Trèo Cao

Chương 13



Ngày hôm sau, sau khi Tưởng Nghiên Chu rời đi, tôi cũng ngoan ngoãn, thậm chí không bước chân ra khỏi trang viên, chỉ đến chiều mới ra ngoài dạo vài vòng trong vườn sau.

Nhìn ánh sáng đỏ nhấp nháy ở một góc – dấu hiệu của camera giám sát, tôi lặng lẽ thở dài trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm bộ như không biết.

Tên nhóc đáng ghét này, vẫn đa nghi như vậy.

Hắn nghĩ tôi ngốc đến mức nào chứ? Chẳng lẽ tôi lại không nhịn được mà đi lôi tang vật ra ngay ngày hôm sau khi hắn vừa mới điều tra?

Năm đó tôi vì muốn đỗ vào trường đại học B mà học lại một năm, từ học sinh kém lội ngược dòng thành học bá, chẳng lẽ là không thông minh sao?

Tôi đã đợi suốt nửa tháng, đến đúng ngày hắn phải tham gia một sự kiện mới cẩn thận đem giấy tờ tùy thân, cùng một ít tiền mặt, lén giấu vào rừng cây nhỏ bên con đường mà tôi hay đi dạo.

Trong nửa tháng này, tôi ra ngoài đi dạo không dưới ba lần. Tưởng Nghiên Chu cũng dễ dàng đồng ý hơn hẳn so với trước đây, ngay cả lão quản gia cũng không còn dùng ánh mắt âm trầm nhìn tôi nữa.

Chờ đến khi tôi giấu xong giấy tờ và tiền, tôi mới lững thững bước ra khỏi rừng cây.

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Sở Dập – tên xui xẻo kia còn tưởng có thể lừa tôi? Nghĩ tôi vẫn dễ bị gạt như trước sao?

Ít nhất, khi tôi giả vờ khóc lóc cầu xin được xuống xe để đi vệ sinh ở cửa hàng ven đường, bọn họ dù tức đến tái mặt cũng không thể từ chối.

Lần này, tôi nhất định sẽ không thất bại. 

Kỳ thật, tôi rất hối hận vì năm đó đã không nghe lời bọn họ nói.

Sau khi trở về thành phố B, dù đã rời đi hai, ba năm, Tưởng Nghiên Chu vẫn nhanh chóng trở thành trung tâm của giới con nhà giàu nơi đây. Số người muốn hẹn hò với hắn thì nhiều không kể xiết.

Thế nên, khi bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một kẻ lì lợm như tôi, người ta rất bất mãn và chế giễu.

Vì vậy, vào buổi tối hiếm hoi tôi không đi theo Tưởng Nghiên Chu, có người dùng điện thoại của hắn gọi cho tôi, bảo tôi đến đón hắn.

Khi tôi đến nơi, hắn đã say khướt.

Tưởng Nghiên Chu vốn không uống được nhiều rượu, cũng không thích uống rượu, nhưng tôi không ngu đến mức hỏi hắn vì sao lại say. Tôi chỉ nhận lấy đồ đạc của hắn, rồi đỡ người dựa vào tôi rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Này... cái gì ấy nhỉ..."

Một người đang ngồi trên ghế dài, tay cầm ly rượu lắc nhẹ, cúi đầu như đang suy nghĩ rất nghiêm túc nên xưng hô tôi như nào. Nghĩ một lúc lâu, hắn mới giả vờ bỗng nhiên nghĩ ra:

"À! Là tiểu thư theo đuổi Tưởng Nghiên Chu chứ gì?"

"Làm bạn của Tưởng Nghiên Chu, là vì muốn tốt cho cô, chúng tôi vẫn muốn khuyên cô đừng bám lấy hắn nữa."

"Không có kết quả đâu."

"Dù sao thì, hắn là một con quái vật không có trái tim."

Trong quán bar ồn ào, nhạc bỗng chuyển sang giai điệu trầm lắng, ánh đèn vẫn tối, khiến tôi nghe rõ từng câu nhưng không nhìn rõ người nói.

Nếu có thể thấy rõ, tôi sẽ nhận ra có người định ngăn cản kẻ kia, nhưng lại bị một người khác giữ lại. Người đó chính là Sở Dập.

Tên cầm ly rượu mặc sơ mi trắng, ra vẻ đạo mạo, thấy Sở Dập chống lưng cho mình thì đắc ý, giọng điệu cũng kiêu căng hơn hẳn:

"Đừng trách chúng tôi không nhắc nhở cô nhé. Năm đó, ba của Tưởng Nghiên Chu c.h.é.m c.h.ế.t mẹ hắn, còn định kéo hắn cùng c.h.ế.t theo. Cuối cùng không biết vì sao lại đổi ý, chỉ rạch một vết trên cổ hắn, rồi tự sát ngay bên cạnh hắn. Khi đó hắn mới mười tuổi, nhưng dù những người khác đã chạy tới, hắn vẫn chỉ ngồi giữa vũng máu, bất động, bình tĩnh đến mức đáng sợ."

"Sau đó, khi bác của hắn muốn cướp tài sản của ba hắn để lại, ông ta giả vờ thương yêu cháu trai, tặng hắn một con chó. Ba năm sau, ngay trước mặt hắn, ông ta g.i.ế.c c.h.ế.t con ch.ó đó. Nhưng Tưởng thiếu gia cũng chẳng có bất cứ cảm xúc nào cả."

"Cho nên, ngay cả ba mẹ ruột và con ch.ó đã theo hắn ba năm cũng không thể khiến hắn có chút tình cảm nào, cô nghĩ mình có thể sao?"

Người dựa vào tôi im lặng như chết, còn kẻ ba hoa bên cạnh thì không ngừng nói.

Thấy hắn mãi không có ý định nhường đường, tôi liền vươn tay đẩy mạnh một cái.

Tên kia loạng choạng ngã xuống, cuối cùng cũng câm miệng, hắn khiếp sợ nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn đám người trước mặt, giơ ngón giữa, rồi đỡ lấy hơn nửa người của Tưởng Nghiên Chu đang dựa vào mình, lảo đảo rời đi.

Nực cười, bây giờ mới nói hắn không có trái tim thì có ích gì?

Mấy năm thanh xuân của tôi chẳng phải cũng đã lãng phí rồi sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com