Trăng Sáng Khó Gặp

Chương 35: Cậu ấy thích mình?



Tưởng Tự thẫn thờ đến cuối buổi tập. Mười phút nữa là đến giờ vào học, cả đám tụm thành nhóm nhỏ về lớp. Người đông, Kiều Hợp Nhất cứ líu ríu bên tai nên cậu chưa kịp hỏi nguyên nhân Trì Việt bất ngờ tham gia hát tốp ca.

Vấn đề này khiến cậu như đứng đống lửa như ngồi đống than, vào học mà chẳng thể yên lòng, cũng chẳng kịp đợi về nhà rồi hỏi.

Chưa chắc đối phương chịu xem điện thoại trong giờ học. Nhân lúc giáo viên môn chính trị điều chỉnh bài giảng, Tưởng Tự chỉ đành giở lại mánh cũ, xé nửa tờ giấy nháp, viết xong thì ném ra sau lưng. Cục giấy đập trúng sách của Trì Việt.

Trì Việt ngước mắt, nhặt lên mở ra, chữ của Tưởng Tự như gà bới, chừng như viết rất vội.

— Cậu không tham gia hát tốp ca cơ mà?

Trì Việt nhấc bút trả lời: Đổi ý.

Tưởng Tự hỏi: Tại sao?

Thực ra cậu muốn hỏi "vì tôi phải không?", nhưng do dự hồi lâu lại ngại viết. Cậu cứ cảm giác mình đang tự huyễn hoặc bản thân, thế là chỉ đành hỏi vòng vo.

Lần này thời gian Trì Việt trả lời lâu hơn một chút, đến khi giáo viên môn chính trị trên bục giảng đã giảng xong dàn ý của một câu hỏi lớn, quay lưng lau bảng, Tưởng Tự mới thấy vai mình bị chạm khẽ một cái. Trì Việt kẹp tờ giấy bằng ngón tay, chuyền qua vai cậu.

Trì Việt trả lời: Rảnh quá nên muốn giúp ai đó lạc điệu tìm được tiết tấu bài hát.

Tưởng Tự gục đầu nhìn hồi lâu, từ từ gấp giấy lại, cẩn thận kẹp vào sách của mình rồi mới ngẩng đầu nhìn phần trình bày trên bảng.

Đúng lúc Kiều Hợp Nhất có chỗ chưa hiểu, ngoảnh đầu định hỏi bạn cùng bàn.

"Thầy giảng câu này... Trời má!"

Kiều Hợp Nhất trợn mắt nhìn Tưởng Tự, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng: "Cậu bị sốt hả, sao mặt đỏ dữ vậy?"

Trì Việt lập tức cúi đầu hòng che mặt mình, nhanh chóng trả lời: "Không, tớ nóng."

Kiều Hợp Nhất hoang mang nhìn xung quanh: "Nóng lắm hả, sao tớ thấy hơi lạnh."

Tưởng Tự không hó hé, lẳng lặng cầm chai Coca vẫn chưa mở ngay bên cạnh mình lên, áp lên mặt để hạ nhiệt.

Mười ngày nữa là đến lễ kỷ niệm thành lập trường, ngay lúc Trì Việt tham gia tập luyện thì sân khấu có thay đổi chút ít — Trì Việt chơi đàn ghi-ta một mình bên cánh trái, những bạn khác hát tốp ca chính giữa sân khấu.

Sở Cẩn vẫn cố gắng được voi đòi tiên, hỏi liệu Trì Việt có thể hát chay phần lặp lại đoạn mở đầu hay không nhưng bị đối phương tuyệt tình từ chối.

Theo lý mà nói, chỉnh sửa sân khấu ngay khi đã tập luyện được một nửa sẽ khá phiền phức, nhưng theo cách nói của Chu Chi Bạch thì ai nấy trong nhóm cũng có tấm lòng bao la hơn cả Thái Bình Dương, sẽ không ý kiến chuyện nhỏ nhặt thế này. Trái lại, cả nhóm còn thường xuyên lấy lý do cần làm quen với tiết tấu bài hát để ngóng trông tiếng đàn của Trì Việt.

Suy cho cùng, chẳng mấy khi trai đẹp chơi đàn ghi-ta trước mặt mình. Đôi khi một nhóm nhỏ do Kiều Hợp Nhất dẫn đầu còn lăn lộn nhõng nhẽo tập thể trong giờ nghỉ giải lao hòng khiến Trì Việt đàn thêm bài khác, nhằm an ủi linh hồn và thể xác của nhóm học sinh bị chuyện học hành và tập luyện hành hạ mỗi ngày.

Những lúc bị làm phiền đến mức thực lòng không chịu nổi nữa, Trì Việt cũng tiện tay đàn bài khác để "đền đáp" đám đầu trâu mặt ngựa này.

Nào là "Thời thơ ấu", "Cạn ly", "Những đóa hoa ấy". Có lần bị quấy phá dữ quá, hắn im lặng đàn trọn bài hát biểu trưng của trường mà hắn từng nghe mấy lần trong loa phát thanh để đày đọa đám bị tửng không có chỗ trốn đang có mặt ở hiện trường.

Nhưng không biết vô tình hay cố ý, hắn không đàn hai ca khúc đã từng đàn riêng cho Tưởng Tự nghe ngày trước.

Trong cơn gió chiều hoàng hôn, tại phòng học nhạc thênh thang, cả nhóm ngồi với nhau tạm nghỉ lấy sức. Sở Cẩn lén nhìn Trì Việt đang ở phía xa xa, hít sâu một hơi.

"Ngầu quá, đẹp trai, học giỏi, biết chơi nhạc cụ. Rốt cuộc Thượng đế có đóng cánh cửa nào cho cậu ấy không ta?"

Ở kế bên, bạn Đông Đào am tường những câu đùa kiểu cũ và cảm lạnh mới bảo:  "Đóng cánh cửa nói chuyện với cậu chứ gì."

Thế là bị bạn Sở Cẩn đè xu.ống đánh.

Cạnh đó, Tưởng Tự cũng dõi theo Trì Việt, nhìn hắn mặc đồng phục ôm ghi-ta. Chắc hẳn hắn là người trong mộng của mọi cô gái thuở còn ngồi trên ghế nhà trường. Cậu lại nghĩ đến gia cảnh phức tạp của đối phương, và chuyện hắn cần làm thêm đủ mọi công việc trong kỳ nghỉ để em gái được phẫu thuật.

Cậu nghĩ, Thượng đế đã đóng rất nhiều ô cửa của Trì Việt, đối phương đã tự sinh trưởng một cách kiên cường và gian nan, cuối cùng vươn cành lá dưới ánh mặt trời như tre trúc chót vót ngoài cửa sổ thì mới có thể được nhiều người nhìn thấy như thế.

Bao gồm cả mình.

Dù nói thế nào đi nữa, vì sự tham gia sát nút của Trì Việt, quan hệ giữa hắn và các bạn khác đã thân thiết hơn, không còn bầu không khí ngượng ngập, băn khoăn cả chuyện nên hay không nên chào hỏi khi gặp nhau. Nhiều lúc họ còn nói chuyện hoặc vui đùa đôi câu.

Cứ nửa tập nửa giỡn như thế, cuối cùng đêm kỷ niệm thành lập trường cũng đến.

Đêm hội được lên lịch lúc 7 giờ thứ Sáu, thời điểm kết thúc vừa khớp giờ tan trường. Thứ tự biểu diễn được quyết định bằng cách rút thăm, Sở Cẩn đại diện các bạn lên sân khấu, lần đầu tiên cô bạn rút được số 1.

Mọi người đồng loạt vỗ tay: "Tốt tốt, mở màn mà đã khiến ban giám khảo chấn động, chắc chắn tụi mình sẽ được điểm cao."

Nửa tiếng sau, nhân viên công tác lại tới thông báo số rút thăm khi nãy bị trùng nên phải rút lại. Lần này Sở Cẩn rút được lượt thứ hai từ dưới đếm lên.

Mọi người lại khen: "Tốt tốt, tiết mục áp chót lên sàn sẽ đem đến làn gió mới cho ban giám khảo đã thấm mệt, chắc chắn tụi mình sẽ được điểm cao."

Trì Việt chứng kiến cả quá trình: "..."

Cái đám này lạc quan hơi quá.

Gần ba mươi tiết mục, đến khi họ lên sân khấu đã hơi trễ, có vẻ giám khảo dưới sân khấu đã thấm mệt. Chu Chi Bạch khoanh tay đứng một bên, nét mặt có vẻ khá căng thẳng.

Nhưng học sinh trong hội trường, đặc biệt học sinh nữ, đã tăng lên thấy rõ, cả lối vào hội trường cũng đông nghẹt người đứng.

Những bạn trên sân khấu đều mặc áo sơ mi trắng và quần jeans giống nhau, dáng đứng thẳng tắp. Ánh đèn rọi xuống khắc nét xuân xanh trên gương mặt của mỗi người.

Tưởng Tự đứng ở hàng thứ hai từ dưới đếm lên phía bên trái. Dù không phải vị trí trung tâm nhưng dưới ánh đèn sân khấu, trông cậu vẫn bắt mắt vô cùng. Cậu nhìn thẳng về phía trước, liếc nhìn Trì Việt phía xa xa qua khoé mắt.

Trì Việt nhìn người sau lưng, dừng trên người Tưởng Tự hai giây rồi rời mắt, gảy dây đàn đầu tiên.

Họ hát bài "Vì sao sáng nhất trời đêm".

Đến khi đêm kỷ niệm kết thúc, trao giải xong cũng gần đến giờ tan trường mọi ngày. Cả đám thu dọn đồ đạc, ồn ào về lại lớp học. Màn đêm hun hút cũng chẳng thể che lấp tiếng cười nói đong đầy niềm vui của họ.

"Giải nhất!"

Kiều Hợp Nhất ôm chặt bạn Đông Đào gầy gò, suýt nữa đè bẹp người ta. Giọng cậu ta to gấp mười lần lúc hát tốp ca.

"Tớ biết ngay mà, lớp mình xuất trận thì làm gì có ai dám tranh hạng nữa! Đoạt giải nhất dễ như trở bàn tay đó thôi!"

Một khi học sinh lớp xã hội kích động thì trong hơn hai mươi chữ được thốt ra cũng có tận hai thành ngữ. Sở Cẩn ôm giấy chứng nhận, chẳng thể giấu nổi nét cười trên mặt nhưng ngoài mặt vẫn phải chê bai.

"Thôi đi, hồi nãy cậu hát to như bây giờ có khi điểm đã cao hơn."

Kiều Hợp Nhất phản bác: "Nếu cậu xếp bạn cùng bạn của tớ đứng hàng thứ nhất chính giữa sân khấu thì điểm cao hơn là cái chắc... Tối nay bạn cùng bàn của tớ căng thẳng tới nỗi không hát lạc điệu, tớ cảm động suýt khóc luôn."

Trong tiếng cười đùa của mọi người, Tưởng Tự bực bội đá Kiều Hợp Nhất một cú. Kiều Hợp Nhất gào hai tiếng nửa đùa nửa thật, rồi bất ngờ nảy ra một ý: "Hay là tụi mình đi ăn đồ nướng để chúc mừng cột mốc trọng đại của giới nghệ thuật nhé? Có ai muốn đi không?"

Kiều Hợp Nhất vừa dứt lời là đã có mấy bạn tích cực hưởng ứng. Vẫn có bạn phản đối với lý do là mệt gần chết, về nhà sớm ngủ một giấc còn sướng hơn mười bữa đồ nướng.

Giữa cơn rối ren, Tưởng Tự chẳng thốt một lời mà ngoảnh đầu tìm bóng dáng Trì Việt.

Trì Việt đi sau cuối, tụt lại so với cả đám người vừa ra khỏi hội trường. Va phải ánh mắt của Tưởng Tự, hắn trỏ vào cây ghi-ta trên lưng mình.

"Tôi đi trước để trả ghi-ta."

Họ mượn đàn ghi-ta của phòng học nhạc nên phải trả lại. Tưởng Tự nói ngay: "Tôi đi với cậu."

Trì Việt không phản đối. Cả đám vốn đang tranh cãi lại lũ lượt quay đầu, Sở Cẩn hỏi: "Có cần chúng tớ đi với cậu không?"

Trì Việt lắc đầu, Tưởng Tự cũng xua tay với họ.

"Tớ đi với cậu ấy là được, các cậu quyết định có đi ăn hay không rồi gọi cho tụi tớ."

Hàng trúc xanh rậm rạp được trồng hai bên con đường lát đá trước cửa hội trường, gió thổi vọng tiếng xào xạc như sóng vỗ. Xuôi theo hàng trúc, rẽ trái rồi đi thêm một trái mét là tới khu nhà dạy và học nhạc.

Trên đường chỉ có hai người họ. Đến trước cửa phòng nhạc, Trì Việt vặn mở cửa, duỗi tay bật đèn trong phòng.

Phòng học nhạc có hai ngọn đèn trước và sau nhưng chỉ có mỗi ngọn đèn phía sau bừng sáng, không biết đèn phía trước đã hỏng hay chưa. Căn phòng chứa đủ loại nhạc cụ như đàn ghi-ta, trống, đàn cello,... Cả căn phòng lờ mờ giữa ranh giới sáng tối giao hoà.

Tưởng Tự trông theo Trì Việt đặt cây ghi-ta về chỗ cũ. Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần jeans ôm trọn đôi chân dài với tỉ lệ đáng kinh ngạc.

Tối nay trăng tròn vằng vặc, ánh trăng trút xuống cả chặng đường tựa như đang giẫm lên vệt nước. Gió đêm hơi lớn làm bóng trúc chao nghiêng. Trên đường về Tưởng Tự có xem điện thoại, đã 9 giờ 50 phút.

"Có thể lát nữa mọi người sẽ đòi đi ăn mừng bằng đồ nướng." Cậu nhìn sang Trì Việt bên cạnh mình: "Cậu có đi không?"

Trì Việt lắc đầu, dửng dưng: "Tôi về ôn bài."

Tưởng Tự choàng tỉnh. Vì luyện tập mà Trì Việt đã lãng phí gần hai tuần.

Cậu bỗng thấy áy náy, thế là thôi không hỏi thêm. Trái lại người đang đi cạnh cậu lại hỏi một câu: "Có vui không?"

Tưởng Tự ngơ ngác: "Gì cơ?"

"Đạt giải nhất." Trì Việt trả lời.

"À." Tưởng Tự bừng tỉnh: "Chắc chắn rồi. Có lẽ đây là hoạt động văn nghệ cuối cùng của lớp mình. Nhóm Sở Cẩn vất vả lâu ơi là lâu, giờ mừng muốn chảy nước mắt kia kìa. Cả chị Chu nữa, lúc xuống sân khấu, cô còn cố tình chạy qua khen cả đám..."

Trì Việt cắt ngang câu luyên thuyên của cậu: "Tôi đang nói về cậu."

"Cậu có vui không?"

Câu nói dang dở tan ngay vào hư không, Tưởng Tự đứng đực tại chỗ.

Trì Việt cũng dừng chân nhìn cậu, như đang đợi cậu trả lời.

Hắn nhìn Tưởng Tự chăm chú, ánh trăng bao bọc quanh người cậu, nhập nhoạng nhưng lại dịu dàng.

"Cậu đã luyện tập rất lâu, kiên trì đến tận lúc này. Cậu có vui không?

Trong làn gió đêm, Tưởng Tự nghĩ về mảnh giấy nọ và góc nghiêng khi Trì Việt dẫn cậu vào nhịp bài hát.

Cảm giác như trái tim lại đập nhanh hơn, cậu vô thức liếm môi, giọng nói gần như hoà vào tiếng gió.

"Tôi... vui lắm."

Trì Việt cụp mắt nhìn cậu. Hắn chợt chìa tay ra.

Tưởng Tự sượng cứng tại chỗ, cảm nhận ngón tay của Trì Việt kề sát cổ áo của mình, đầu ngón tay ấm nóng chạm vào phần da thịt sau gáy hệt như một ngọn lửa cháy âm ỉ, trong chớp mắt nó nhen cháy phần da thịt bị chạm vào.

Giữa cơn khô hanh, Trì Việt rụt tay về, một phiến lá trúc nho nhỏ nằm trên đầu ngón tay.

Hắn đưa lá trúc cho Tưởng Tự. Tưởng Tự vô thức giơ tay để Trì Việt đặt chiếc lá vào lòng bàn tay mình.

Tưởng Tự nắm chặt chiếc lá, ngước nhìn Trì Việt. Sau khi chạm mắt hai giây, Trì Việt là người rời mắt trước.

"Vui là tốt rồi." Trì Việt nói.

Tưởng Tự trông theo hắn, hắn không nhìn thẳng cậu nữa.

Cậu chợt có một suy nghĩ kỳ lạ, cực kỳ khác thường và hoang đường, nhưng nó lại như măng xuân phá đất trồi lên giữa một đêm đầu đông không hợp lẽ thế này.

— Phải chăng, có một khả năng dù rất đỗi nhỏ nhoi, rằng Trì Việt hơi hơi thích cậu không nhỉ?