Nhưng rồi chuyện chẳng rõ do đâu lại diễn tiếp. Ta cố đỡ lời: “Đại nhân… hôm nay thiếp cũng mệt, hay ta để… để để mai làm cũng được.”
Chưa nói hết câu, ta cảm thấy tay ôm ngang eo ta siết chặt hơn một chút.
Ta ngồi trong lòng chàng, chàng cao hơn ta một cái đầu, cúi xuống nhìn ta, im lặng.
Ngực ta sát vào n.g.ự.c chàng, chàng hơi nghiêng người rồi chạm môi lên môi ta.
Ta sửng sốt nhìn vào mắt chàng, cứng đờ ngồi thẳng, chẳng biết phải làm gì.
Chàng thật sự làm vậy sao? Vậy lúc này ta phải làm gì? Tay cứ đặt đâu cho lịch sự?
Trần Du thấy ta lúng túng, nắm lấy bàn tay không biết để đâu của ta, hôn nhẹ rồi nói khẽ: “Đường nhi, nhắm mắt lại.”
Ta bối rối không biết nói gì, nghe lời nhắm mắt lại. chàng hôn tiếp.
Nụ hôn của chàng nhẹ, chậm, kiên nhẫn; dịu dàng khác hẳn với những gì ta tưởng tượng.
Đầu óc ta trống rỗng, không biết chàng buông ra lúc nào. Chỉ nghe chàng khẽ cười: “Xong rồi, ngủ đi.”
Rồi… chấm dứt. Hết thật sao?
À, ta quên mất, Thừa tướng có chút... khiếm khuyết thân thể, không dễ cương lên lắm.
“Ồ…” Ta ngây người gật đầu, thầm mừng, rồi vụng về trèo lên giường.
Lần này chàng không ôm ta ngay như mọi khi; ta không rõ vì sao, nhưng cũng chẳng bận tâm.
Hình như giữa đêm chàng mới ôm ta trở lại.
Sáng hôm sau, vừa dùng cơm xong, nghe mấy hạ nhân chuyện ở sân:
“Hôm qua nghe nói phòng tân hôn của Lục Vương bị cháy, lúc đó Vương gia đang ở trong cùng trắc phi, cả hai sợ đến không thể làm được chuyện đó nữa.”
Một người thẹn thùng: “Không thể… là gì không thể?”
“Biết chứ.” Người kia cười ngượng.
Mặt mấy người thay sắc, hỏi vội: “Làm sao biết được?”
“Tin đồn lan khắp rồi, ta nghe khi ra ngoài mua vải. Lục Vương gia sáng sớm đã cho người tới các hiệu thuốc tìm thuốc, mời rất nhiều y sĩ, có cả thái y nữa.”
“Thật sao?! Bệnh này khó trị lắm!”
“Quả là khó!”
Ta đứng lặng, tự nghĩ: điểm mấu chốt là phòng tân hôn bị cháy mới là chuyện chính.
Vừa tưởng mình gây tác dụng lớn, bỗng ngẩng mình trong hoảng hốt, hoá ra kẻ sợ hãi lại là... chính ta.
10.
Có thể dọa Diệp Nhuận đến mức này, cũng coi như đã đúng ý ta.
Đám nha hoàn vẫn tiếp tục bàn tán:
“Nhưng chẳng phải Lục Vương gia bí mật phái người đi tìm thầy thuốc sao? Vậy mà chẳng hiểu sao tin tức lại lan ra ngoài.”
Nghe vậy, ta khẽ cau mày.
Đúng thế, chuyện như vậy Diệp Nhuận đương nhiên phải giấu kín, sao có thể rò rỉ?
Nhất định là có người cố ý tung tin.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta cho rằng chắc chắn là Trần Du.
Đây chính là cách mà chàng nói “chưa đủ hả giận”?
Quả thật thủ đoạn rất hiểm.
Đám nha hoàn chợt im bặt, đồng loạt quay sang nhìn ta.
“Phu… phu nhân…”
Khung cảnh thoáng chốc lúng túng.
“Ừ.”
Ta chỉ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Trên đường về viện, Trần Du vừa hạ triều trở về, liền sai người truyền ta vào thư phòng.
Nghĩ rằng ở không cũng chẳng có việc gì, ta liền đồng ý.
Khi bước vào, thấy chàng đang cầm một cuốn sách, mắt hạ xuống, thần sắc trầm lạnh.
Nhưng khi nhận ra ta, ánh mắt liền dịu đi, nhuộm ý cười, giọng gọi khẽ:
“Đường nhi.”
“Đại nhân tìm thiếp có chuyện gì?” ta hỏi.
Chàng chỉ vào chỗ bên phải:
“Ngồi xuống đây.”
Ta không nói gì thêm, ngoan ngoãn ngồi xuống, lại hỏi:
“Đại nhân muốn thiếp làm gì?”
“Ngồi đây đọc cùng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta thấy hơi nhàm chán, vừa định mở miệng thì chàng lại cất lời:
“Như trước kia vẫn vậy.”
“…” Đúng là nắm thóp ta thật chặt.
Lời này vừa nói ra, ta không dám cãi, đành gật đầu thuận theo.
Chàng nhìn ta như thế, khẽ bật cười:
“Được rồi, ta đã sai người làm vài món bánh ngọt nàng thích, gọi nàng đến thật ra chỉ để nàng nếm thử thôi.”
Lời vừa dứt, một nha hoàn bưng khay bánh ngọt tiến vào.
Mắt ta sáng rỡ, nhưng là nữ tử, ta phải giữ chút điệu bộ.
Chỉ mỉm cười nói:
“Đại nhân có lòng quá.”
Chàng chỉ cười, không nói gì thêm, cúi đầu đọc sách.
Chàng không nhìn ta, ngược lại khiến ta thấy dễ chịu hơn.
Ta nhìn mấy đĩa bánh ngọt đầy màu sắc trên bàn, môi vẫn nở nụ cười nhàn nhạt:
“Vậy thiếp không khách khí nữa.”
Ta thuận tay cầm một miếng, đưa lên miệng.
Hương vị quen thuộc, chính là loại ta thích.
Từ ngày trọng sinh tới nay, quả thật trùng hợp không ít.
Có lẽ vì sở thích của ta và Trì Đường nguyên bản trùng nhau, nên Trần Du đến giờ vẫn chưa phát hiện. Nhờ vậy, ta cũng thoải mái hơn khi đối diện với chàng.
Ta còn chưa kịp nuốt xong miếng bánh, một thị vệ đã vội vã chạy vào, cuống quýt bẩm báo:
“Đại nhân, không hay rồi! Trên đường hồi phủ, Trì Đại nhân bị thích khách tập kích, trúng kiếm vào vai phải!”
Trì đại nhân?
Trong triều chỉ có một người mang họ Trì — chính là cha ta!
Cha ta?!
Tim ta thắt lại, gấp gáp hỏi:
“Phụ thân… giờ thế nào rồi?”
Thị vệ lau mồ hôi, thở hổn hển:
“Tiểu nhân vội báo tin cho đại nhân trước, còn tình trạng cụ thể… vẫn chưa rõ.”
Ta chẳng kịp nghĩ ngợi, vội vã lao ra ngoài. Sau lưng chỉ nghe Trần Du trầm giọng:
“Mau chuẩn bị xe ngựa.”
Đến Trì phủ, ngoài phòng cha ta đã chật kín người. Trong phòng, mẫu thân khóc đến khàn cả giọng.
Bên ngoài, người ta rì rầm:
“Thật khổ cho Trì phủ, trước thì nữ nhi rơi nước, nay Trì đại nhân lại gặp họa này…”
“Không biết rốt cuộc đắc tội với ai.”
Nghe những lời ấy, tim ta đau nhói.
Ta bước nhanh vào trong, Trần Du lặng lẽ theo sau.
Trong phòng, mẫu thân đang ngồi bên giường khóc. Vừa thấy ta cùng Trần Du, bà vội lau nước mắt, loạng choạng đứng dậy hành lễ.
Ta lập tức đỡ lấy bà, nhìn sang phụ thân đang nằm thoi thóp trên giường, vành mắt ta lập tức đỏ hoe. Nhưng vì có Trần Du ở đây, ta vẫn cố kìm nước mắt.
“Trì phu nhân, xin đừng khách sáo.” Ta khẽ nói. “Trì đại nhân phúc lớn mạng lớn, ắt sẽ tai qua nạn khỏi.”
Mẫu thân lại gạt lệ, run giọng:
“Đa tạ lời Thừa tướng phu nhân.”
Cha ta bị ám sát, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Đúng lúc ấy, Trần Du vẫn im lặng nãy giờ bỗng mở lời:
“Đường nhi, nàng ở lại bầu bạn với Trì phu nhân. Ta đi một lát sẽ quay về.”
Ta ngẩng mắt nhìn chàng, cuối cùng chỉ thấy lòng trĩu nặng, cúi đầu thất vọng.
Phải rồi, thân phận Thừa tướng, sao có thể bận tâm đến việc này?
Ta không trách chàng, vốn dĩ chuyện này chẳng liên quan đến chàng.
Chỉ là chàng để ta ở lại cùng mẫu thân, vậy cũng đã đủ khiến ta thấy an lòng.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta khẽ gật đầu, nhìn theo bóng chàng rời đi.