Trên Tầng Mây Xanh

Chương 1: 1



1

 

Thần Vương Tạ Dự là kẻ phóng đãng, háo sắc nhất trong số các hoàng tử.

 

Nhưng ở kiếp trước, chính vị hoàng tử lêu lổng này lại g.i.ế.c cha đoạt ngôi, cuối cùng bước lên ngai vàng.

 

Ta biết hắn đang giả vờ.

 

Vì thế ta cũng cùng hắn diễn trò.

 

Ta lấy hết can đảm, quỳ trườn đến bên chân Tạ Dự, bàn tay trắng mảnh khẽ bấu lấy đai ngọc bên hông hắn, bờ vai trái theo đó mà trượt lộ ra, để lộ làn da trắng nõn:

 

“Vương gia, thiếp thân cầu người thương xót.”

 

Ánh mắt Tạ Dự vẫn dừng lại trên người đại tỷ ta.

 

Đại tỷ Tống Hoài Ngọc là mỹ nhân nổi danh khắp kinh thành.

 

Muốn xứng với tiếng “háo sắc”, dĩ nhiên Thần Vương điện hạ phải nhìn trúng nữ nhi đẹp nhất Tống gia.

 

Đại tỷ cảm nhận được ánh nhìn của hắn, liền ngẩng cao đầu, giọng dõng dạc chính nghĩa mà nói:

 

“Ta chướng mắt nhất chính là loại nữ nhân dựa vào nam nhân! Cho dù hôm nay Tống gia bị diệt môn, ta cũng tuyệt không cầu xin nam nhân thương hại! Ta tuyệt không làm kẻ kiều thê núp dưới sự che chở của ngươi!”

 

Đại tỷ ta hận nhất là “kiều thê”. 

 

Nàng ta thường dạy ta rằng nữ nhân phải tự lập, tự cường, không thể dựa vào bất kỳ ai.

 

Lúc đầu ta thấy nàng ta nói rất có lý, nữ tử ở đời, quả thật chỉ có thể trông cậy vào chính mình.

 

Cho đến khi nàng ta bắt đầu chỉ trích tổ mẫu: 

 

“Tổ mẫu có giỏi gánh vác Tống gia bằng của hồi môn thì sao? Cũng chẳng phải vì chính bà tự mình đi cầu nam nhân dán thân vào mà được ư?”

 

Nàng ta chê bai công chúa hòa thân: “Nếu công chúa thật sự lợi hại thì phải đích thân cầm quân ra trận, làm nữ tướng hiên ngang, chứ không phải dựa vào hôn nhân đổi lấy hòa bình mà làm kiều thê nhờ vả!”

 

Ba ngày trước, nàng ta thậm chí còn chỉ trích Hoàng hậu, người nắm đại quyền trong tay:

 

“Nữ chủ thật sự sớm đã soán vị làm nữ đế rồi! Hoàng hậu nói cho cùng chẳng phải cũng chỉ là một kiều thê dựa vào nam nhân mà trèo lên thôi sao?”

 

Câu nói ấy bị Hoàng hậu nghe trọn từng chữ.

 

Hoàng đế nổi giận, định lấy tội “bất kính với hoàng hậu” mà giam nàng ta lại, may nhờ Hoàng hậu cầu xin nên mới tránh khỏi lao ngục.

 

Nhưng nàng ta lại chẳng nhận lấy ân tình ấy, thản nhiên nói:

 

“Quyền tha tội của ngươi chẳng phải cũng là nhờ nam nhân mà có sao? Ta không cần lòng thương hại của loại kiều thê như ngươi!”

 

Sắc mặt Hoàng hậu liền biến đổi.

 

Ba ngày sau, trong cung hạ chỉ, Tống gia mang tội mưu phản, nam đinh toàn bộ c.h.é.m đầu, nữ quyến lưu đày, sung làm nô tỳ, kỹ nữ.

 

2

 

Tống gia ta bỗng chốc gặp họa diệt môn, người duy nhất ra mặt cứu giúp chính là Thần Vương Tạ Dự.

 

Kiếp trước, Tạ Dự vừa nhìn đã say mê dung nhan của đại tỷ:

 

“Chỉ cần nàng theo bản vương về phủ, nữ quyến Tống gia sẽ không phải sung làm nô tỳ hay kỹ nữ.”

 

Vốn dĩ tai họa này là do miệng lưỡi không kiêng dè của đại tỷ mà ra, nay có cơ hội chuộc lại lỗi lầm, nàng ta lại ngẩng cao đầu, không chịu cúi mình:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Dù toàn bộ nữ quyến nhà ta có bị sung làm nô tỳ, ta cũng tuyệt không như những kẻ kiều thê kia, cầu xin lòng thương hại của nam nhân!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tạ Dự cười lạnh, phất tay áo bỏ đi, cơ hội duy nhất để Tống gia thoát nạn cũng theo đó mà tắt lịm.

 

Mùa đông năm ấy, nữ quyến Tống gia bị lưu đày đến phương Bắc làm nô.

 

Trên đường đi đày, nhị ca Tống Hoài Chương may mắn thoát khỏi truy bắt, mang theo hai mươi huynh đệ từng cùng vào sinh ra tử đến cướp ngục cứu người.

 

Tuyết lớn phủ kín trời, quan binh áp giải nữ phạm vốn đã lơ là.

 

Nhị ca từ phía sau đội ngục mà tập kích, âm thầm g.i.ế.c c.h.ế.t hai tên quan binh, rồi lần lượt giải thoát cho nữ quyến Tống gia.

 

Mọi việc vốn đang thuận lợi, thì đúng lúc ấy, đại tỷ đột nhiên cất cao giọng hét lên:

 

“Có người cướp ngục! Có người cướp ngục!!”

 

Quan binh lập tức phản ứng, rút đ.a.o c.h.é.m g.i.ế.c, hai phe hỗn chiến.

 

Giữa cơn hỗn loạn, tổ mẫu vì che chắn cho nhị ca mà bị lưỡi đ.a.o lạnh thấu xuyên n.g.ự.c.

 

Ta vội vàng tập hợp mọi người chạy về hướng đông, nhưng đại tỷ lại cố ý giật mạnh sợi xích nơi chân.

 

Xích sắt của phạm nhân nối liền với nhau, nếu không c.h.é.m đứt, một người ngã thì tất cả đều bị kéo ngã. 

 

Đại tỷ vừa giật, toàn bộ nữ quyến Tống gia ngã nhào xuống tuyết, bị giẫm đạp đến m.á.u thịt be bét.

 

Đến khi quân tiếp viện của quan phủ kéo đến, huynh đệ của nhị ca đã c.h.ế.t sạch, nhị ca cũng bị loạn tiễn xuyên thân.

 

Trước khi tắt thở, huynh ấy nắm c.h.ặ.t tay áo đại tỷ, khàn giọng hỏi:

 

“Tại sao?”

 

Tại sao lại ngăn cản huynh ấy cứu cả nhà?

 

Đại tỷ khinh miệt nhìn huynh:

 

“Vì ta không muốn được nam nhân cứu!

 

“Nữ nhân được nam nhân cứu đều là kiều thê cả!

 

“Ta thà để nữ quyến Tống gia đời đời kiếp kiếp làm nô, cũng không để họ dựa vào nam nhân mà được cứu rỗi!”

 

Nhị ca phun ra một ngụm máu, mang theo phẫn hận mà c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Còn đại tỷ, chỉ lạnh lùng hất tay hắn ra, khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ cao ngạo tự mãn.

 

Trong đám nữ quyến bị lưu đày, cuối cùng chỉ còn ta và nàng ta sống sót.

 

Những người khác hoặc bị g.i.ế.c trong hỗn loạn hoặc c.h.ế.t dưới mưa tên.

 

Quan binh vốn định áp giải hai ta đi tiếp thì từ xa một mũi tên đen bay vụt đến, xuyên qua đầu tên quan lĩnh.

 

Một nam nhân khoác áo hồ cừu đen, cưỡi ngựa cao lớn, từ giữa gió tuyết hiện ra.

 

“Lời vừa rồi của ngươi rất hợp ý cô.”

 

Nam nhân dùng cây cung dài bọc da thú khẽ nâng cằm đại tỷ:

 

“Mạnh mẽ lại kiêu hãnh thế này, đủ tư cách làm nữ nhân của cô.”

 

Nơi này vốn gần biên cảnh, cách mười dặm là đến Bắc Di quốc.