Trăng Sáng Khó Gặp

Chương 72:



Tim Tưởng Tự đập như trống bỏi. Cậu chẳng buồn chen lấn, gạt dòng người luồn qua kẽ hở, quay lưng bước trên con đường về nhà.

Chân bước dồn dập, cậu băng qua vỉa hè đã từng đi vô số lần, băng qua từng cây long não, ngang qua quầy đồ ăn sáng với chiếc dù che nắng khổng lồ màu đỏ, đi sâu vào con hẻm.

Trì Việt vẫn đứng dưới ngọn đèn đường cũ, mặc độc một màu đen khiến hắn trông vừa cao vừa gầy.

Nghe thấy tiếng bước chân, Trì Việt ngoảnh đầu nhìn Tưởng Tự phía xa xa bằng ánh mắt tối tăm trĩu nặng.

Cuối cùng Tưởng Tự cũng bước chậm lại, vừa bước tới vừa nhìn chằm chằm người đang đứng dưới ngọn đèn, thế nhưng cậu chẳng biết phải nói gì.

Họ đã đi qua con đường này không biết bao nhiêu lần, khi rạng sáng tinh mơ khi giữa đêm thâu, ngọn đèn lặng lẽ đứng sững ở đó, kéo dài bóng hai người họ. Hiếm khi họ đứng dưới ngọn đèn xám xịt vào thời khắc ban trưa chói sáng ánh mặt trời.

Sau rốt Trì Việt là người lên tiếng trước, giọng rất trầm: "Cậu thi thế nào?"

Ngày trước chắc chắn Tưởng Tự phải giả vờ giận dỗi bảo "Mới thi xong không được hỏi", nhưng giờ đây đã lâu lắm rồi không gặp Trì Việt, cậu đã quên bẵng cách nhõng nhẽo với hắn, chỉ mãi nhìn mặt hắn không buồn chớp mắt, hỏi nhỏ: "Tớ thấy tớ làm bài rất tốt."

Nghe vậy Trì Việt gượng cười, đưa món đồ trên tay cho Tưởng Tự.

"Trên đường chỉ có mỗi tiệm bánh kem này, bây giờ không kịp làm bánh nữa, chắc được mỗi cái này đẹp hơn một tí."

Tưởng Tự cúi đầu mới nhận ra thứ mà Trì Việt cầm trên tay là một miếng bánh kem to chừng nắm tay. Cậu nhận bánh, nghe Trì Việt nói khẽ: "Tuổi 18 vui vẻ."

Tưởng Tự thấy mũi mình cay cay, dường như những buồn tủi và hoảng loạn mà cậu đè nén bấy lâu nay chưa bao giờ thể hiện trước mặt ba mẹ và người xung quanh giờ đây lại ập tới khiến cậu gần như rơi lệ.

Hòng che giấu cảm xúc, Tưởng Tự cúi đầu trốn tránh cái nhìn của người trước mặt. Cậu mở chiếc hộp, cầm muỗng nhựa múc từng miếng bánh kem cho vào miệng, nuốt ngược bao nỗi chua xót, lúng búng hỏi: "Sao bây giờ cậu mới nói?"

"Bữa giờ cậu chẳng thèm gửi tin nhắn cho tớ."

"Cũng chẳng hỏi tớ có ổn không."

"Tớ còn tưởng cậu quên tớ rồi."

Trì Việt đón nhận toàn bộ những câu oán trách của Tưởng Tự rồi dỗ dành cậu: "Tớ xin lỗi."

Nhưng Tưởng Tự chợt dịu giọng hẳn, hỏi khẽ: "Khoảng thời gian qua cậu thế nào?"

Trì Việt không trả lời ngay.

Kể từ khi sự việc xảy ra cho đến hiện tại, hắn sống như thể bị chia năm xẻ bảy. Vụ án vẫn chưa khép lại, thi thể của ba mẹ còn nằm trong nhà tang lễ, hắn đã đi vài chuyến đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra; ban đầu vì hoảng sợ nên Trì Nhuế Nhuế đổ bệnh, không thể đi học, luôn cần có người bên cạnh, tối mấy hôm nay hắn ở lại bệnh viện chăm sóc em; căn nhà bên thành phố Ninh là hiện trường vụ án nên đã bị niêm phong, tạm thời hai anh em phải về Thiệu Giang. Sau đó chủ nhà quay về, thấy nhà của mình trở thành hiện trường án mạng thì đòi bồi thường. Khoảng thời gian này Trì Việt phải chạy đi chạy về giữa hai thành phố để thương lượng chuyện bồi thường.

Hết việc này tới việc khác đã đảo lộn thời gian đếm ngược tới kỳ thi đại học của hắn. Lẫn giữa việc này việc kia, ôn tập đã trở thành phần nhỏ nhặt nhất.

Nhưng hắn không kể cho Tưởng Tự, chỉ trả lời: "Tốt lắm."

Nói dối, Tưởng Tự nghĩ.

Cậu thấy lòng mình xót xa dữ dội, chẳng thể thốt ra dù chỉ một trong số những câu muốn hỏi. Đến lượt Trì Việt hỏi cậu: "Thầy Tưởng... sao rồi?"

Tưởng Tự nhớ những lời mà ba đã nói với cậu trước khi thi. Cậu hít sâu một hơi, trả lời: "Hồi phục tốt lắm."

Nói đến chủ đề này, hai người đồng loạt im lặng vài giây. Điện thoại của Tưởng Tự lại reo, Kiều Hợp Nhất hỏi cậu đã xuất phát chưa.

"Cậu..." Tưởng Tự ngập ngừng hỏi: "Tối nay tớ hẹn bọn Kiều Hợp Nhất đón sinh nhật, cậu muốn đi cùng không?"

Lát sau, Trì Việt trả lời: "Tớ không đi đâu."

Tưởng Tự gật đầu, nghĩ bụng bạn bè tụ tập đông, Trì Việt mà xuất hiện ở đó có khi sẽ thấy không thoải mái, như thế cũng chẳng hợp lẽ.

"Vậy cậu..."

Cậu định bảo Trì Việt về nhà đợi mình, song lại nuốt ngược lời chực nói.

"Vậy cậu ngồi ở quán cà phê, quán cơm hay thư viện nào đó đợi tớ nhé, tớ thu xếp cho các cậu ấy ổn thoả rồi tới tìm cậu ngay."

Trì Việt nhìn chằm chằm Tưởng Tự, trả lời: "Tớ có việc, phải về Thiệu Giang ngay."

Nghe vậy, Tưởng Tự cũng im lặng một chốc. Một lần nữa lên tiếng, cậu cố gắng khiến giọng mình thoải mái hết mức.

"Vậy cậu về trước đi, đợi khi nào giải quyết xong công việc, về lại thành phố Ninh thì báo cho tớ một tiếng là được. Tớ... ở đây đợi cậu."

Cậu từ từ nhượng bộ, Trì Việt thấy bản thân mình quá tàn nhẫn. Thời gian im lặng kéo dài, sau rốt hắn vẫn nói bằng chất giọng khàn đặc.

"... Có lẽ tớ sẽ không về thành phố Ninh nữa."

Tưởng Tự cảm giác trái tim dần chùng xuống như rơi xuống chiếc động không đáy, ghì cả cơ thể cậu xuống. Nhưng cậu vẫn khẽ lên tông giọng.

"Cũng đúng, chắc chắn cậu không muốn về đây nữa. Không sao, kỳ nghỉ hè dài thế cơ mà, tới lúc đó tớ sang Thiệu Giang tìm cậu."

Để không bị phản bác, giọng Tưởng Tự đượm vẻ gấp gáp, nhanh chóng đưa ra phương án thứ hai.

"Hoặc tụi mình có thể điền nguyện vọng cùng một chỗ. Tụi mình hẹn nhau tới Bắc Kinh còn gì, chung một trường hay không không quan trọng. Tới lúc đó tụi mình sẽ gặp nhau ở đó."

Trì Việt không nghe tiếp được nữa, mỗi một lần Tưởng Tự nhún nhường là như có mũi dao bén nhọn khuấy đảo lục phủ ngũ tạng của hắn. Hắn tốn biết bao hơi sức mới nén được thứ cảm xúc ấy, cố hết sức bình tĩnh lên tiếng, nhưng giọng hắn vẫn khàn đặc.

"Tưởng Tự, đừng vậy mà."

Hắn nói nhỏ: "Cậu cứ đón sinh nhật và nghỉ hè cho trọn vẹn, học trường cậu thích, đừng mãi nghĩ cho tớ như thế."

Tiếng gió và lá cọ xát đồng loạt ngừng bặt, trong hẻm tịnh không một bóng người. Mặt trời tháng Sáu sáng rỡ, cây long não thoảng đưa hương tươi mát, cả thế giới chìm trong bầu không khí nồng nhiệt.

Trong sạch và sáng sủa hệt như cuộc đời mà Tưởng Tự vốn có trong tim Trì Việt.

Một lúc lâu sau, Tưởng Tự "à" một tiếng chừng như cuối cùng cũng hiểu ra. Cậu ngẩng đầu nhìn đăm đăm Trì Việt, hỏi: "Cậu về đây để chia tay tớ à?"

Trì Việt tưởng như trái tim mình ngừng đập, yết hầu nhấp nhô, cái nhìn từ đôi mắt ấy khiến hắn không thể thốt nổi một câu.

Trái ngược hắn, dường như Tưởng Tự càng bình tĩnh hơn. Nếu bỏ qua đôi mắt dần ửng đỏ thì nghe chừng giọng cậu chỉ khẽ hơn một chút.

Tưởng Tự nói: "Trì Việt, cậu nói gì đi."

Trì Việt cảm giác cả cơ thể mình như bị nghiền nát liên tục, xương cốt, máu thịt và cả linh hồn đều vỡ vụn, ầm ầm sụp đổ, chỉ còn chút lý trí bên bờ vực sụp đổ đang tra khảo hắn: Rốt cuộc từ khi tới thành phố Ninh mày đã đem lại cho Tưởng Tự những gì?

Mày còn định để cậu ấy vùi thây trong cái cuộc đời khốn mạt và vô vọng tột cùng, chẳng khác nào bùn lầy này nữa ư?

Cuối cùng Trì Việt cũng lên tiếng, khàn giọng nói: "Xin lỗi."

Nghe câu trả lời ấy, Tưởng Tự gật đầu.

Cậu không khóc, cũng không nói một câu nào, chỉ cúi đầu từ từ ăn sạch miếng bánh kem Trì Việt cho cậu, thu dọn rác thừa đâu vào đấy rồi ném vào thùng rác gần đó.

Tiếp đó, Tưởng Tự đưa tay cởi sợi dây chuyền trên cổ, bước đến bên cạnh Trì Việt, duỗi tay ra.

"Trả cậu."

Trì Việt cúi đầu nhìn sợi dây chuyền bằng phím gảy đàn, trái tim như bị ai đâm ngàn vạn lần, chỉ còn lại vết thương đầm đìa máu chảy. Thà rằng Tưởng Tự cho hắn một cú, mắng hắn một trận.

"Đã tặng cậu rồi." Giọng Trì Việt khàn hẳn, chứa đựng cả sự van nài thảm hại: "Cậu giữ đi."

"Tớ không cần." Bàn tay cầm sợi dây chuyền run rẩy, cậu lặp lại lần nữa: "Trả cậu."

Phím gảy đàn trượt ra khỏi lòng bàn tay, chao đảo giữa không trung, chút hơi ấm cơ thể vương trên đó tan biến, giờ đây nó chỉ là phím gảy đàn lạnh lẽo. Mặt trước là biển và trăng, mặt sau là hàng chữ số tự tay Trì Việt khắc lên.

Sau rốt, Trì Việt duỗi tay trái cầm phím gảy đàn nọ.

Sợi dây màu đen quấn quanh đầu ngón tay Tưởng Tự nhưng cuối cùng vẫn từ từ trượt xuống. Tưởng Tự cụp mắt nhìn Trì Việt chầm chậm rút sợi dây chuyền đi, đến khi đầu còn lại của sợi dây biến mất khỏi tay, Tưởng Tự chợt nắm chặt cổ tay trái cầm sợi dây chuyền của Trì Việt.

Cậu cúi đầu, liều lĩnh cắn xuống.

Trì Việt không tránh, đứng im, thấy lòng mình thoải mái.

Trước mắt Tưởng Tự mờ sương, không biết mình cắn chỗ nào, hình như ngay khớp ngón tay. Rõ là Trì Việt đau, một bàn tay khớp xương rõ ràng nhưng cậu chỉ có thể cảm nhận lớp da thịt mỏng manh và khớp xương rắn chắc.

Cậu cắn rất mạnh như thể một con thú nhỏ rơi vào bước đường tuyệt vọng. Vị ngọt ngấy của bánh kem trong miệng dần bị mùi tanh thay thế, cậu nếm được vị máu tươi của Trì Việt.

Đắng.

Nước mắt của Tưởng Tự ứa ra theo máu của đối phương. Cậu thả tay hắn, đôi mắt ngậm lệ, khoé miệng dính máu.

Tưởng Tự chẳng thèm lau, chỉ nhìn Trì Việt, giọng run run: "Ghét cậu chết đi được."

Trì Việt cảm nhận được máu trên tay trái nhỏ giọt xuôi theo ngón tay, ướt đẫm. Hắn cũng chẳng buồn nhìn nó, chỉ nhìn Tưởng Tự rồi trả lời: "Cậu nên ghét tớ."

Cuối cùng nước mắt của Tưởng Tự cũng ngừng rơi. Cậu giơ tay lau mặt, vết máu và nước mắt đọng trên tay áo đồng phục.

Đó là vết tích mà sinh nhật tuổi 18 của cậu để lại. Từ đó về sau, cậu không còn có được dấu vết như vậy và cũng không còn sinh nhật như vậy nữa.

Tưởng Tự quay lưng đi về hướng nhà mình, không mảy may ngoảnh đầu.

Trì Việt đứng tại chỗ trông theo bóng lưng Tưởng Tự biến mất nơi cuối hẻm, cuối cùng hắn quay người đi theo hướng ngược lại. Hắn vẫn phải về Thiệu Giang, hắn gửi tạm Trì Nhuế Nhuế cho Lâm Tử Diệu, bây giờ phải đi đón em.

Bước chân và linh hồn của hắn nhẹ bẫng, thứ mà hắn giẫm lên trong mỗi bước đi là tuổi xuân vụn nát thành bùn lầy của cậu thiếu niên.

Thậm chí Trì Việt đã quên tay mình đang chảy máu. Ra khỏi con hẻm tới đường lớn, xe cộ và dòng người chen chúc xung quanh, thế giới vẫn "ngựa xe như nước", nhưng hắn đã tạm đánh mất thính giác, cho đến khi có người đi ngang qua nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên, có lòng tốt nhắc nhở: "Điện thoại reo kìa."

Trì Việt bừng tỉnh, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại đã reo hồi lâu trong túi mình. Hắn lấy điện thoại ra, người gọi tới hiển thị trên màn hình là Cảnh sát Phó - cảnh sát phụ trách vụ án của ba mẹ hắn.

Nhận cuộc gọi, cảnh sát Phó ở đầu bên kia vẫn tự giới thiệu như mọi lần rồi hỏi: "Hai hôm nay con về thành phố Ninh để thi à?"

Trì Việt đáp lại: "Dạ."

"Thi xong là tốt rồi." Đối phương do dự một lúc, sau rốt vẫn nói.

"Bên phía tụi chú đã kết án vụ án của ba mẹ con vào tuần trước rồi. Vốn dĩ lúc đó nên gọi thông báo cho con đến đây một chuyến, nhưng chú nghĩ đợi con thi xong rồi hẵng nói sau..."

Không biết cơn gió nóng từ đâu thổi tới, Trì Việt đứng dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt, cành lá long não chung quanh chao nghiêng, hắn ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trên người mình.

"Vừa hay con về lại thành phố Ninh, ngày mai con có rảnh tới đồn công anh một chuyến không? Các chú thông báo kết án cho con. Rồi di thể của ba mẹ con nữa..." Đối phương ngập ngừng như không đành lòng: "Người cũng đã mất rồi, dù thế nào đi nữa trước hết cứ đưa về lo liệu hậu sự, chôn cất để ba mẹ được yên nghỉ. Có khó khăn gì cứ liên lạc với chú..."

Trì Việt im lặng lắng nghe, tốp ba tốp năm thiếu niên cưỡi xe đạp từ đằng sau vụt qua, lưng đeo cặp, tinh thần phấn chấn, có lẽ cũng vừa thi đại học xong, la to giữa cơn gió đang chóng cuốn lên: "Tốt nghiệp rồi!"

Người đi đường xung quanh lũ lượt nhìn sang nhưng không một ai thấy họ ồn ào, chỉ có người nhìn họ rồi cười. Những người đi ngang qua nhỏ giọng cảm thán: "Tuổi trẻ tốt thật đấy."

Trì Việt trả lời người ở đầu bên kia: "Dạ được."

Hôm kỳ thi đại học kết thúc, Trì Việt tạm biệt người thương, nhận di thể của ba mẹ.

Đó chính là phần kết màn tuổi xuân của hắn, hoà lẫn máu tươi của hắn và nước mắt của Tưởng Tự. Năm tháng đã chôn vùi chúng vào cát bụi trong hôm ấy, hóa thành một vùng tàn tích đổ nát.