Triều Nhật

Chương 2



Ta được sắp xếp ở lại căn phòng kiếp trước từng ở, nghỉ ngơi một lát rồi đến tiền viện thỉnh an.

Lúc đi ngang qua hòn giả sơn, ta nghe thấy Từ Kiều Kiều đang nói chuyện với đại ca nàng.

“Đen nhẻm, gầy nhom, xấu c.h.ế.t đi được. Còn nữa, suýt chút nữa muội bị mùi hôi trên người nó làm cho buồn nôn. Nghe nói trước đây chỉ biết chăn cừu ở nhà, đúng là một thứ tiện chủng.”

Từ Lâm Phong trầm giọng đáp: “Nhẫn nhịn chút đi. Nó gả đi rồi cũng chẳng khác gì ngồi tù, đến nhà mẹ đẻ cũng không về được, sau này muốn gặp nó cũng chẳng dễ dàng gì.”

“Cũng đúng.” Từ Kiều Kiều cười lạnh, giọng đầy mỉa mai: “Ca, huynh nói xem, Hoàng thượng còn gả thê tử cho Yến vương làm gì, còn muốn để hắn sinh con nối dõi nữa sao? Một phế nhân như hắn, thà g.i.ế.c đi còn hơn.”

Từ Lâm Phong nghiêm giọng: “Đừng nói bậy, Hoàng thượng tự có tính toán.”

Nghe đến đây, ta khẽ nhíu mày.

Kiếp trước, vì bị nghĩa mẫu đánh một trận, ta vừa vào phủ đã phát sốt, mơ mơ màng màng bệnh suốt nhiều ngày, đương nhiên chẳng nghe được những lời này.

Thậm chí, cho đến lúc chết, ta vẫn không biết rằng Từ Đạo Hải đón ta về chỉ để thay tỷ tỷ xuất giá, gả cho vị Vương gia bị nhốt trong Tông Nhân phủ, vừa câm vừa điếc.

Sau khi Từ Kiều Kiều và Từ Lâm Phong trò chuyện xong, bọn họ không lập tức rời đi mà còn đi về phía hậu viện.

Ta lặng lẽ bám theo, phát hiện nàng ta đi ra cửa ngách.

Ta vội vàng leo lên cây, nhìn xuống, liền thấy một cảnh tượng bất ngờ—Từ Kiều Kiều vậy mà đang tư tình với một thư sinh ngay trong con hẻm phía sau.

Hai người ôm ấp quấn quýt, hành động vô cùng thân mật.

Lẽ nào, đây chính là tên thư sinh mà nàng ta nói đã hành hạ nàng ta đến chết?

Vậy thì, chuyện nàng ta bị ép gả cho thư sinh có liên quan gì đến ta?

Thật đúng là kẻ dám vu oan bừa bãi!

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi ta về Từ gia, sáng nay, ta dậy rất sớm.

Kiếp trước, cũng chính vào ngày này, Từ Kiều Kiều đã g.i.ế.c ta.

Ta mặc y phục chỉnh tề, ngồi trên mép giường, đúng lúc ấy, cửa phòng bị đá văng ra.

Từ Kiều Kiều tay cầm kiếm, xông thẳng vào phòng ta.

Cảnh tượng này, giống hệt như đời trước.

Nàng ta cũng đã trùng sinh, vẫn vào chính thời khắc này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lần này, ta dễ dàng tránh được nhát kiếm của nàng, lập tức chạy khỏi phòng.

“Từ Doanh! Ngươi đứng lại cho ta!” Từ Kiều Kiều quát lớn, “Ngươi là thứ tiện nhân, đã cướp đi tất cả những gì thuộc về ta, còn hại c.h.ế.t ta, hại c.h.ế.t cả phụ thân và mẫu thân! Kiếp này, ta tuyệt đối không để ngươi sống tiếp!”

“Ta cướp mất não của tỷ à? Đồ điên!” Ta tiện tay nhặt đồ đạc quanh đó ném về phía nàng.

Từ Kiều Kiều điên cuồng đuổi theo, may mắn thay, Từ Đạo Hải dẫn người đến kịp lúc, chặn nàng ta lại.

Ta lập tức trốn sau lưng Từ Đạo Hải, vừa run rẩy vừa khóc thút thít vì "sợ hãi".

Từ Đạo Hải chỉ tay mắng: “Con phát điên cái gì? Dám g.i.ế.c người ngay trong phủ, con không cần mạng nữa sao?”

“Phụ thân! Con bé này là kẻ vong ân bội nghĩa! Kiếp trước, chính nó đã hại con phải gả cho Điền Hạ, bị hắn đánh đến chết, còn khiến cả người và mẫu thân đều bị c.h.é.m đầu!”

“Loại lòng lang dạ sói này, tuyệt đối không thể giữ lại, người để con g.i.ế.c nó đi!”

Rõ ràng là nàng ta tư tình với Điền Hạ, vậy mà lại đổ hết tội lỗi lên đầu ta.

Nhưng có vẻ như, Từ Kiều Kiều chỉ nhớ về kiếp đầu tiên?

Nàng ta không biết đây là lần thứ hai mình trùng sinh, cũng không hề nhớ gì về kiếp thứ hai?

“Phụ thân,” Từ Kiều Kiều kích động hét lên, “Con đã sống lại một đời! Kiếp trước chính là Từ Doanh đã hại c.h.ế.t cả nhà chúng ta! Kiếp này, con nhất định phải lập tức g.i.ế.c nàng ta, để tránh hậu họa!”

Ta vừa khóc vừa run rẩy: “Phụ thân, tỷ tỷ đang nói gì thế? Kiếp trước? Kiếp này? Con... con không hiểu gì cả!”

Từ Đạo Hải tất nhiên càng không hiểu.

“Hồ đồ! Con đang nói nhăng cuội cái gì vậy?” Từ Đạo Hải giận dữ quát, “Người đâu, trói Đại tiểu thư lại, đưa về phòng!”

“Từ Doanh! Ngươi cứ chờ đó, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!” Từ Kiều Kiều gào thét.

Nàng ta bị gia nhân lôi đi, ta cũng bình tĩnh quay về phòng, trong lòng vẫn còn chút bàng hoàng.

Không biết Từ Kiều Kiều đã giải thích với Từ Đạo Hải như thế nào, ta cũng không rõ hắn có tin hay không.

Nhưng đến ngày hôm sau, tình lang của nàng ta—Điền Hạ—bị bắt.

Tội danh là gian lận trong khoa cử.

Trên công đường, Điền Hạ gào thét đòi gặp Từ Đạo Hải, nói rằng ông ấy chính là nhạc phụ của mình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tối hôm đó, Điền Hạ c.h.ế.t trong lao ngục.

Buổi tối, ta đến tiền viện dùng bữa, Từ Kiều Kiều ngồi ngay bên cạnh, ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo nhìn ta chằm chằm.