Trăng Sáng Khó Gặp

Chương 44:



Quê của Tưởng Tự nằm ở một ngôi làng ngoại ô thành phố, cách thành phố Ninh gần hai tiếng lái xe. Khung cảnh ở đây khác hẳn nội thành, ngôi làng giáp sông giáp hồ, gạch xanh ngói đen, phần lớn kiến trúc đã được tân trang vào cuối thời Thanh đầu thời Dân Quốc. Đầu tháng Hai, chồi non đã phủ khắp thôn xóm, ông bà ngoại và bé Bạch trong nhà đã đứng đợi dưới cây liễu trước cổng từ sớm.

Bé Bạch nhác thấy bóng xe là bắt đầu đứng lên vẫy đuôi lia lịa. Bà ngoại đội mũ nồi có hoa nhí đứng bên cạnh, trông bà gầy ốm nhưng lại tràn trề năng lượng. Thấy Tưởng Tự xuống xe, bà tức khắc cười nhe răng híp mắt.

"Chao ôi, lại cao nữa rồi."

"Dạ thêm 5 cm nữa là con cao 1m8 rồi." Tưởng Tự cười khúc khích trả lời, nhào tới ôm thơm bà rồi dìu bà vào nhà. Bé Bạch hân hoan rảo quanh hai bà cháu.

"Ông ngoại của con đâu, sao chỉ có mình bà?"

"Sau vườn, ông đi hầm vịt cho con. Ông sợ con học nhiều mệt người, phải bồi bổ nhiều vào." Bà ngoại ôm ngược lại Tưởng Tự, bàn tay làm nông mỗi năm ấm áp và khỏe khoắn.

"Ngày mai con đi chợ với bà, bà mua bánh nếp trứng muối cho con."

Tưởng Tự vừa về là gà vịt ngỗng trong nhà đều gặp nạn, Hứa Đình Nhu theo sau họ không nén được câu cằn nhằn: "Chưa tới nhà mà đã có canh hầm, mẹ cứ chiều nó quá."

Bà ngoại chỉ làm như không nghe thấy lời con gái. Tưởng Tự cười tít mắt dỗ bà vui: "Dạ được, bà ngoại đi chợ còn con xách đồ."

Dù một năm Tưởng Tự chỉ về hai ba lần nhưng chẳng thể ngăn được sự tốt tính và dễ gần của cậu, luôn có bạn bè đồng trang lứa tới nhà rủ cậu lên núi đào măng hay xuống sông bắt cá. Hơn nữa mỗi ngày Hứa Đình Nhu đều sai sử cậu phụ quét dọn vệ sinh nhà cửa, thế nên cậu còn bận hơn lúc ở thành phố Ninh.

Nhưng cậu vẫn nhớ Trì Việt.

Ở quê, bà ngoại không cho Hứa Đình Nhu gọi Tưởng Tự dậy sớm, cứ mặc cậu ngủ đến khi tự tỉnh. Buổi sáng Tưởng Tự mở mắt mò điện thoại là đã 10 giờ, hẳn là Trì Việt đã dậy, có lẽ đang ở cùng Trì Nhuế Nhuế.

Sau khi ăn trưa, có bạn tới rủ cậu lên núi hái hoa mơ. Cậu nhìn sắc trắng hồng phủ khắp núi đồi mà nghĩ phải chăng bây giờ Trì Việt đang đọc sách.

Sau khi ăn tối, cậu sẽ xem tivi với ông bà ngoại. Thời gian dần trôi đến 9 giờ, bà ngoại sợ cậu đói bụng bèn nấu bánh nếp rượu gạo cho cậu. Tưởng Tự ăn từng muỗng một, nghĩ rằng chắc hẳn bây giờ Trì Việt đã đi làm, cũng không biết suốt ba tiếng hắn có đói không.

Má ơi, mình thích Trì Việt nhiều quá rồi, Tưởng Tự nghĩ. Nếu hôm sinh nhật mà cậu ấy từ chối lời tỏ tình của mình thì phải làm sao?

Băn khoăn giữa hai lựa chọn "đánh Trì Việt một trận" và "đời này không gặp cậu ấy nữa", cuối cùng Tưởng Tự chọn "mình phải cố gắng thêm".

Đêm giao thừa, nobody vẫn mở cửa kinh doanh, Trì Việt ăn cơm Tất niên với Từ Thuyền và Trì Nhuế Nhuế rồi đi làm như mọi lần.

Cô chủ Diệp rầm rộ chuẩn bị cho hoạt động đêm Giao thừa, dán riềm giấy và chữ "Phúc" khắp quán bar, mỗi bàn được tặng một bao lì xì. Vào một ngày gia đình sum họp thế này mà quán bar vẫn đông nghịt, bàn nào cũng đầy khách, bầu không khí rộn ràng lạ thường.

12 giờ, cô chủ Diệp lên sân khấu, cầm micro, bảo nhân viên rót cho tất cả mọi người đang có mặt, bao gồm cả Trì Việt, một ly Gin Tonic.

Mấy hôm trước cô đã nhuộm tóc màu đỏ rực, nghe đâu xem Tarot bảo rằng làm như vậy thì chuyện làm ăn năm nay sẽ "đỏ như lửa". Có ứng nghiệm hay không thì chưa biết chứ rõ là nổi bật, trong nháy mắt cô đã trở thành tâm điểm của quán bar.

Rõ ràng bây giờ cô đã ngà say, giơ cao ly rượu trong tay, giọng nói vang vọng khắp quán bar.

"Các vị quan khách, ly này tôi mời các vị! Mọi người cùng nâng ly chào đón một năm mới sang!"

Tiếng la hét và tiếng reo hò thoáng chốc vang thấu trời xanh. Cô chủ Diệp ngoảnh đầu, cụng thật mạnh vào ly rượu trong tay Trì Việt, phóng khoáng hét rằng: "Cạn ly! Rồi đệm giúp chị bài Đêm khó quên nha!"

Trì Việt: "..."

Thấy Trì Việt đứng im, người trước mặt chợt hiểu: "À, hơi khó đúng không, thế thì đệm bài Cạn ly!"

Trì Việt chỉ đành một hơi uống cạn, cầm ghi-ta đệm nhạc cho cô. Bài hát kết thúc, cô chủ Diệp khom lưng cúi chào trong tiếng hoan hô và những tràng pháo tay. Rốt cuộc Trì Việt cũng rời sân khấu, về phòng nghỉ nhân viên mặc áo khoác, mở cửa ra về thì bắt gặp một quả đầu đỏ rực.

"Chà, chị tưởng nhóc đi rồi."

Chị chủ Diệp gẩy tàn thuốc, nói với Trì Việt: "Bắt đầu nghỉ Tết từ ngày mai đến mồng ba, ngày 15 tháng 2 đi làm lại. Ngày mai chị sẽ phát lương cho nhóc, hôm nay lương nhân ba."

Trì Việt gật đầu, cảm ơn chị.

Cuối phòng có ai đang gọi chị, chị Diệp vội vàng phất tay: "Được rồi, về nhà lẹ đi, nhớ mồng một phải chúc Tết chị, chúc chị phát tài nghe chưa."

Rời khỏi quán bar, Trì Việt lấy điện thoại ra mới phát hiện Tưởng Tự đã gửi tin nhắn cho hắn lúc 12 giờ.

Tin nhắn đầu tiên là "Chúc mừng năm mới!"

Tin nhắn thứ hai là "Cậu tan làm chưa?"

0 giờ 0 phút, nhìn là biết ngay cậu canh giờ để gửi.

Trì Việt xem giờ, đã 20 phút trôi qua từ lúc tin nhắn được gửi đến. Thoát khỏi khung cảnh ồn ào của quán bar, vạn vật trở về với sự tĩnh lặng, tiếng đồng hồ điểm 12 giờ đã vang lên từ lâu.

Trì Việt chần chờ một lúc, không rõ Tưởng Tự đã ngủ hay chưa.

Nhưng hắn vẫn trả lời một câu "vừa tan làm", rồi lại đắn đo có nên giải thích rằng khi nãy hắn chưa kịp xem điện thoại hay không.

Ngay giây sau, hắn nhận được cuộc gọi WeChat từ Tưởng Tự.

Trì Việt khựng lại một chốc rồi nghe máy. Ở đầu bên kia cuộc gọi, Tưởng Tự cố nhỏ giọng hết mức, nghe ngột ngạt như đang trốn trong chăn.

"Hôm nay cậu tan làm trễ thế."

"Khách hơi đông."

Trì Việt giải thích xong bèn hỏi: "Sao vẫn chưa ngủ?"

Tưởng Tự ngại nói là cậu đang đợi tin nhắn của hắn, thế là đánh trống lảng: "Ngày mai cậu được nghỉ rồi, nhớ nghỉ ngơi cho khoẻ nha."

"Ừ."

Trong điện thoại tạm thời yên lặng một chốc.

Đêm nay không trăng, bóng cây bên đường đan xen dưới ngọn đèn đường, cây cầu vắt ngang qua sông đèn đuốc sáng trưng. Trì Việt nghe thấy giọng Tưởng Tự truyền đến, nghe chừng rất vui, còn nảy sinh chút gì đó quấn quýt mập mờ chưa rõ.

"Cậu chưa chúc tôi năm mới vui vẻ."

"... Năm mới vui vẻ, Tưởng Tự." Trì Việt dịu giọng: "Mong rằng mỗi ngày của cậu đều vui."

Sáng ngày 13 tháng 2, Trì Việt rời nhà, tới trạm tàu cao tốc.

Hắn giải thích với Từ Thuyền rằng mình nhận công việc đệm nhạc cho sân khấu biểu diễn nên phải tới thành phố Chu một chuyện, hơi phiền phức.

Trước đây hắn cũng từng nhận những việc thế này, mặc dù Từ Thuyền hơi nghi ngờ ban nhạc gì mà diễn giờ này, nhưng rồi cô vẫn tin tưởng con mình tuyệt đối, chỉ bảo hắn chú ý an toàn.

Từ thành phố Ninh tới Thiệu Giang mất gần năm tiếng đi đường, trên tàu cao tốc vắng tanh, Trì Việt ngồi yên mở điện thoại.

Chị chủ Diệp chuyển cho hắn hai khoản tiền, một khoản là tiền công hai mươi ngày, một khoản là 518 tệ, có chẵn có lẻ, ghi chú là lì xì cho nhân viên.

Đoán chừng sợ hắn thấy tiền được cho nên không nhận, chị bèn gửi thêm một câu: Nhân viên nào cũng có, Tarot bảo không nhận sẽ ảnh hưởng tài lộc của chị.

Trì Việt: "..."

Hắn nhận lì xì rồi kiểm tra số dư. Tiền lương cộng với tiền boa gọi bài trong khoảng thời gian này và thêm cả tiền lì xì, tổng cộng hơn tám vạn.

Trì Việt chuyển ba vạn cho Từ Thuyền. Đến Thiệu Giang, hắn lại rút thêm ba vạn tiền mặt ở cây ATM đối diện trạm tàu cao tốc.

Bấy giờ đã gần một giờ trưa, đang trong Tết nên nhiều hàng quán không mở bán. Trì Việt tìm một quán ăn vặt gọi bát mì. Ăn xong, hắn sang bên đường gọi xe.

1 giờ rưỡi, hắn đến cổng khu dân cư mà Trì Học Lương sống.

Môi trường của khu dân cư khá tốt, suy cho cùng Trì Học Lương mua nhà đương lúc gã khấm khá, lại ôm lòng sĩ diện nên lúc mua nhà cũng chọn căn tốt nhất. Nhưng hai mươi năm trôi qua, kiểu dáng năm đó trông đã lỗi thời, bức tường bên ngoài cũng loang lổ vì gió mưa.

Trì Việt ghé nhìn tiệm tạp hoá chỗ khúc rẽ vào khu dân cư trước. Tiệm đóng cửa, không có ai. Hắn quay lưng vào khu dân cư, tìm căn nhà mà mình đã ở gần mười bảy năm, lấy chìa khoá mở cửa.

Trong nhà cũng không một bóng người, phòng khách bừa bộn, trên bàn chất đầy chén dĩa chưa rửa và chai rượu rỗng, thùng rác lăn lóc trên nền nhà, đầu lọc chất đầy gạt tàn thuốc, dăm ba cái vương vãi chung quanh.

Trì Việt dửng dưng bước vòng qua những thứ này để về phòng mình.

Sau khi hắn đi, rõ ràng có ai đó đã ngủ ở đây, sách vở bị ném dưới sàn, mền thì nửa trên nửa dưới, cửa tủ quần áo đang mở, quần áo bên trong rải rác khắp tủ như có ai đó từng lục lọi.

Đầu đau âm ỉ nhưng hắn chẳng mảy may bất ngờ. Hắn lấy vài món đồ mình định mang theo, quay lại phòng khách mở cửa sổ, gió rét mùa đông ập vào xua tan mùi rượu bia thuốc lá khắp phòng.

Hắn kéo một cái ghế tạm coi là sạch sẽ bên bàn ăn, ngồi đó đợi Trì Học Lương về.

Cùng lúc đó, Tưởng Tự đang đi chùa lễ Phật với bà ngoại.

Đây vốn là chuyện nên làm vào mồng một đầu năm, nhưng mồng một đông người quá mà người già lại không chịu nổi cảnh chen chúc, thế là bà dứt khoát dời sang chiều mồng hai để vắng người hơn.

Từ chính điện đến hậu điện, từ mẹ Quan Âm đến Phật Di Lặc, Tưởng Tự dìu bà cụ bái lạy từng vị một. Bà ngoại lẩm nhẩm cầu nguyện, thành tâm khấn cầu Bồ Tát phù hộ cho Tưởng Tự thi đậu đại học.

Mỗi bà bái lạy thôi chưa đủ, bà còn yêu cầu Tưởng Tự khấu lạy theo bà bằng lí lẽ hùng hồn: "Bồ Tát nghe hết đó con, chỉ cần con thành tâm thì Bồ Tát sẽ giúp con."

Tưởng Tự chưa bao giờ làm trái lời ông bà. Cậu vâng lời khấu đầu, nhưng tâm trí lại nghĩ về Trì Việt.

Cũng không biết năm mới Trì Việt có đi lễ Phật không... Chắc là không, vậy cậu phải bái Phật phần hắn nữa nhỉ.

Tượng Bồ Tát trên đỉnh đầu được điêu khắc mạ vàng điểm màu, uy nghi vạn phần chờ cậu nguyện cầu. Tưởng Tự hơi hối hận vì lúc năm mới sang quên hỏi Trì Việt có mong ước nào không.

Muốn cầu nguyện cho Trì Việt học hành tiến bộ, cầu nguyện cho Trì Việt mọi chuyện suôn sẻ, cũng muốn cầu nguyện cho Trì Việt mạnh khoẻ bình an, may mắn dồi dào, còn muốn giữ lòng riêng mà cầu nguyện rằng tốt nhất cậu ấy sẽ thích mình..

Cậu nhớ đêm Giao thừa Trì Việt đã chúc cậu ngày nào cũng vui.

Chỉ riêng vui vẻ đã là chuyện khó có được.

Sau cuối Tưởng Tự chắp hai tay, thành kính khấu đầu, chúc mỗi ngày của Trì Việt từ nay về sau sẽ luôn vui hơn của mình.