“Vãn Uyển à, con sắp được sống những ngày tháng tốt đẹp rồi. Con cứ ở lại đây, nếu như có người đến tìm, thì con chỉ cần giả vờ như không nhớ gì cả là được.”
“Cha ơi, con sợ lắm, con không biết đường đi đâu cả.”
“Đừng sợ, sáng mai cha sẽ quay lại xem sao. Nếu như không có ai đến tìm con, thì cha sẽ đưa con về nhà.”
…
Những ký ức mơ hồ này, nhờ có Lý công công nhắc lại, ta mới dần dần nhớ lại được.
Lý công công kể rằng, vào năm đó, phụ hoàng và mẫu hậu đã lập tức sai người đi tìm kiếm. Trước tiên là tìm thấy ông, sau đó ông liền dẫn theo một đội binh lính xuống núi để tìm ta.
Từ phía xa xa, ông đã trông thấy một bé gái có vẻ giống hệt như ta, liền vội vàng dẫn binh lính chạy tới. Không ngờ, bé gái ấy lại tỏ ra vô cùng hoảng sợ, hét lên: “Đừng g.i.ế.c ta, đừng g.i.ế.c ta!” rồi lập tức bỏ chạy vào trong rừng rậm mà trốn mất.
Ông tìm mãi mà không thấy, trong lúc vô cùng gấp rút và lo lắng, tâm trí chỉ còn duy nhất một ý nghĩ là phải tìm bằng được công chúa, bèn một mình chạy thẳng vào trong rừng. Kể từ đó, ông đã phải lưu lạc giữa chốn dân gian suốt bao nhiêu năm trời.
May mắn là trên cổ của ta, nhờ có một sợi dây đỏ, vẫn còn treo một viên ngọc màu đỏ. Sau này, viên ngọc ấy đã trở thành tín vật quan trọng để có thể nhận ra ta.
Ngọn nguồn của mọi việc cuối cùng cũng đã được làm sáng tỏ, nhưng trong lòng ta không khỏi cảm thấy vô cùng cảm khái.
Còn về Lâm Vãn Uyển, một cô bé nhỏ nhắn như nàng mà có thể sống sót được cho đến ngày hôm nay quả thực là rất gian nan. Nhưng thôi, đừng để cho mọi thứ bi kịch đó lặp lại nữa. Lâm Vãn Uyển, ngươi nên sống một cuộc đời thực sự thuộc về ngươi.
Sau vài ngày tĩnh dưỡng, thân thể của ta đã hoàn toàn bình phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phụ hoàng lập tức triệu ta và tướng quân vào cung, để chúc mừng cho chiến thắng vẻ vang lần này của chàng. Tướng quân từ An Nam tướng quân đã được thăng chức thành Trấn Quốc đại tướng quân.
Tháng mười năm ấy, ta hạ sinh một nam tử, phụ hoàng đã đích thân ban tên cho con là An.
Bà bà vì muốn cầu phúc cho cháu nội của mình, đã chuyển đến chùa ở lại một năm.
Đại Diệp lúc này đang trong thời kỳ thái bình thịnh trị, mưa thuận gió hòa, biên cương không còn chiến sự, tướng quân cũng được triều đình cho phép lưu lại kinh thành, có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
Sau khi ta sinh hạ An nhi, gần như mọi việc sinh hoạt của hai mẹ con ta đều do một tay chàng đích thân chăm lo, khiến cho các đồng liêu thường hay trêu chọc chàng là một vị “đại tướng quân biết lo việc nhà”.
Nhìn ra ngoài sân, thấy chàng đang bận rộn bế An nhi qua lại, ta bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Kiếp này, có lẽ ông trời đã thực sự ưu ái ta rất nhiều.
Tướng quân quay đầu lại nhìn ta, ta khẽ nói với chàng:
“Cảm ơn chàng.”
Không ngờ, chàng như thể đã nghe thấy được lời nói của ta, liền mỉm cười đáp lại:
“Nàng xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.”
Vậy đó, Lâm Vãn Uyển à. Không phải là ta có mệnh tốt, mà là vì ta xứng đáng được hưởng những điều đó.