Trêu Chọc Anh Lính Cứu Hỏa

Chương 1: Trêu Chọc Anh Lính Cứu Hỏa



Kẹt trong khe giường chật hẹp, tôi cố hóp bụng giữ chút khí cuối cùng.

Bên ngoài cửa vang lên tiếng đập phá loảng xoảng, trong khi bên cạnh giường là bản nhạc nền lặp đi lặp lại không dưới 800 lần.

Cuối cùng, khi gần ngất vì thiếu oxy, khóa cửa bị cạy mở.

Cánh cửa bật ra, luồng gió lạnh ùa vào.

Theo sau cơn gió, vài anh lính cứu hỏa trẻ trung và điển trai xông vào phòng.

“Tôi đây rồi... ở đây này...”

Tiếng tôi yếu ớt như tiếng mèo kêu vọng ra từ khe giường.

Các anh phản ứng nhanh chóng, kéo giường ra, tôi thét lên vì đau thấu tận tim gan.

“Bình tĩnh nhé, chúng tôi sẽ cứu cô ngay.”

Anh em vỗ về nhẹ nhàng nhưng tay vẫn nhấc giường lên rất nhanh.

Tôi đen sì cả mắt, phát ra âm thanh giống heo bị chọc tiết.

Khi tỉnh lại, tôi đã được kéo ra khỏi khe.

Các anh cẩn thận lột từng lớp chăn trên người tôi, mới phát hiện phần chân kẹt trong lớp ván giường bị thương.

Chân sưng to, đầy máu, trông như cột nhà…

“Đội trưởng, chân nạn nhân bị kẹt sâu, cần dùng dụng cụ cắt.”

Vừa dứt lời, bản nhạc nền cũng tắt phụt.

Người đàn ông đứng ngoài rìa từ nãy liếc sang tôi một cái, lạnh lùng cúi xuống kiểm tra vết thương - rồi… vứt điện thoại tôi sang một bên.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt sắc nét, ánh mắt sâu thẳm của anh, rồi đưa mắt sang bảng tên trước n.g.ự.c – Giang Dư Thành – đẹp trai không chịu nổi!

“Bị kẹt quá sâu, đi lấy cưa điện đây.” – anh nói.

Tôi nhắm mắt, tim đau nhói: c.h.ế.t rồi, không chỉ phải thay cửa bây giờ còn phải mua lại giường mới… ví tiền như bay sạch!

Giang Dư Thành có vẻ cảm nhận được nỗi đau của tôi, quay lại vỗ vai:

“Không sao đâu, cô cứ thả lỏng.”

Tôi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đến mức quá đáng của anh, thoáng chốc trong đầu lóe lên một suy nghĩ:

Quen lắm... hình như từng gặp đâu rồi…

Cưa điện được mang lên rất nhanh. Tiếng máy khởi động rè rè vang lên, Giang Dư Thành cởi áo khoác lính cứu hỏa, lộ cơ bụng săn chắc cùng bắp tay nổi gân xanh rồi cầm lấy cưa.

Tôi nhìn cảnh tượng đó, cảm giác như bị điện giật.

Khoan! Đây chẳng phải ông chồng trên mạng của tôi sao? Người trong video làm chống đẩy, hormone bùng nổ?

Vậy thì… người vừa cầm điện thoại tôi xem kỹ không phải ai khác chính là anh ấy!

Đầu óc tôi quay cuồng như CPU quá nhiệt, cố gắng nghĩ cách giải thích hợp lý – rằng tôi chỉ “miệng tiện” thôi, chứ không dám thật.

Giang Dư Thành cầm cưa, nửa cười nửa nghiêm mặt tiến lại gần:

“Đừng cử động, tay tôi nhanh lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi sợ đến nỗi mặt tái mét, mắt đảo liên tục. Lúc đó, giọng anh trầm thấp sát bên tai:

“Ồ, không nhớ tôi à? Lần trước tôi cứu con mèo của cô, bị nó cào rách quần sịp còn nhớ không?”

Khuôn mặt ngơ ngác của tôi vỡ tan. Thái dương đập mạnh như muốn nổ tung.

Chết rồi! Nợ cũ chồng thêm nợ mới!

Thấy cưa chuẩn bị hạ xuống, tôi sợ quá la lớn, lời nói tuôn ra còn không kịp suy nghĩ:

“Xin lỗi! Em sai rồi! Em sai rồi... chồng ơi!!!”

Chỉ một tiếng “chồng ơi” khiến hình tượng tan biến.

Dưới ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa trêu ghẹo của cả đội cứu hỏa, tôi đỏ mặt bị Giang Dư Thành... vác thẳng vào viện.

Đúng vậy, vác chứ không phải bế công chúa hay dìu đỡ nhẹ nhàng.

Để tránh hiểu nhầm, tôi – chưa đến 45kg – bị vác như heo rừng vậy.

Vào viện, nhỏ bạn thân cuối cùng cũng tới.

Nó nhìn cái chân tôi sưng to như củ sen, đập mạnh một phát vào đùi rồi cười như ngỗng bị bóp cổ:

“Hoàng Ninh Ninh, mày giỏi thiệt, lên cả hot search rồi đấy!”

Tôi sững người, đau đến nghiến răng, vội lấy điện thoại ra xem.

“Sốc! Cô gái cuốn 6 lớp chăn mắc kẹt trong khe giường, suýt ngạt thở vì bị chăn dìm chết!”

“Cô gái kẹt khe giường được lính cứu hỏa vác vào viện, cân nặng chưa xác định nổi!”

Tôi tức đến mức chỉ muốn biến thành jpeg cho rồi.

Ra viện, bị nhỏ bạn đẩy xe lăn đến tận cổng, nó nhất quyết truy hỏi lý do tôi lại xé toạc quần trong của lính cứu hỏa.

Không muốn bị nó bỏ lại giữa đường lạnh cóng, tôi gắng nhớ lại…

Ba tháng trước.

Đêm tan ca muộn, tôi lê bước về nhà thì nghe tiếng mèo con kêu yếu trong bụi cây ven đường.

Tìm mãi mới thấy một chú mèo tam thể nhỏ xíu, co ro trên cây, run như cầy sấy, không dám nhảy xuống.

Nhìn mà thấy đau lòng, tôi quyết định cứu nó.

Nhưng chẳng thấy cây gậy hay thang nào – đúng lúc đó, Giang Dư Thành chạy bộ về, tôi lập tức kéo anh vào “vở kịch cứu nạn” không lối thoát.

Con mèo thấy hai đứa loay hoay dưới gốc cây hoảng hốt gào lên, leo càng lúc càng cao.

Giang Dư Thành không nghĩ nhiều, siết dây giày rồi leo lên.

Cây nhỏ trong khi anh người to, leo lắc lư như bánh xe sắp tuột trục. Tôi sợ run nên đứng dưới giữ chắc bắp chân anh.

Gần tới mèo, “rắc” – cành cây gãy.

Giang Dư Thành cuống cuồng nhảy xuống, tôi phản xạ đưa tay đỡ.

Lỡ tay đập vào đùi anh, xé toạc chiếc quần thể thao bó sát.

Tiếng “xoẹt” thảm thương vang lên, anh cố đạp lên cành kia để giữ thăng bằng.