Buổi thi kết thúc sớm, còn một lúc nữa mới đến giờ cơm, ba người lập nhóm dạo phố thương mại.
Dù mấy ngày trước Đồng Tử Đồng đã nhắc họ đừng mang quà, nhưng nhóm Tưởng Tự cũng ngại đi tay không tới dự sinh nhật người ta. Dù không phải cả ba đều là trai thẳng, nhưng tiếc rằng cả ba đều có khiếu thẩm mỹ của trai thẳng. Dạo hai vòng quanh phố thương mại, cuối cùng họ cùng mua một bé Stitch cao nửa người rồi vác nó tới tiệm lẩu.
Đồng Tử Đồng giật mình vì nhận được một con gấu to như vậy, che miệng bật cười.
"Tớ đã dặn không cần tặng quà rồi mà!"
"Vậy sao được." Kiều Hợp Nhất nhét con gấu bông vào tay cô: "Chúc mừng sinh nhật Đồng Tử Đồng."
Đồng Tử Đồng nhận gấu bông, vui ơi là vui: "Tớ cảm ơn! Các cậu mau vào đi!"
Đồng Tử Đồng đã đặt phòng riêng ở một tiệm lẩu biển hiệu Trùng Khánh. Nhóm Tưởng Tự đẩy cửa bước vào, mười mấy người ngồi thành vòng tròn, trên bàn ngoài lẩu còn có một chiếc bánh kem.
Bạn nữ hôm đó cũng có mặt. Thấy Trì Việt vào phòng, tai bạn đỏ bừng, gục đầu uống một ngụm Coca thật to.
Về cơ bản Đồng Tử Đồng toàn mời các bạn học chung, nhưng không phải ai Tưởng Tự cũng quen, khỏi phải nói Trì Việt. Tưởng Tự sợ hắn không quen người khác sẽ ngại nên cố tình đi theo Trì Việt ngồi ngoài cùng.
Thực ra cậu đã lo xa, Trì Việt không quen các bạn khác nhưng rất nhiều bạn ở đây đã nghe nói về hắn. Anh đẹp trai vừa chuyển vào lớp số 1, nam thần lạnh lùng mới tấn phong của con gái trong trường, thi ở phòng thi cuối, hình như ngày thi đầu tiên đã bị thầy Cao cảnh cáo.
Ai nấy đều sục sôi tinh thần "bà tám", nhưng do không mấy thân thiết với Trì Việt, thêm cả vẻ mặt vô cảm và vẻ thờ ơ không dễ làm thân nên chỉ có Tưởng Tự ngồi bên cạnh thỉnh thoảng nói với hắn vài câu.
Lúc Tưởng Tự và hắn nói chuyện, Trì Việt sẽ ngoảnh đầu nhìn vào mắt đối phương, hỏi gì đáp nấy.
Tưởng Tự: "Cậu uống Coca không?"
Trì Việt gật đầu, Tưởng Tự rót cho hắn rồi hỏi nhỏ: "Cậu biết ăn cay không, tiệm này nấu cay lắm."
Trì Việt trả lời: "Tàm tạm."
Những người khác chỉ biết hai người họ học chung một lớp, chẳng ai nghĩ rằng họ thân quen nhường này. Kiều Hợp Nhất rất thân với người ngồi cạnh cậu ta, người đó bèn trêu: "Làm sao đây Tiểu Kiều, cậu chẳng còn là người đàn ông được Tưởng Tự yêu nhất nữa rồi."
Kiều Hợp Nhất lườm hai người, ngoảnh đầu đá người đó một cú: "Biến biến biến! Tớ thích ăn gì bạn cùng bàn của tớ nắm rõ trong lòng bàn tay!"
Thanh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đương lúc nghịch ngợm. Lẩu và rau ăn kèm được bưng lên toàn bộ, có bạn la hét bảo Coca chán lắm, phải uống bia. Chủ tiệc Đồng Tử Đồng vỗ bàn, bảo phục vụ dọn hết đồ uống rồi gọi thêm hai tá bia Thanh Đảo loại ướp lạnh.
Khui nắp khoen, mọi người nâng ly chúc mừng sinh nhật Đồng Tử Đồng. Qua một tuần bia, Đồng Tử Đồng chủ động bắt chuyện với Tưởng Tự: "Cậu thi thế nào?"
"Cũng được." Tưởng Tự nói: "Còn cậu?"
Đồng Tử Đồng đeo một đôi bông tai màu hồng dâu, men rượu và hơi nóng hun đỏ chóp tai cô: "Lần này đề Vật lý khó quá, mấy môn khác chắc cũng ổn."
Chủ đề quá dễ làm mất vui, có bạn không chịu nổi: "Đang ăn không cho nhắc chuyện thi cử! Vừa thi đã nhắc kết quả thì tự phạt ba ly, chủ tiệc y vậy luôn!"
Vừa dứt lời, mọi người nhao nhao hưởng ứng. Đồng Tử Đồng bị mọi người giục nên tạm thời chẳng rảnh nói chuyện với Tưởng Tự nữa.
Lẩu kết hợp bia, cả nhóm uống đến nỗi gò má nóng ran, giọng ngày càng to. Nhưng Tưởng Tự không biết ăn cay, ăn Ma Lạt Tang ở nhà ăn thì chỉ đành nhờ cô đứng quầy cho cậu nước canh suông. Cậu ăn đại một hai gắp xách bò, cay tới nỗi phải cầm bia nốc vội.
Trì Việt đã phát hiện ra, hắn bỗng đứng lên rời khỏi phòng bao.
Những người khác đang uống hăng, từ chuyện A và B ở lớp số 5 lại chia tay đến chuyện tháng trước chủ nhiệm lớp số 8 vừa sinh đứa thứ hai. Không một ai để ý Trì Việt đã ra ngoài rồi quay lại.
Không biết Trì Việt lấy nửa chén nước ấm ở đâu, hắn dời bia trước mặt Tưởng Tự đi, thế chỗ bằng chén nước ấm.
Giọng hắn rất khẽ, vương bên tai Tưởng Tự: "Chần qua rồi ăn."
Tưởng Tự sững người, ngước mắt nhìn đối phương. Trì Việt đã cụp mắt không nhìn cậu nữa, cứ như chỉ vừa tiện tay làm một chuyện nhỏ nhặt.
Bấy giờ Tưởng Tự mới nhận ra, trừ lúc mới bắt đầu chúc mừng sinh nhật Đồng Tử Đồng, Trì Việt có nhấp một ngụm bia thì đến tận bây giờ, Trì Việt không uống thêm ngụm nào nữa, ly bia của hắn vẫn đầy.
Chén nước sạch của Trì Việt đã cứu Tưởng Tự một mạng, ít nhất nó đã giúp cậu ăn thêm hai miếng rau, không tới nỗi bụng rỗng uống bia.
Đến khi uống hết hai tá bia, hát mừng sinh nhật và chia bánh kem thì đã gần hai tiếng sau. Tưởng Tự ăn chẳng được bao nhiêu mà uống thì nhiều, đầu óc chếnh choáng, cậu vào nhà vệ sinh để rửa mặt.
Phòng bao ở tầng hai, nhà vệ sinh ở dưới lầu. Tưởng Tự rửa tay, lấy tay thấm ít nước vỗ hai cái lên trán và gáy để bản thân tỉnh táo hơn.
Đến khi ra khỏi nhà vệ sinh, Đồng Tử Đồng vừa xuống lầu, thấy Tưởng Tự bèn quan tâm hỏi han một câu: "Cậu ổn chứ?"
"Tớ không sao." Tưởng Tự trả lời: "Sao cậu xuống đây?"
"Ăn gần xong rồi nên tớ xuống thanh toán."
Nói xong, Đồng Tử Đồng đứng lưỡng lự tại chỗ một chốc.
Bây giờ quanh họ không có bạn nào khác, cô còn ngoái đầu nhìn thử, chắc chắn chỉ có hai người mới chợt nói: "Có phải học kỳ trước cậu và Kỳ Quan của lớp số 2 mâu thuẫn gì với nhau đúng không?"
"Hả?" Tưởng Tự ngớ người.
"Hồi nghỉ hè tớ có đăng ký môn tiếng Anh ở lớp học thêm thì bắt gặp cậu ta ở đó. Chẳng phải kỳ trước tay cậu ta bị thương không thi được à, chắc sợ bỏ lỡ bài vở nhiều quá."
Vụ này đình đám trong khối họ, có điều lúc đó mọi người đều cho rằng ấy là mâu thuẫn giữa Kỳ Quan và Lâm Văn Nhiên. Ngoài các đương sự, không ai nghĩ Tưởng Tự có liên quan.
"Có lẽ cậu ta thấy tớ quen mắt nên kết bạn WeChat với tớ, hỏi tớ có phải học sinh THPT số 2 không, còn hỏi tớ học lớp nào nữa."
Tưởng Tự đã có dự cảm mơ hồ. Đồng Tử Đồng lấy điện thoại ra, phóng to mấy bức ảnh chụp màn hình tin nhắn, đưa cho Tưởng Tự.
"Biết trước đây tớ học lớp số 1, cậu ta gửi cho tớ mấy câu rất khó hiểu."
Tưởng Tự nhận điện thoại, xem ảnh chụp màn hình mà Đồng Tử Đồng mở.
Phần trước giống Đồng Tử Đồng nói, hỏi trường hỏi lớp, sau đó hướng nói chuyện bỗng quen quen.
Ảnh đại diện trống: Lớp các cậu có một đứa tên Tưởng Tự đúng không?
Đồng Tử Đồng: Sao vậy?
Ảnh đại diện trống: Vốn chẳng phải chuyện liên quan tới tôi, nhưng con người cậu rất tốt, nên cứ xem như tôi nhắc nhở cậu đôi chút, khỏi cảm ơn tôi.
Đồng Tử Đồng: ?
Ảnh đại diện trống: Hình như thằng Tưởng Tự lớp mấy cậu là gay, nó đang hẹn hò với Lâm Văn Nhiên lớp tôi.
Tưởng Tự: "..."
Đời này cậu chưa bao giờ gặp người nào thích đồn đoán vô căn cứ như vậy. Cậu không giận, chỉ thấy hơi mắc cười, bèn lướt nhanh qua tấm tiếp theo.
Đồng Tử Đồng: ? Cậu bị khùng hả?
Ảnh đại diện trống: Thật đấy, Lâm Văn Nhiên là đồng tính, cả lớp tôi đều biết. Ngày nào Tưởng Tự cũng chơi với nó, săn sóc nó đủ điều, đánh nhau vì nó, các cậu không biết à?
Rõ ràng Đồng Tử Đồng đã im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi lúc gửi tin nhắn đã hiện thời gian gửi mới.
Đồng Tử Đồng: Thứ nhất, cả khối đều biết chuyện cậu bắt nạt Lâm Văn Nhiên để bị đánh rồi còn bị đình chỉ học, tôi không nhắc chỉ vì nể tình chúng ta gặp nhau ở cùng một lớp học thêm mà thôi. Thứ hai, Tưởng Tự săn sóc Lâm Văn Nhiên, có khi nào bởi trước đó xảy ra chuyện đám sâu mọt mấy cậu chán tới nỗi bắt nạt bạn khác để tìm vui hay không? Thứ ba, dù Tưởng Tự thích trai hay gái đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan tới cậu hay tôi. Việc cậu lấy lý do hành hiệp trượng nghĩa để đơm đặt xu hướng tính dục của người khác chỉ thể hiện cậu vừa ngu xuẩn vừa độc ác vừa lắm mồm nhiều chuyện thôi.
Đồng Tử Đồng: Phải rồi, chắc cậu chỉ gửi cái kiểu tin nhắn nhắc nhở này cho mình tôi thôi nhỉ? Dẫu sao học kỳ trước cậu từng bị đình chỉ học, mà học thêm kỳ hè cậu cũng chỉ gặp mỗi tôi.
Đồng Tử Đồng: Tốt hơn hết chỉ có mình tôi, vì tôi đã chụp màn hình toàn bộ tin nhắn. Bạo lực học đường thêm cả bịa đặt và lan truyền một cách ác ý về xu hướng tính dục của bạn khác, học kỳ trước cậu đã bị ghi lỗi một lần, chỉ cần tôi đưa ảnh chụp màn hình cho thầy Cao, thầy sẽ thẳng tay cho cậu cút về nhà luôn.
Có lẽ đã bị Đồng Tử Đồng dọa sợ nên mười phút sau, đầu bên kia mới phản hồi.
Ảnh đại diện trống: Cậu muốn làm gì?
Ảnh đại diện trống: Tôi đùa thôi, sau này tôi không nói vậy nữa được chưa.
Câu cuối cùng của Đồng Tử Đồng đã trở thành dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện: Với bộ óc của cậu mà còn học thêm gì nữa, ăn thêm ít óc chó cho bổ não đi, đồ ngu.
Tưởng Tự: "..."
Cậu nhìn Đồng Tử Đồng, chân thành kiến nghị: "Tớ thấy cậu vẫn hợp lớp Văn hơn."
Ban đầu Đồng Tử Đồng còn thấp thỏm dõi theo Tưởng Tự đọc hết lịch sử trò chuyện, nghe vậy cô sững sờ, không nhịn được cười, trừng đối phương một cái: "Cậu đừng đùa!"
"Lúc khai giảng tớ cũng căng thẳng lắm, tớ lo không dọa được cậu ta, nhưng quan sát một lúc tớ thấy hình như mọi người không nghe nói gì về vụ này, hôm đó gặp cậu cũng thấy cậu không khác trước kia là bao."
"Chắc chắn nó sợ rồi, có lẽ nó bị cậu dọa cho sợ gần chết ấy chứ." Tưởng Tự nói xong bèn đưa điện thoại cho Đồng Tử Đồng rồi hỏi: "Về sau nó có kiếm chuyện với cậu không?"
Đồng Tử Đồng nhướng mày, trông khá là ngang ngược: "Cậu ta dám, về sau hễ gặp tớ ở lớp học thêm là cậu ta cứ cúi đầu mà đi thôi."
Hai người bật cười một lúc, Tưởng Tự thu lại nét cười, nghiêm túc cảm ơn Đồng Tử Đồng.
Đồng Tử Đồng thẹn thùng lắc đầu: "Đừng khách sáo, tớ cũng ghét loại người khua môi múa mép như thế... Chẳng trách Trì Việt muốn đánh cậu ta!"
Lần này Tưởng Tự bất ngờ thật, cậu buột miệng: "Gì?"
Đồng Tử Đồng đờ ra: "Cậu không biết hả? Ngày đầu tiên thi tháng, suýt nữa Trì Việt và Kỳ Quan đánh nhau, còn bị thầy Cao cảnh cáo nữa."
Trong nháy mắt Tưởng Tự đã hiểu nguyên nhân Trì Việt bỗng dưng hỏi thăm chuyện trước đây giữa cậu và Kỳ Quan. Cậu không nói nên lời, ngón tay nhẹ nhàng cuộn tròn rồi buông.
Còn Đồng Tử Đồng vẫn lưỡng lự nhìn Tưởng Tự, hé môi như muốn hỏi điều chi. Tưởng Tự nhìn cô, cũng im lặng chờ đợi đối phương hỏi mình.
Nhưng cuối cùng, Đồng Tử Đồng chỉ nói: "Lát nữa tớ và nhóm Linh Linh có hẹn nhau đi xem phim."
Linh Linh chính là cô bạn kia của Đồng Tử Đồng. Cô nhìn Tưởng Tự, ngập ngừng: "Cậu... các cậu có muốn đi chung không?"
Tưởng Tự và cô nhìn nhau, đối phương vô thức tránh ánh nhìn của cậu, sờ tóc một cách mất tự nhiên.
Cuối cùng Tưởng Tự trả lời: "Tớ không đi được, cảm ơn cậu."
Đồng Tử Đồng nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.
Tưởng Tự đứng đó, đôi mắt nhoè đi vì uống bia. Dưới ánh sáng trong quán lẩu, đôi mắt ấy như chất chứa sắc màu song vẫn rất tỉnh táo.
Thực ra Đồng Tử Đồng đã giúp cậu một việc lớn, cô cũng bắt đầu nghi ngờ vì lời nói của Kỳ Quan. Bây giờ Tưởng Tự đi xem phim với cô có lẽ là cách xử lý tốt nhất và đơn giản nhất.
Nhưng cậu lại cười với Đồng Tử Đồng, nói một cách trịnh trọng: "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, dù không học chung lớp nhưng cậu là người bạn quan trọng của tớ. Cậu là một cô gái tài giỏi, tớ hy vọng cậu sẽ mãi vui vẻ."
Một kiểu trả lời trá hình, cho một tình yêu thầm kín, cho một sự xác minh.
Nhưng cách cậu nói chẳng hời hợt cũng chẳng kiêu căng chút nào, Đồng Tử Đồng có thể nghe được sự chân thành và áy náy phảng phất trong đó. Vậy nên đã hiểu đây là một lời từ chối khéo, nhưng cô cũng chỉ hơi thất vọng và khó chịu mà thôi chứ không thể giận nổi.
Tầng một chật kín, giữa đám đông ồn ào và món lẩu nóng hổi, không ai chú ý đến cuộc đối thoại giữa hai học sinh.
Thế là mọi trăn trở đã lâu và dự tính muôn lần về xu hướng tính dục của đối phương, về nỗi xấu hổ có thể xuất hiện sau khi tỏ tình thất bại, đều biến mất trong dăm ba câu của Tưởng Tự, tựa như một khúc nhạc đệm tuy nhỏ bé nhưng quý báu trên chặng đường tuổi trẻ của mọi người.
Đồng Tử Đồng hít mũi, cười thoải mái với đối phương: "Không sao, cảm ơn cậu."
Đến khi ra khỏi quán lẩu đã gần tám giờ. Cả nhóm chia thành từng nhóm nhỏ, ai về nhà thì về nhà, ai xem phim thì xem phim.
Kiều Hợp Nhất hỏi Tưởng Tự: "Về chưa?"
Men say trong người Tưởng Tự dần xộc lên, ý thức mơ màng, cậu vô thức ngoảnh đầu nhìn Trì Việt, dò hỏi ý kiến của hắn bằng ánh mắt.
Thấy Trì Việt gật đầu, Tưởng Tự mới ngoảnh đầu trả lời câu hỏi của Kiều Hợp Nhất: "Ừ."
"..."
Kiều Hợp Nhất thấy tương tác giữa hai người mà cạn lời, cậu ta hoài nghi phải chăng Tưởng Tự đã xem bản thân như con nít hay đồ ngốc mất rồi. Giữa hai người này mà không có gì thì cậu ta viết ngược tên mình luôn!
Nhưng bây giờ xung quanh nhiều người quá, mà rõ ràng Tưởng Tự đã ngà say, Kiều Hợp Nhất muốn hỏi gì cũng không được. Nếu hỏi Trì Việt...
Cậu ta liếc nhìn Trì Việt. Trì Việt cảm nhận được ánh nhìn nên ngó sang phía cậu ta, khuôn mặt vô cảm.
Kiều Hợp Nhất tá hoả trả lời: "Vậy tớ về trước đây, ba tớ đi công tác hai tháng, khó khăn lắm mới về được mấy ngày..."
Ánh mắt cậu ta đảo khắp người Tưởng Tự, mặt hơi đỏ, người hơi rù rì, nhưng cùng lắm chỉ lâng lâng chứ chưa say. Cậu ta lại nhìn Trì Việt, tỉnh táo đến nỗi trông như có thể làm đề toán ngay và luôn.
Cậu ta yên tâm hơn, quyết định ngày mai Tưởng Tự tỉnh táo rồi gọi điện hỏi về quan hệ của hai người.
Xe buýt đến đúng giờ, cả nhóm tản mác đi sạch trong năm phút. Xe mà nhóm Đồng Tử Đồng gọi cũng đến, chuẩn bị đi cho kịp bộ phim tám giờ rưỡi.
Đồng Tử Đồng ôm con Stitch khổng lồ lên xe, vẫy tay tạm biệt Tưởng Tự và Trì Việt. Đến khi xe khởi động, cô lại không thể kìm lòng mà ngoảnh đầu nhìn thiếu niên vẫn còn đứng tại chỗ.
Ở bên cạnh, Triệu Linh đẩy cô, bắt đầu hóng chuyện của cô bạn thân: "Hồi nãy xuống lầu thanh toán, cậu ở chung với Tưởng Tự lâu vậy mới về, hai người nói gì thế?"
"Không nói gì hết trơn." Đồng Tử Đồng điềm nhiên nói: "Tớ bị từ chối rồi."
Triệu Linh sững sờ, thấy tâm trạng đối phương rất tốt nên cô tưởng có tiến triển mới. Vỗ người cô gái bên cạnh xem như an ủi, thấy vẻ mặt đối phương nhẹ nhõm, cô lại hoang mang.
"... Thế tại sao cậu vui dữ vậy?"
Chiếc taxi đi thẳng về trước, thiếu niên bên đường lùi xa dần, chẳng thể thấy đâu nữa. Chỉ có cây long não mặc sức sinh sôi trong màn đêm, lan rộng về phía con đường vô tận.
Đồng Tử Đồng cười tự tin, nói một câu không đầu không đuôi, ấy là lời đánh giá Tưởng Tự dành cho cô khi nãy.
"Vì tớ nhận ra tớ thật sự rất giỏi!"
Có lẽ rất lâu sau này, cô sẽ quên khởi nguồn của tình yêu thầm kín này, quên cảm giác này, quên cả nỗi buồn đau khi bị từ chối, nhưng cô sẽ ghi nhớ buổi tối đầu thu hôm nay.
Cô gìn giữ một bí mật nho nhỏ thay cho người cô thích, còn đối phương lại dùng sự thẳng thắn để bảo vệ lòng tự tôn tuổi xuân của cô.
Ngày họ mười sáu mười bảy, họ đều là người chân thành và giỏi giang.
Ngoài cổng quán lẩu, Tưởng Tự hỏi Trì Việt: "Đi bộ hay bắt xe?"
Trì Việt nhìn cậu, hồi nãy trán cậu dính nước nên tóc mái ươn ướt, dưới mắt và tai phơn phớt đỏ. Không nhận được câu trả lời, Tưởng Tự tự quyết định luôn.
"Thôi, khoan hẵng về."
Trì Việt: "?"
Trì Việt không quan tâm ánh mắt "Cậu muốn làm gì" của Trì Việt, mà ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Trời đã tối, đèn hoa đã sáng, từng ngọn đèn đường lên đèn, kéo dài bóng cây dọc đường và bóng hai người.
Cậu vẫn chưa thoát khỏi cuộc trò chuyện vừa rồi với Đồng Tử Đồng nên cảm xúc còn mâu thuẫn. Hơi men lại trào lên chút nữa, bỗng dưng cậu không muốn về nhà.
Trì Việt vẫn đang đợi xem cậu định làm gì thì thấy Tưởng Tự chìa tay ra, kéo nhẹ ống tay áo đồng phục của hắn.
"Nào, tôi đưa cậu đi ngắm biển nhé."