Năm đó, khi đã đường cùng lối tận, tôi trở thành chim hoàng yến của Lục Viễn Chu.
Anh đối xử với tôi rất tốt, gần như mọi yêu cầu của tôi anh đều đáp ứng.
Ngoại trừ…trên giường.
Tôi xoa xoa cái lưng đau nhức, vừa đếm số dư trên thẻ ngân hàng, liền thấy đã đến lúc phải rời đi.
Đúng lúc nghe tin “bạch nguyệt quang” của anh trở về nước, Lục Viễn Chu để giành lại trái tim cô ấy, đã tỉ mỉ chuẩn bị một màn cầu hôn thật hoành tráng.
Nhân lúc anh bận rộn không để ý tới tôi, tôi thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi.
Tôi tưởng rằng…từ nay về sau, chúng tôi sẽ không còn bất kỳ liên quan nào nữa.
Không ngờ, sau đó công ty của tôi lại bị Lục thị thâu tóm.
Cái tên Lục Viễn Chu một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi.
Đồng nghiệp tám chuyện rôm rả về vị thái tử gia trẻ tuổi của Lục thị:
“Nghe bảo hôm trước ngày cầu hôn, cô bạn gái mà anh ấy yêu nhiều năm, theo đuổi mệt nghỉ mới đổ… đột nhiên bỏ chạy. Thế nên mấy năm nay, tính tình anh ta mới cau có như bị táo bón mãn tính.”
…
1
Vừa đi công tác trở về, tôi liền nhận được tin công ty chúng tôi bị thu mua.
Tôi cùng đồng nghiệp xếp hàng chào đón vị sếp mới.
Nhưng sếp mới mãi vẫn chưa xuất hiện.
Đồng nghiệp Chu Di không nhịn được, ghé sát tai tôi tám chuyện.
“Cậu nói xem, tập đoàn nhà họ Lục sao lại để mắt tới cái công ty nhỏ xíu mấy chục người của chúng ta nhỉ?”
“Đúng vậy, tính cả cô lao công và bác bảo vệ thì công ty mình cũng chỉ hơn bốn mươi người.
Không hiểu nhà họ Lục…”
Khoan đã.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, dè dặt hỏi:
“Người họ Lục mà cậu vừa nói là ai vậy?”
“Là tập đoàn Lục Thị chứ ai. Đó là một trong những tập đoàn hàng đầu ở thành phố A.
Nhưng cậu mấy năm nay ở nước ngoài, không biết cũng bình thường thôi.”
“Vậy chủ tịch tập đoàn Lục Thị tên gì?”
“Lục Viễn Chu, vị thiếu gia danh tiếng lẫy lừng của nhà họ Lục.
Mình thường xuyên thấy phỏng vấn anh ấy trên các tạp chí tài chính, trẻ tuổi tài năng lắm.
Chỉ là không biết ngoài đời trông thế nào thôi.”
Thấy tôi cứ thất thần, Chu Di vỗ vai tôi một cái.
“Nghĩ gì thế?”
“Không… không có gì.”
“Thật ra, vụ thu mua một công ty nhỏ thế này chắc cũng chẳng khiến Lục Viễn Chu đích thân xuất hiện đâu.
Có lẽ lát nữa chỉ là người từ tổng bộ đến kiểm tra qua loa thôi.”
Nghe vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không gặp Lục Viễn Chu là được.
Nghĩ cũng lạ, tôi đâu có làm gì có lỗi với anh ấy.
Năm đó khi người anh ấy yêu trở về nước, tôi còn ngoan ngoãn tự mình rút lui nhường chỗ.
Tình cảm rõ ràng, nợ nần ân nghĩa đều xóa sạch.
Dù có gặp lại cũng chẳng sao cả.
Vậy mà chỉ cần nghe đến cái tên ấy, tim tôi liền đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng, một chiếc Bentley dừng lại trước cửa công ty.
Chiếc xe này… trông quen quá.
Tài xế bước xuống mở cửa xe.
Từ ghế sau, một người đàn ông mặc vest đen bước ra.
Khuôn mặt từng nhiều lần xuất hiện trong mơ, nay lại hiện hữu ngay trước mắt tôi.
Tôi suýt quên mất cách hít thở.
Chu Di kích động kéo tay tôi lắc mạnh.
“Trời ơi, sếp mới đẹp trai quá! Tiểu Nguyệt, mau nhìn kìa.”
Tôi không dám nhìn, thật sự không dám.
Trước khi ánh mắt của Lục Viễn Chu quét về phía mình, tôi vội lấy cớ đau bụng muốn đi vệ sinh, lập tức rời khỏi hiện trường.
2
Tôi tự an ủi bản thân.
Đây không phải là tôi nhát gan, chỉ là đang tránh những rắc rối không cần thiết.
Lỡ đâu vì tôi mà khiến Lục Viễn Chu có ấn tượng xấu với cả công ty, vậy thì thật không hay chút nào.
Tôi cố tình nán lại trong nhà vệ sinh khá lâu.
Nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn hai tiếng trôi qua.
Chắc Lục Viễn Chu đã kết thúc việc thị sát và rời đi rồi.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi cố tình liếc xuống dưới tầng một cái.
Chiếc Bentley đã biến mất từ lâu.
Anh ấy đi rồi.
An toàn rồi.
Tôi lập tức thả lỏng, vừa bước vừa khe khẽ ngân nga một giai điệu vui vẻ quay về chỗ làm của mình.
Thế nhưng vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã nhận ra bầu không khí có gì đó bất thường.
Tất cả đồng nghiệp đều đứng thành hai hàng, như thể đang chào đón tôi.
Nhưng gương mặt ai nấy đều nghiêm túc lạ thường.
Chu Di ra sức ra hiệu bằng ánh mắt với tôi.
Tôi chẳng hiểu gì cả, vừa định mở miệng hỏi có chuyện gì xảy ra.
Một giọng nói từ phía sau vang lên:
“Văn hóa doanh nghiệp của công ty các cô, cũng bao gồm cả việc đi làm muộn sao?”
Âm thanh quen thuộc đến mức khiến sống lưng tôi lạnh buốt.
Tôi khó khăn xoay người lại.
Lục Viễn Chu đang đứng ở cửa, một tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung thong thả nhìn tôi.
Dường như đã chờ đợi từ lâu.
Ánh mắt mang chút không vui khóa chặt lên người tôi.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, không khí lặng đi vài giây.
Tôi hoàn toàn không biết phải làm gì.
3
Chủ cũ của công ty, Trương Triết, cũng là bạn học cấp ba của tôi.
Thấy bầu không khí ngượng ngập, cậu ấy vội bước lên một bước để giải vây cho tôi:
“Xin lỗi, Lục tổng, cô ấy không phải đi làm muộn.
Vừa rồi cô ấy không khỏe nên vào nhà vệ sinh.
Thực ra Bình Nguyệt làm việc rất chăm chỉ, chưa từng đi trễ hay về sớm, cô ấy…”
Chưa kịp để Trương Triết nói hết lời, Lục Viễn Chu đã nhanh chóng bước đến trước mặt tôi.
“Em thấy khó chịu ở đâu?”
Anh ấy định đưa tay nắm lấy tay tôi, nhưng tôi lùi lại một bước né tránh.
Theo kế hoạch, giờ này anh hẳn đã cầu hôn thành công, rồi cùng Tô Quỳnh Khiết kết hôn, sống một cuộc đời hạnh phúc rồi chứ.
Nếu lúc này còn thân mật với tôi, chẳng may để lộ ra ngoài thì thật chẳng ra thể thống gì.
Nhận ra động tác tránh né của tôi, Lục Viễn Chu bình thản thu tay về, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Tôi nói:
“Cảm ơn Lục tổng đã quan tâm, tôi không sao nữa rồi.”
Suốt cả quá trình tôi cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào anh thêm lần nào.
Sau khi được Trương Triết dẫn đi tham quan công ty một vòng, cuối cùng Lục Viễn Chu cũng rời khỏi nơi này.
Lần này đúng là đã đi thật.
Tất cả đồng nghiệp đồng loạt ngồi phịch xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa rồi thật sự căng thẳng quá đi mất.”
“Không ngờ thương vụ thu mua này lại khiến Lục tổng đích thân đến.”
“Đứng trước mặt anh ấy mà tôi không dám thở mạnh luôn.”
“Thì ra đây chính là khí thế của một ông chủ lớn.”
“Lần cuối tôi căng thẳng như vậy chắc là hồi cấp ba, bị gọi lên bảng trả bài.”
Mọi người thi nhau bàn tán rôm rả về cảnh tượng vừa rồi.