Trăng Sáng Năm Xưa Gặp Lại Mùa Xuân

Chương 5



Những lời nàng nói, cũng là điều ta đang suy tính.

 

Thập Ngũ vừa bước ra cửa, lại ló đầu vào, cười như trộm:

"Nếu để Tô Tử Dục sinh thêm một đứa nữa, há chẳng phải càng dễ nắm hắn trong lòng bàn tay?"

 

Ta:

"..."

 

***

 

Ngày hôm sau, Tô Tử Dục tới cửa bái phỏng. Lần này đàng hoàng đi cửa chính, còn đích thân đưa danh thiếp, lễ số chu toàn.

 

Hắn cùng phụ thân ta tập quyền trong viện, không ngừng khen lấy khen để:

"Bá phụ quả là tuổi cao khí khỏe! Vãn bối từ nhỏ đã lấy bá phụ làm anh hùng mẫu mực. Người chính là thần minh trong lòng vãn bối, là tấm gương từ thuở ấu thơ! Vài chiêu vừa rồi, quả thực dũng mãnh phi phàm, tư thế như rồng giáng hạ!"

 

Phụ thân không nhịn được, dù bệnh tật khiến sắc mặt vốn tái nhợt, lúc này cũng bất giác hơi ửng hồng.

 

06

 

Ta bước vào giữa sân, khẽ ra hiệu bằng ánh mắt với phụ thân.

 

Phụ thân lập tức hiểu ý, ho khan vài tiếng, rồi đột ngột phun ra một ngụm m.á.u tươi.

 

Tô Tử Dục thất kinh, vội vã đỡ phụ thân vào trong phòng.

 

Ta cũng theo sát phía sau.

 

Thái y trong phủ lập tức được gọi tới.

 

Quả nhiên, Tô Tử Dục là người tinh tường, chỉ chốc lát đã phát hiện điểm khả nghi:

"Những năm gần đây tuy bá phụ nhiều lần bị thương, nhưng đều là ngoại thương. Theo thiển ý của vãn bối… bệnh tình lần này, e là trúng độc."

 

Ta liếc mắt nhìn phụ thân, hai cha con chỉ thoáng đối mắt đã hiểu ý.

 

Ta mở miệng:

"Mẫu thân ta mất sớm, hai huynh trưởng cũng đều chưa kịp cưới vợ. Việc nội trợ trong phủ, mấy năm nay đều do nhị phòng lo liệu. Nếu quả thật là trúng độc…"

 

Tô Tử Dục lập tức sai người mời đại phu của Tô phủ đến.

 

Chưa đầy nửa ngày, liền tra ra manh mối — trà có vấn đề.

 

"Trong trà có pha một vị dược liệu đặc biệt. Tuy không trí mạng, nhưng lâu ngày tích độc, sẽ phát bệnh. Mà độc này, người thường rất khó nhận ra."

 

Ta đập mạnh một chưởng lên bàn, khiến mặt bàn nứt một đường dài:

"Thật quá đáng! Nhị phòng khi dễ người quá thể!"

 

Tô Tử Dục vội dịu giọng trấn an mấy câu, rồi quay sang dặn dò đại phu Tô phủ:

"Đem ‘Độc Cưu’ ra đây. Bằng mọi giá, phải giải hết độc trong người bá phụ."

 

"Độc Cưu" là linh dược giải bách độc, ngay cả trong hoàng cung cũng không có. Năm xưa, lão gia nhà họ Tô điều động trăm tên ám vệ, tốn hơn mười năm mới tìm được một viên.

 

Đại phu biến sắc:

"Gia chủ… đó là vật tổ gia lưu lại cho ngài, là để cứu mạng chính ngài mà..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Tử Dục thoáng liếc sang ta, rồi nghiêm giọng:

"Bá phụ không phải người ngoài. Mạng người quan trọng như nhau. Mau làm theo lời ta, không được trì hoãn."

 

Ngay hôm ấy, đại phu lấy ra Độc Cưu, phối hợp châm cứu. Chỉ sau một canh giờ, phụ thân đã nôn ra m.á.u đen lẫn đỏ, độc trong người rốt cuộc cũng được giải trừ.

 

Lúc đại phu chẩn mạch xác nhận chất độc đã hết, ta khẽ thở phào một hơi. Nhưng Tô Tử Dục lập tức chen vào một câu:

 

"Viên ‘Độc Cưu’ kia vốn là bảo vật truyền đời, do tổ phụ để lại cho ta, chỉ dùng cho người nhà. Thế nên… từ nay, chúng ta coi như người một nhà rồi. Bá phụ, chuyện hôn sự giữa ta và A Ngọc, ngài có phải nên suy nghĩ một chút?"

 

Phụ thân biết rõ đây là màn diễn thử, vậy mà vẫn bị chọc cho bật cười:

"Tiểu tử ngươi… quả nhiên giống y tổ phụ ngươi, gian xảo vô cùng!"

 

Ta nhướng mày, thần sắc bình thản, nhìn về phía Tô Tử Dục, lạnh nhạt nói:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Ngươi, theo ta ra ngoài. Đừng quấy rầy phụ thân nghỉ ngơi."

 

Hai người ra riêng một chỗ.

 

Tô Tử Dục vừa đứng yên đã không nhịn được hỏi:

"A Ngọc, nàng xem, khi nào thì ta và nàng có thể danh chính ngôn thuận? Ta nhớ nàng, cũng nhớ Trường Lạc lắm."

 

Ta nhắc nhở hắn:

"Chỉ nhìn gương mặt Trường Lạc thôi, người ta cũng biết nó là con của ai. Khi đó, ngươi và ta liền như hai con châu chấu cột chung một sợi dây. Hoàng thượng liệu có bỏ qua ngươi?"

 

"Năm đó, ngươi rõ ràng biết ta ở đâu, lại không bẩm báo. Chỉ riêng điểm này, cũng đủ khiến Hoàng thượng sinh lòng nghi kỵ."

 

Tô Tử Dục bối rối vò đầu:

"Nhưng… con thì không thể không có cha! Càng không thể có… cha kế!"

 

Ta á khẩu.

 

Tên này sao khi thì lanh lợi như hồ ly, lúc lại ngốc nghếch như tiểu tử lên ba thế này?

 

Ta lạnh nhạt nói:

"Việc lớn không thể loạn vì tình riêng. Nhớ con cũng phải nhẫn nhịn."

 

Hắn lùi một bước, lúng túng nói:

"Vậy… vậy ta lén gặp hai mẹ con được không?"

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, nửa hoài nghi nửa giễu cợt:

"Nói vậy… Tô Tử Dục, ngươi thật sự để ý ta từ trước rồi?"

 

Ánh mắt hắn né tránh, ấp úng nửa ngày, sau cùng nghiến răng liều mạng:

"Ai bảo nàng anh khí xuất trần, dung mạo như ngọc, văn thao võ lược, tài đức song toàn… Ta không động lòng với nàng thì còn biết động lòng với ai?!"

 

Ta hít sâu một hơi.

 

Cái miệng tên gian thần này, đúng là thiên hạ vô địch!

 

Đợi hắn đi khỏi, ta liền đến gặp phụ thân.

 

Hôm nay, để phụ thân "lộ sơ hở" trước mặt hắn, chính là muốn thử lòng Tô Tử Dục.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com