Buổi tối một ngày trước bữa tiệc, mọi người kéo tạm nhau vào một nhóm chat nhỏ để thảo luận địa điểm hội họp. Cuối cùng lớp trưởng Hàn Mông dứt khoát quyết định hẹn gặp ở trường, rồi mọi người sẽ đi ăn luôn.
Vì phải tham gia tiệc nên Trì Việt và Tưởng Tự không lái xe mà chọn gọi xe đến trường.
Xe taxi quẹo trái rẽ phải, cảnh sắc dọc đường trở nên thân quen, cuối cùng chiếc xe dừng đối diện trường học. Họ hẹn nhau lúc 4 giờ chiều, những người khác đã đến từ sớm, đang đứng trò chuyện trước cổng trường.
Thấy Trì Việt và Tưởng Tự xuống xe, Kiều Hợp Nhất tinh mắt là người đầu tiên thấy họ, gọi to: "Bên này!"
Mọi người lũ lượt ngoảnh đầu.
Nhiều năm không gặp, Hàn Mông uốn tóc xoăn trông rất thanh lịch và trí thức, vẫy tay với hai người Trì Việt, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ. Chung Thiên Thuỵ mập hơn hồi cấp ba một tẹo, tay đeo nhẫn cưới, có lẽ tăng cân do hạnh phúc. Dường như Đông Đào cao hơn chút xíu, khuôn mặt baby vẫn như xưa.
Hai người sóng vai nhau băng qua hành lang, trên phông nền hàng cây bên đường sum suê ngày hạ và dòng xe cộ lác đác, trông họ như một bức tranh.
Chung Thiên Thuỵ thoáng nhói lòng vài giây: "Vãi, thời gian chỉ là con dao giết heo với tụi tớ thôi đúng không?"
Kiều Hợp Nhất trả lời ngay: "Bỏ chữ 'tụi' đi."
Đông Đào vỗ vai an ủi Chung Thiên Thuỵ: "Không sao, thời gian làm người ta xấu đi, nhưng vốn đã không đẹp thì chẳng sao hết."
Hàn Mông: "... Chừng ấy năm mà bé Đông Đào vẫn biết nói năng ghê."
Cả nhóm thuận lợi hội họp, chào hỏi nhau rồi vào trường. Cổng chính của trường đóng, chỉ mở một cánh cửa nhỏ bên trái. Bảo vệ trong phòng gác cổng không cho người ngoài vào trường, cả nhóm đành mặt dày gọi điện thoại cho Chu Chi Bạch, rốt cuộc cũng được cho vào.
Trong điện thoại, Chu Chi Bạch nói vẫn còn việc cần giải quyết, bảo họ đợi mười phút. Cả nhóm liên tục bảo không sao, vừa hay đi dạo một vòng quanh trường.
Sau mười năm ngôi trường vẫn như xưa, gần như giữ nguyên quang cảnh, hành lang, vườn hoa, hồ nhân tạo, toà thực nghiệm như thuở đầu. Di tích trường học trăm năm đan xen với kiến trúc hiện đại, băng qua con đường rợp bóng cây xanh mát, tòa nhà dạy học nằm ngay phía sau.
Hẳn là toà nhà dạy học của họ đã được sơn sửa, tường trắng lá xanh lặng yên chờ đợi người xưa ghé thăm dưới ánh mặt trời. Không biết lớp nào đang làm bài nghe tiếng Anh mà âm thanh loáng thoáng vọng xuống từ trên lầu.
Cả nhóm không dám đi lên làm phiền, bèn tiếp tục đi thẳng về trước. Băng qua rừng trúc là hội trường cũ, cửa khóa chặt, rào chắn nửa vời, tháo dỡ tan hoang, chừng như sắp được xây lại.
Họ từng hát hợp xướng ở đây một lần, Trì Việt đệm nhạc, đạt giải Nhất.
"Hội diễn văn nghệ cuối cùng." Hàn Mông cười nói: "Trì đẹp trai chơi đàn ghi-ta, Tưởng Tự thì đứng ngay trung tâm. Nửa số con gái trong trường tập trung ở hội trường, ngoài cửa cũng chật ních người."
Kiều Hợp Nhất: "Sao cậu không kể tớ. Lúc đó tớ ăn diện đẹp trai lắm, có em gái nọ cho tớ phương thức liên lạc, hẹn tớ xem pháo hoa Tết Dương lịch nữa."
Chung Thiên Thuỵ hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Rồi chẳng có sau đó chứ sao." Kiều Hợp Nhất thở dài, hỏi thêm: "Hồi đó tụi mình hát bài gì nhỉ..."
Đông Đào trả lời: "Tớ nhớ là bài Đóa hoa nhài đẹp xinh."
Chung Thiên Thuỵ: "? Chứ không phải Đoàn kết là sức mạnh hả?"
Hàn Mông: "... Thiệt không vậy, tớ không nhớ rõ, các cậu đừng lừa tớ."
Cả nhóm đi phía trước tranh cãi không ngớt, Tưởng Tự cố tình đi chậm hơn, anh và Trì Việt tụt lại so với mọi người vài bước. Nắng chiều xế tà, bóng trúc in trên mặt đất.
Tưởng Tự giẫm lên chiếc bóng rời rạc trên mặt đất, hồi tưởng lại chuyện xưa, ngoảnh đầu khẽ cười với Trì Việt.
"Lúc đó em hát lệch tông mãi thôi, không làm lớp phó văn nghệ tức chết mới lạ."
Trì Việt nhìn anh, trả lời: "Em hát hay lắm."
Nói như thế thì tâng bốc hơi quá đà so với sự thật, Tưởng Tự không để ý đến hắn mà tiếp tục hồi tưởng.
"Anh dạy em hát tận mấy lần, rõ ràng em học được rồi mà vừa hợp xướng là lại vào sai nhịp như chơi. Cuối cùng em gần như buông xuôi thì anh bỗng dưng đồng ý đệm đàn."
Nhóm người phía trước đi xa hơn, Tưởng Tự dừng chân nhìn Trì Việt.
"Sau buổi diễn, em với anh tới phòng học nhạc để trả đàn ghi-ta, hai đứa mình cũng đi về riêng giống bây giờ... Cơ mà lúc đó trời tối."
Ánh trăng trong vắt, bóng trúc giao hoà. Hai người dừng chân chốn này, Trì Việt hỏi Tưởng Tự có vui không.
Tưởng Tự hắng giọng, giọng điệu nghe chừng hơi thiếu đứng đắn, nét xảo quyệt vụt qua mắt anh.
"Lúc đó em nghĩ phải chăng anh hơi thích em."
Nghe vậy Trì Việt cũng cười, dịu giọng khen anh: "Thông minh vậy sao."
Nhận được phản hồi, Tưởng Tự thấy hơi ngượng, khiêm tốn nói một câu "Cũng thường thôi" rồi tò mò hỏi đối phương.
"Lúc đó anh nghĩ gì?"
Anh nhớ hồi đó, lúc nói chuyện ngoài mặt Trì Việt chẳng tỏ vẻ gì, nom cả người hắn dưới ánh trăng vừa xa cách vừa trầm tĩnh, vậy nên lúc đó Tưởng Tự mới thấy bản thân hơi ảo tưởng.
Trì Việt lặng thinh vài giây, đối diện với ánh mắt thăm dò của Tưởng Tự. Anh tỏ vẻ không có được đáp án sẽ không buông tha.
Trì Việt nhìn anh, hỏi: "Em muốn biết thật à?"
Tưởng Tự gật đầu.
Trên nền bóng trúc, rốt cuộc Trì Việt cũng đáp lời: "Lúc đó anh nghĩ... đèn trong phòng học nhạc tối hơn ở đây."
Tưởng Tự: ?
"Phòng học nhạc không có ai, cửa cũng khoá được."
Anh ngước nhìn với vẻ hoang mang, yết hầu Trì Việt khẽ nhấp nhô, giọng trầm trầm.
"Lẽ ra anh nên hôn em ngay lúc đó."
"... Anh!"
Một luồng hơi nóng trào lên từ dái tai của Tưởng Tự rồi lan thẳng sang gò má. Dường như anh đã quay trở lại năm ấy, kinh ngạc đến nỗi mất bình tĩnh.
Tưởng Tự chẳng ngờ đều là yêu thầm nhưng tâm cảnh của hai người lại khác một trời một vực. Hồi đó Trì Việt có vẻ thanh tâm quả dục, lạnh lùng khó gần, hoá ra suy nghĩ trong đầu còn linh tinh vớ vẩn hơn cả Tưởng Tự.
Tưởng Tự ho hai tiếng, chỉ đích danh phê bình: "... Sao vậy, em còn mải mê với chuyện tình trong sáng mà anh đã muốn giở trò lưu manh là sao"
Trì Việt chẳng mấy khiêm tốn nhận lỗi: "Xin lỗi em."
Tưởng Tự dần bớt ngượng, không nén được câu hỏi: "Thế tại sao anh không hôn?"
Hắn nói với vẻ dửng dưng: "Sợ dọa em."
Trong đầu đã tưởng tượng một vạn khả năng, nhưng thứ mà hắn để lộ ra bên ngoài chỉ là chút ít dịu dàng kín đáo ẩn mình trong bóng đêm. Hắn nói với Tưởng Tự "cậu vui là được".
Cả nhóm vẫn chưa thể đi đến kết luận. Kiều Hợp Nhất ngoảnh đầu, đúng lúc bắt gặp hai người đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau ở đầu bên kia.
Bấy giờ Chung Thiên Thuỵ cũng nhớ ra: "Lúc đó Tưởng Tự và Trì Việt đều ở trên sân khấu còn gì, hỏi hai cậu ấy xem có nhớ đã hát bài gì không."
Thấy cậu ta sắp quay người lại, Kiều Hợp Nhất giật thót, vội vàng vọt lên giữ vai không cho đối phương ngoảnh đầu, giọng vang xa hai dặm.
"Tớ nhớ rồi! Tụi mình hát bài Trái tim tôi hướng về Trung Quốc!"
Dạo được nửa ngôi trường, Chu Chi Bạch rời tòa văn phòng hội họp với họ. Cả nhóm lại ùa sang nhà hàng ăn tiệc họp mặt.
Quanh bàn ăn rộn ràng linh đình, đồ ăn nghi ngút khói. Trong tiếng thảo luận rôm rả, cả nhóm bỏ qua sự dè dặt do nhiều năm không gặp, nói từ mười năm trước đến hiện tại, sôi động như năm xưa.
Khoé mắt Chu Chi Bạch đã hằn thêm nếp nhăn, nhưng trông cả người cô vẫn nhanh nhẹn, tinh thần phấn chấn. Cô nhớ lại quá khứ của từng người một, Hàn Mông rất có năng lực, Chung Thiên Thụy chơi bóng giỏi, Kiều Hợp Nhất nói nhiều nhất và lẻo mép nhất, Đông Đào mặt baby trông giống học sinh cấp hai.
Nói đến Tưởng Tự, cô không thể không cằn nhằn chuyện đối phương đã đồng ý với cô sẽ học ngoại ngữ nhưng ngoảnh đầu lại chọn học luật. Thân là cán sự môn thuở trước, Tưởng Tự ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, dịu ngoan nghe cô nói rồi điềm nhiên như không múc canh giúp cô, còn kéo nắp khoen nước dừa cho cô.
Chu Chi Bạch: "..."
Tưởng Tự giỏi nhất là vờ ngoan, cô không nói nữa, ngoảnh đầu nhìn Trì Việt.
Mặt mày đối phương vẫn như xưa, chỉ thêm phần điềm tĩnh và khôi ngô của người đàn ông trưởng thành. Chu Chi Bạch hỏi: "Mấy năm qua em thế nào, công việc và cuộc sống ổn hết chứ?"
Trì Việt ung dung trả lời: "Mọi thứ đều ổn ạ, em cảm ơn cô."
Cuối cùng Chu Chi Bạch cũng yên tâm. Cô gật đầu, tình cờ thấy chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay vô danh của Trì Việt lấp lánh dưới ánh đèn.
Cô hơi bất ngờ: "Ủa, em kết hôn rồi à?"
Tưởng Tự ngồi kế bên đang gắp đồ ăn lập tức vểnh tai, mọi người quanh bàn ăn cũng ngạc nhiên nhìn sang.
Trì Việt chẳng hề giấu giếm, giọng điệu điềm nhiên: "Chuyện mấy hôm trước thôi ạ."
Kiều Hợp Nhất cũng ngạc nhiên quá đỗi, tránh ánh mắt của mọi người nhìn sang Tưởng Tự. Bắt gặp ánh nhìn của Kiều Hợp Nhất, Tưởng Tự chớp mắt với cậu ta.
Kiều Hợp Nhất: "..." Cả bàn chỉ riêng mình ăn cơm chó, kí.ch th.ích dễ sợ.
Hàn Mông cười trêu: "Tớ còn kể với đồng nghiệp đang độc thân của tớ là tớ có hai người bạn cấp ba siêu đẹp trai, lần họp mặt này tớ sẽ hỏi thăm phương thức liên lạc giúp họ, bây giờ hết hy vọng mất rồi."
Đông Đào nói: "Không sao, còn Tưởng Tự kia mà."
Cả nhóm lại nhìn Tưởng Tự. Tưởng Tự hơi ngại, nhưng không giấu được nét cười xuất hiện trong mắt. Anh giơ tay cho mọi người thấy chiếc nhẫn trên ngón tay, rồi điềm nhiên bỏ tay xuống.
"Ngại ghê, tớ mới kết hôn."
Chỉ một thoáng qua nên chẳng ai xung quanh quan sát kỹ càng, không một ai phát hiện thực ra nhẫn của Trì Việt và Tưởng Tự là một cặp. Chỉ có Chu Chi Bạch ngồi gần nhất thoáng sửng sốt, thấy nhẫn của hai người trông khá giống nhau.
Suy cho cùng nhẫn cho nam đều xêm xêm nhau, dừng mạch suy nghĩ, Chu Chi Bạch cười nói: "Mới đó mà các em đã đến tuổi kết hôn rồi."
Năm tháng vụt biến, thời gian như nước chảy mây trôi. Khóe mắt cô nong nóng, nhìn từng lớp thiếu niên như những cái cây đang phát triển không ngừng. Chu Chi Bạch cầm nước dừa thay cho rượu rồi đứng dậy.
Cô đứng dậy, mọi người đứng lên theo, như những lần vào học hoặc hết tiết tạm biệt nhau năm nào.
"Cảm ơn các em đã đến thăm cô, chúc các em sự nghiệp thuận lợi, cuộc sống mỹ mãn. Cả hai bạn vừa kết hôn nữa..."
Chu Chi Bạch cười, thuận thế chúc luôn một thể: "Chúc hai em tân hôn vui vẻ."
Nghe vậy, Trì Việt cụp mắt, gương mặt bỗng dịu dàng hẳn. Nét cười trong mắt Tưởng Tự chực trào ra ngoài, vừa rực rỡ vừa lấp lánh.
Mọi người nhao nhao "Dạ em cảm ơn cô", ly cụng ly phát ra tiếng vang lanh lảnh, gọi là gặp lại nhưng cũng là vẹn tròn.