Trèo Cao

Chương 7



Ý niệm ấy, chỉ trong khoảnh khắc, đã bén rễ sâu trong lòng tôi. Không cần ai tưới nước bón phân, chỉ qua một đêm không ngủ, nó đã lớn lên thành một thứ không ai có thể dễ dàng phá hủy.

---

Vài ngày sau, tôi mới biết được, vị tiểu thiếu gia xinh đẹp kia họ Tưởng, tên Tưởng Nghiên Chu, đến trấn nhỏ này là để dự thính.

Suốt khoảng thời gian đó, tất cả tin đồn và chuyện bát quái trong trấn đều xoay quanh lý do cậu ta xuất hiện. Tôi từng vô tình nghe được vài câu, nào là ân oán hào môn m.á.u chó, nào là tranh giành gia sản—mọi người thêu dệt đủ thứ chuyện. Nhưng tôi không hứng thú với mấy điều đó.

Mấy ngày nay, tôi đi loanh quanh bên ngoài, dò xét nơi Tưởng Nghiên Chu ở, chuẩn bị lúc đi học sẽ tình cờ "vô tình gặp mặt".

Đúng vậy, tình cờ gặp mặt!

Dù lúc đó tôi cũng không còn nhỏ, nhưng trong đầu vẫn không tránh khỏi tưởng tượng theo lối mòn của mấy chuyện tình cảm giữa nam nữ—trước tiên khiến vị tiểu thiếu gia cao cao tại thượng, không ai bì nổi kia thích tôi, sau đó hung hăng vứt bỏ hắn, diễn trọn vẹn một cốt truyện tình cảm đau đớn cũ rích.

Nhưng rất rõ ràng, thiếu gia nhà giàu không dễ theo đuổi như vậy, và tôi cũng không phải người duy nhất có ý định đó.

Trước khi đến trường, tôi thật sự không biết vị tiểu thiếu gia kia lại nhỏ hơn tôi một tuổi, chỉ là mới vào lớp 10 mà thôi. Đợi đến khi tôi lên tầng cao nhất của lớp 10, muốn tìm cơ hội xuất hiện trước mặt hắn, tôi mới phát hiện ra—sinh ra đẹp, lại có tiền, rốt cuộc là có bao nhiêu được hoan nghênh.

Người ngồi ở hàng ghế phía trước, nhã nhặn mà kiêu ngạo, xung quanh bị vây kín đến mức không còn kẽ hở. Ngoài cửa lớp 10-3 còn có rất nhiều nữ sinh từ lớp khác len lén thò đầu vào nhìn, nhưng không dám tiến vào.

Tôi nhìn đám nữ sinh vây quanh bên cạnh Tưởng Nghiên Chu, trên tay ai cũng cầm một hộp sữa tươi đủ loại nhãn hiệu, rồi lại cúi nhìn hai bàn tay trống không của mình, bĩu môi, định quay đầu bỏ đi.

Nhưng không ngờ lại có người gọi giật lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người gọi tôi là Dương Vân, con gái chủ tiệm bánh bao nhà họ Dương. Phải công nhận rằng, Dương Vân và mẹ cô ta quả thực rất giống nhau, đặc biệt là dáng người.

"An Tuân, mày đến đây làm gì?" Dương Vân đi vòng quanh tôi mấy vòng, giả vờ ngạc nhiên, nhưng trong giọng nói lại trộn lẫn sự khinh thường rõ ràng. "Không lẽ cũng đến tìm Tưởng Nghiên Chu?"

"Cái gì cơ!" Cô ta bỗng dưng cao giọng, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm khoa trương đến mức giả tạo. " An đại tiểu thư của chúng ta thế mà cũng có thể để mắt đến người khác sao?"

Có những danh xưng là sự ngưỡng mộ, là lấy lòng, là muốn tiến lên gần gũi hơn—như cách gọi "tiểu thiếu gia". Nhưng cũng có những danh xưng là sự châm biếm, là từ trên cao cúi xuống chế giễu kẻ khác—như cách cô ta gọi tôi là "đại tiểu thư".

Chú ý thấy càng lúc càng nhiều người nhìn về phía này, thậm chí có người còn rỉ tai nhau gọi bạn bè đến xem náo nhiệt, Dương Vân càng thêm đắc ý. Cô ta như thể đang làm một chuyện kinh thiên động địa, chậm rãi ghé sát tôi, cố tình lớn tiếng nói:

"Tao còn tưởng rằng, An đại tiểu thư chỉ có hứng thú với bánh bao nhà tao thôi đấy!"

Lời vừa dứt, gần như tất cả mọi người xung quanh đều bật cười.

Cảm ơn Dương Vân đã nhắc nhở, nếu không tôi suýt nữa đã quên mất—ở trường học này, tôi cũng xem như là một "danh nhân". Chỉ có điều, danh tiếng của tôi lại chẳng dễ nghe chút nào.

Nhìn gương mặt quá giống mẹ cô ta kia, tôi siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt lại không hề lộ vẻ tức giận. Ngược lại, tôi cười hì hì, ghé sát cô ta, thân thiết như huynh đệ tốt mà vui đùa:

"Đúng vậy, có thứ gì sánh được với bánh bao nhà họ Dương chứ?"

Rồi lại ra vẻ buồn rầu, như thể đang thật sự cân nhắc một vấn đề quan trọng, tôi nghiêng đầu, chân thành đưa ra một lời góp ý quý giá:

"Chỉ là... lần sau có thể đừng cho mẹ cậu bỏ nhiều dầu vào bánh bao như vậy không?"

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com