậu thấy hợp lý hơn hẳn. Mấy người họ ăn uống vui vẻ, chén sạch sành sanh. Tưởng Tự hỏi Trì Việt: "Tôi không lừa cậu đúng chứ?"
Trì Việt im lặng. Cậu lại hỏi Trì Nhuế Nhuế: "Mì ngon không em?"
Trì Nhuế Nhuế tích cực khen ngợi: "Dạ siêu ngon!"
Chủ tiệm ở phía sau họ nghe vậy thì vui lên thấy rõ. Lúc ba người sắp đi, chú uể oải gọi họ: "Đợi đã."
Ngay sau đó, chú lấy ba chai nước dừa trong tủ lạnh, ra hiệu cho họ mang đi.
Tưởng Tự quen đường quen nẻo chia cho mỗi người một chai rồi mới đi. Đương lúc mặt trời chói nhất, nắng rọi héo cả thành phố. Tưởng Tự thấy đi dạo trong thời tiết thế này chẳng khác nào chịu tội, nên quả quyết áp dụng một đề nghị khác của Kiều Hợp Nhất, dẫn hai anh em tới khu trải nghiệm.
Người làm gốm rất đông, đa phần là các cặp đôi. Ba người không ai muốn xếp hàng nên chọn làm quạt xếp.
Nói là thuần thủ công chứ thực ra nguyên vật liệu đã được chuẩn bị sẵn. Tưởng Tự không mấy thích thú với đồ thủ công, trông Trì Việt cũng chẳng khác gì. Cả quá trình chỉ có Trì Nhuế Nhuế hào hứng, hai người ngồi cạnh em vâng lời làm trợ thủ, Trì Việt giúp em khoan lỗ lên thân tre, còn Tưởng Tự cầm kéo cắt giấy làm mặt quạt.
Công việc cắt giấy thực ra không đòi hỏi kĩ thuật gì nhiều, Tưởng Tự nhanh chóng hoàn thành rồi đưa mặt quạt cho Trì Nhuế Nhuế viết vẽ. Tưởng Tự chán không có gì làm nên dừng mắt trên người Trì Việt ngồi bên phía còn lại của cô bé.
Trì Việt cúi đầu, đường nét chóp mũi và xương mày càng thêm rõ ràng, tay hắn đè thanh tre sẫm màu trên mặt bàn, càng khiến khớp xương trên đốt ngón tay hắn hiện rõ như đốt tre.
Như cảm nhận được ánh nhìn của Tưởng Tự, Trì Việt chợt ngẩng đầu đối diện với cậu.
Trì Nhuế Nhuế vẫn đang cúi đầu vẽ vời. Cách cô bé, ánh mắt hai người va vào nhau trong phút chốc làm tim Tưởng Tự giật thót.
Trì Việt không lên tiếng, chỉ làm khẩu hình miệng: Nhìn gì?
Tưởng Tự cũng không biết mình đang nhìn gì, bị hỏi thì chỉ biết câm nín. Nhưng đối diện con ngươi đen láy như ngọc của Trì Việt, bỗng dưng cậu chẳng muốn dời mắt.
May sao Trì Nhuế Nhuế kịp thời lên tiếng: "Em vẽ xong rồi!"
Hai người vội vàng rời mắt như bị giật điện. Họ cúi đầu nhìn thử, chiếc quạt đầy hoa đầy cỏ, phía dưới có vẽ ba người, hai cậu bé đang dắt tay một cô bé đứng ở giữa.
Phòng hờ họ không nhận ra, Trì Nhuế Nhuế còn mô tả: "Bên trái là anh hai, ở giữa là em, bên phải là anh Tưởng Tự."
Tưởng Tự quan sát tỉ mẩn một chốc, cậu nhận ra mặc dù tranh của Trì Nhuế Nhuế còn non nớt nhưng đúng là vẽ rất đẹp, mắt thẩm mỹ khi lên màu cũng rất tốt.
Cậu khen cô bé: "Em giỏi quá."
Cái đuôi của Trì Nhuế Nhuế như sắp vểnh lên tận trời.
Quạt làm xong phải đợi nửa tiếng để hong khô, ba người không muốn ngồi im ở đó đợi, Tưởng Tự bất chợt nổi hứng: "Tôi dẫn hai người đi xem giáo đường nhé."
Từ khu trải nghiệm đi về trước 100 mét, phía đối diện đường lộ là một tòa giáo đường cũ, cũng được xem là một kiến trúc biểu tượng. Nhân giờ mở cửa, ba người tiến vào, ngay trước mặt là tượng Đức mẹ Maria cao lớn giữa trung tâm.
Hai bên trái phải giáo đường là từng dãy ghế sẫm màu ngay ngắn, dưới mái vòm cao vợi là những cây cột La Mã chạm khắc hoa văn tinh xảo, trên cửa sổ là tranh kính ngũ sắc, tia sáng rọi vào trông lạ kỳ nhưng lại toát lên vẻ tinh khiết muôn nơi.
Nhóm Tưởng Tự vào giáo đường đúng lúc một cặp vợ chồng son vừa chụp ảnh cưới, áo cưới trắng tây trang đen, lúc họ rời đi còn lưu luyến không rời, gương mặt đong đầy niềm hạnh phúc.
Trì Việt đứng giữa trung tâm ngắm nhìn tượng Đức mẹ, nhìn rất lâu. Tưởng Tự hỏi: "Cậu tin đạo Giáo không?"
Trì Việt trả lời: "Không tin."
Câu trả lời không hề bất ngờ, Tưởng Tự "ờ" một tiếng: "Nếu cậu tin, sau này cậu cũng có thể kết hôn ở đây."
Suy nghĩ này quá xa xôi, ấy thế mà Trì Việt không cười trêu cậu, chỉ hờ hững nói: "Tôi không kết hôn."
Tưởng Tự ngớ người: "Tại sao?"
Trì Việt không trả lời mà hỏi Tưởng Tự: "Sau này cậu muốn đến đây kết hôn à?"
Tưởng Tự gần như đã hiểu, hễ gặp phải câu hỏi không muốn trả lời, Trì Việt sẽ hỏi ngược lại cậu, quả là cao thủ né câu hỏi. Nhưng lần này hắn đã hỏi điểm theo chốt, Tưởng Tự ngẫm nghĩ rồi thẳng thắn trả lời.
"Tôi cũng không kết hôn."
Lúc này Trì Việt mới nhìn cậu, dưới mái vòm trắng xoá của giáo đường, hắn trả lại Tưởng Tự câu mà cậu vừa hỏi mình.
"Tại sao?"