Dòng nước ở bến đò này rất êm đềm, dòng nước chảy xiết từ trên núi tuyết xuống qua lòng sông bằng phẳng, giống như con ngựa hoang được thuần hóa, dần dần trở nên hiền hòa.
Ta hoàn hồn, tiện tay vơ lấy một chiếc mũ rơm che nắng, đưa tay vốc nước.
"Trần Tiểu Nhị, ngươi xem mái chèo khua nước tạo ra những xoáy nước nhỏ kìa!"
Trần Tiểu Nhị ngồi xổm bên cạnh ta gặm hoa quả, hàm hồ đáp lại: "Được rồi được rồi, ta thấy rồi, ngươi tránh xa nước ra một chút, đừng có rơi xuống đấy, ta không biết bơi đâu."
Câu nói này của hắn nghe có chút quen tai.
Dòng nước mát lạnh quấn quanh cánh tay ta, ta chợt nhớ ra, hình như mùa hè năm ngoái, Tiểu Thái tử cũng từng nói những lời tương tự.
Lúc đó chúng ta cùng nhau đi Thái Hồ ngắm sen.
Huynh ấy nói: "Tiểu Hà à, ta vẫn chưa học bơi, nàng đừng có rơi xuống hồ đấy."
Giọng điệu bất đắc dĩ nhưng lại cưng chiều ấy như văng vẳng bên tai, ta xoa xoa tay, lặng lẽ rụt tay lại.
"Ngươi thật sự không chơi nữa à?" Trần Tiểu Nhị ném hạt quả xuống nước, vẻ mặt kinh ngạc, "Từ khi nào ngươi lại nghe lời ta như vậy?"
Ta vẩy vẩy tay, nước b.ắ.n tung tóe lên mặt Trần Tiểu Nhị.
Hắn nhảy dựng lên định đuổi theo ta, nhưng nhìn thấy Trần Đại ca ở đuôi thuyền, lại dừng bước.
"Triệu Tiểu Hà." Trần Tiểu Nhị gọi ta.
Ta liền dừng lại trong khoang thuyền.
Ánh nắng chiếu sáng khuôn mặt hắn, cũng chiếu rõ tâm trạng hiện rõ trên mặt hắn. Trần Tiểu Nhị Trần gia, người vẫn luôn nghịch ngợm quậy phá cùng ta, không biết từ khi nào đã học được cách nói năng dè dặt.
Nhưng ta lại có thể hiểu được những lời hắn chưa nói ra.
Không gì khác ngoài chuyện về đại ca của hắn, hay nói cách khác là về mẫu thân của ta.
Ta đứng trong bóng râm của khoang thuyền, nhìn thấy y phục của hắn phồng lên trong gió, đột nhiên nhận ra, Trần Tiểu Nhị tuy nhìn có vẻ ngốc nghếch nhưng có lẽ hắn lại tinh tế hơn bất cứ ai trong chúng ta.
Trong lòng hắn luôn chất chứa gia đình và bằng hữu của mình. Giống như bù nhìn rơm trên cánh đồng, xiêu vẹo nhưng lại đang cố gắng bảo vệ tất cả mọi thứ trên cánh đồng.
Ta vẫy tay thật mạnh: "Ta biết, ta biết rồi."
Trần Tiểu Nhị gật đầu với ta, xoay người, trở lại ngồi ở mũi thuyền.
Ở đuôi thuyền, Trần Đại ca đang đặt một chiếc nồi nhỏ lên bếp, rắc một chút muối vào trong.
Nước canh cá màu trắng sữa thơm lừng, một loại thảo dược màu xanh lá cây nổi lềnh bềnh.
Ta ngồi xếp bằng bên cạnh chiếc nồi nhỏ, chăm chú nhìn những bong bóng sủi bọt trong nồi.
"Thật ra huynh nên đi gặp nàng ấy." Ta nói.
"Không cần thiết nữa, chúng ta chỉ là người xa lạ gặp nhau một lần." Huynh ấy nói.
Ta len lén nhìn huynh ấy.
Huynh ấy cụp mắt xuống, đang kiên nhẫn nhóm than trong lò.
Trần Đại ca ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy thương cảm của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Huynh ấy lại cười, buông cây sắt trong tay xuống, búng nhẹ lên trán ta. "Triệu Tiểu Hà, ta đã từng nói chưa, con gái con đứa nghĩ nhiều quá dễ già đấy."
Ta ôm đầu né tránh, kêu oan: "Mấy hôm nay huynh cứ uể oải như vậy, rất khó để không nghi ngờ huynh vì thất tình mà đau khổ nha!"
Trần Đại ca thản nhiên nói: "Ta đã sớm không thích người trong tranh rồi."
"Vậy thì mấy hôm nay sao huynh ít nói vậy!"
Trần Đại ca "Ồ" một tiếng, nói: "Nhưng ta thật sự là thất tình mà."
Đây là suy nghĩ gì vậy?
Ta còn chưa kịp hiểu ra, Trần Đại ca đã lớn tiếng gọi Trần Tiểu Nhị: "Trần Vô Đam, đừng có vểnh tai lên nghe lén nữa, mau lại đây húp canh!"
Trần Tiểu Nhị chạy lon ton đến, bưng một bát ngồi xổm bên cạnh ta.
"Chỉ chiêu cho Triệu Tiểu Hà đi." Trần Đại ca nói.
Vẻ mặt Trần Tiểu Nhị cũng ngơ ngác như ta: "Hả? Nàng ấy cần chỉ chiêu gì?"
"Lâu ngày không gặp tình lang, câu đầu tiên nên nói gì nhỉ." Trần Đại ca dựa vào khoang thuyền, lười biếng nói.
Tâm sự bị vạch trần, má ta chợt nóng bừng.
Hai người bọn họ nhìn ta chằm chằm, ta đặt bát xuống, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: "Trần Đại ca, huynh cho nhiều muối quá rồi, ta đi uống nước đây!"
41
Thuyền sắp cập bến.
Một bóng người trên bờ dần dần hiện rõ.
Y phục màu đen, thẳng tắp như cây trúc, không cần nói năng cũng toát lên khí chất hơn người.
Trần Tiểu Nhị vẫy tay chào Tiểu Thái tử, sau đó vỗ vai ta, vui vẻ sắp xếp: "Ta và đại ca sẽ quay về quân doanh luôn đây, hai người cứ từ từ trò chuyện."
Ta nhìn Trần Đại ca, huynh ấy mỉm cười, không nói gì.
Ta không nhúc nhích.
Nhân lúc thuyền chưa cập bến, ta hỏi dồn dập: "Nếu huynh đã sớm không thích người trong tranh rồi, vậy tại sao lại nói mình thật sự thất tình?"
Trần Đại ca cười: "Phản ứng của muội có phải hơi chậm không?"
Thuyền nhẹ nhàng chạm vào mặt đất cứng cáp, người lái đò bắt đầu thu mái chèo và buộc dây.
Ta khó hiểu nhìn huynh ấy, nhưng rõ ràng huynh ấy không định trả lời.
Trần Đại ca đưa tay ra, dừng lại giữa không trung một lúc, cuối cùng vẫn đặt lên đỉnh đầu ta, xoa mạnh.
Như đang tiếp tục động tác dang dở trong tiểu viện vô danh nào đó ở Tuyết Tùng quốc.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Sau đó huynh ấy rụt tay lại, mỉm cười nhìn ta, như một người huynh trưởng thực sự nói với ta: "Đi đi, Tiểu Hà."
Ta ngẩng đầu nhìn huynh ấy một lúc, cuối cùng vẫn không thể đọc được câu trả lời nào từ khuôn mặt luôn tươi cười ấy.
Trần Đại ca không nói gì nữa, phẩy tay ra hiệu cho ta mau đi.
Huynh ấy giống như một thanh binh khí luôn sắc bén, nhưng vào lúc này lại mặc cho bản thân hòa vào màn đêm dịu dàng của sông Ung Tư.