- Ôi xin lỗi, tôi ra muộn quá. Sếp bắt tổng hợp lại nội dung phỏng vấn và gửi cho ông ta ngay trong sáng nay…
Khi Helen bước tới phòng ăn, hai người trên bàn đã dùng tới món cuối. Các nữ hầu rất tận tình dẫn cô vào chỗ, và bắt đầu bày lên những món đầu tiên từ khay bạc, vẫn nóng hổi như mới ra lò.
- Chị vất vả rồi - Elenora cười với cô, và Helen ngay lập tức hối hận vì đã quá vội vã bước ra đây mà không giành thêm ít nhất nửa tiếng nữa để tân trang lại vẻ ngoài xuề xòa của mình, giờ trông cô cứ như một nàng lọ lem lén ngồi vào bàn ăn của công chúa vậy - Rất cám ơn chị đã không quản ngại đường sá xa xôi tới tận nơi đây. Em đã dặn gia nhân chuẩn bị giường nệm êm ái nhất có thể để chị nghỉ ngơi, tiền khách sạn đêm qua em cũng đã cho người thanh toán đầy đủ. Từ giờ chị cứ ở lại làm khách của em, có gì cần chị cứ rung chuông gọi người hầu, đừng ngại bất cứ điều gì cả!
Cứ như thể đây là cung điện Estaphalia và mình đang được Nữ vương đón tiếp ấy nhỉ?, Helen nghĩ. Tòa lâu đài đẹp như trong cổ tích và nàng chủ nhân quý phái này khiến cô nhiều lúc không phân biệt được đâu là Valia, đâu là đời thực. Cô gái tên Elenora không những xinh đẹp vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, mà còn lịch thiệp, chu đáo và tôn quý tới mức làm cô nghẹn ngùng hổ thẹn.
- A… a…, cậu lịch sự như vậy làm tớ ngại quá. Hình như chúng ta cũng ngang tuổi nhau đó, đừng khách sáo như vậy, ha ha, thật là quá ngại luôn ấy! - Helen cười gượng - Tớ đảm bảo bài phỏng vấn sẽ được đăng tải theo tinh thần bám sát chủ ý của cậu nhất có thể, sẽ không để lão sếp hay bất cứ ai xuyên tạc dù chỉ một câu một từ mà cậu nói đâu!
Elenora nhìn Helen mà nở một nụ cười tươi tắn. Hình như đã từ rất lâu rồi cô không có một người bạn cùng trang lứa.
- Vậy thật tốt quá, cám ơn cậu! Tớ cũng rất thường xuyên xem stream của cậu. Tớ rất ngưỡng mộ cách cậu dũng cảm xông pha vào giữa chiến trường chỉ để có được những thước phim chân thực nhất. Thông qua góc nhìn của cậu, tớ mới có cơ hội quan sát những chiến binh Estapha được gần hơn… Chà, được cưỡi Pegasus và bay lượn trên bầu trời Valia, hoặc lên xe ngựa rong ruổi khắp các con đường kết nối những thành trì và ngắm nhìn cảnh quan… qua lăng kính của cậu mà tớ được trải nghiệm tất cả những điều đó.
- Có gì đâu! - Helen cười, cô đã thoải mái với vị chủ nhân tòa lâu đài này hơn nhiều - Sau khi chiến dịch Glory Reclaim thành công, chúng ta sẽ cùng nhau bay lượn một vòng! À… nếu tới lúc ấy, tớ sẽ phải ngồi ké ngựa của cậu rồi, Elenora.
Cả hai cô gái cùng tủm tỉm cười, còn gã thanh niên mặt mày cau có phía xa đã dùng xong bữa và vẫy tay gọi nữ hầu lại để hỏi gì đó. Sau đó, không nói không rằng, hắn xê cái ghế đang ngồi một cách thô kệch kéo theo một tiếng động ken két, và đứng dậy bước đi.
- Kai, anh đi đâu vậy? - Elenora cất tiếng hỏi, dù cô thừa biết hướng hắn đang tìm tới là nơi nào.
- Phòng máy. Ban nãy tôi nghe ở đây có phòng máy phải không? Tôi là một game thủ, cô còn hỏi tôi đi đâu nữa à?
- Khoan?! - Helen giật mình đứng dậy - Anh chính là “Kai đó” sao? Chính là người chơi bí ẩn đã một mình đánh bại Drarkarr và cứu nguy cho toàn bộ Estapha? Tôi không ngờ lại có thể gặp anh tại nơi này đấy!
- Bất đắc dĩ th…
- Anh ấy sẽ tạm thời ở lại làm cố vấn quân sự cho Estapha - Elenora ngắt lời tên thô lỗ kia trước khi hắn làm xấu mặt cô trước đại diện truyền thông.
- Tôi còn chưa có đồng…
- Chúng tớ mới lắp đặt một dàn PC với chip Ryzen Ultra thế hệ 3, bản đặc quyền dùng trước, và card đồ họa với công nghệ DLSS 9.0 vừa ra mắt… - Elenora giả vờ không thèm quan tâm Kai mà quay sang nói với Helen - Đều được ép xung theo cách tối ưu nhất có thể!
- Ngon!
Kai hiếm khi nào buông ra một câu tích cực như vậy. Elenora đã gãi trúng chỗ ngứa của đám mê game. Thằng chả phăm phăm chạy tới cánh cửa dẫn tới phòng máy như sợ có ai giành mất dàn máy xịn xò đó trong ánh mắt ngơ ngác và tiếc nuối khi vuột mất cơ hội phỏng vấn của Helen.
Cốp!!!
- Ui da!
Kai còn chưa kịp kéo cánh cửa thì nó đã vung mạnh vào trán hắn, làm hắn lảo đảo giật lùi. Một người đàn ông cỡ chừng gần ba mươi tuổi, hoặc già hơn vậy - vì nét nghiêm nghị hằn lên những vết nhăn trán - bước vào phòng. Anh ta cao lớn, vạm vỡ với tác phong dứt khoát như một quân nhân. Ánh mắt chừa đầy nộ khí và ác cảm liếc qua Kai kế bên.
- Đại tướng Bismarck, anh tới sớm hơn lịch hẹn. Chúng tôi còn đang dùng bữa.
Elenora không bất ngờ vì sự xuất hiện của người đàn ông này, cô chỉ liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trong phòng như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng. Còn tới gần ba mươi phút nữa mới tới buổi họp chiến lược đã định.
- Cô còn có thể ung dung ăn sáng trong tình thế nước sôi lửa bỏng thế này sao? Chiến tranh không phải trò chơi đâu, Nữ vương! - Giọng Bismarck sâu, trầm và âm hưởng một tiếng gầm dữ dội như sư tử.
- Cám ơn anh đã nhắc nhở, ngài Bismarck. Đêm qua tôi đã cùng Anna soạn thảo Hiệp ước Des-tapha tới 2h sáng, và chỉ chợp mắt hai tiếng đồng hồ cho tới khi thức dậy sửa soạn cho buổi phát biểu. Tôi không coi đây là trò chơi, ngài Bismarck, dù rằng Valia vốn là vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi buông thả cách tiếp đãi đúng mực với các vị khách của mình.
- Khách?! - Bismarck nhếch miệng rồi đưa mắt liếc từ Helen bên bàn ăn tới tên Kai đang trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch, mắt lờ đờ ngái ngủ và tóc tai bờm xờm. - Và cho tôi hỏi quý ngài đây là?
- Anh ấy là Kai, chính là vị anh hùng đã ra tay cứu mạng tôi và toàn bộ Vương quốc Estapha ngày hôm qua - Elenora vẫn thản nhiên - Anh ấy sẽ đại diện cho Công quốc Despera làm cố vấn quân sự cấp cao cho toàn bộ chiến dịch Glory Reclaim, và tôi hi vọng không cần nhắc nhở anh về các nghi thức ngoại giao.
- Cố vấn quân sự cấp cao cơ à? - Bismarck mỉa mai - Xin hỏi quý ngài đây có xuất thân từ trường quân sự nào nhỉ? Tôi cũng có vài người quen ở khắp mọi nơi đấy. West Point, Annapolis? Hay Sandhurst? Saint-Cyr? À hay anh là đàn em khóa dưới của tôi tại Führungsakademie nhỉ?
- FRIEDRICH VON BISMARCK!!!!
Elenora phẫn nộ quát lên một tiếng. Tiếng quát không chỉ làm Helena giật mình buông rơi chiếc nĩa bạc, mà còn làm Bismarck cứng người trong khoảnh khắc.
- Nếu anh bất kính với khách của tôi, tức là bất kính với tôi! Và tôi đảm bảo với anh một điều này, chỉ trong mười lăm phút đồng hồ, anh ấy đã làm được điều mất tất cả các anh đã không thể làm được! Anh ấy đã chiến đấu sòng phẳng với Drarkarr và không những khiến hắn bỏ chạy, anh ta còn găm được vũ khí của mình vào giữa lồng ngực kẻ mạnh nhất trò chơi. Đó là điều mà tất cả các anh suốt ba năm liền không làm nổi!
Bismarck gồng cứng hai vai, hai nắm tay to lớn nắm chặt lại để hằn lên những vệt gân xanh:
- Chúng tôi là những chuyên gia quân sự được tinh tuyển bởi ngài Công tước Hohenberg để phụng sự cô, Nữ hoàng Elenora. Lời nói của cô là mệnh lệnh. Nhưng xin cô hãy nhớ, chúng tôi đều là những chiến binh đã kinh qua trận mạc. Tôi đã trải qua chiến trận tại dải Gaza, tôi đã chứng kiến khói lửa bom đạn, tôi đã ngửi thấy mùi máu trộn cùng xác thối. Nếu cô đặt niềm tin vào những tên game thủ chỉ biết núp sau màn hình hơn những người lính chúng tôi, hãy thận trọng, Nữ vương ạ. Ngài Công tước Hohenberg vẫn đặt rất nhiều kì vọng vào Vương triều Estapha vĩ đại.
- Tôi hiểu rõ những mong muốn của ngài Công tước Hohenberg hơn ai hết, Đại tướng Bismarck ạ. - Elenora vẫn ung dung uống một ngụm sữa - Phiền ngài đợi trong phòng chờ, hai mươi phút nữa cuộc họp mới bắt đầu. Và vui lòng thông báo với tất cả các vị tướng tham dự lời đề nghị tương tự. Kai, anh có thể tham gia cùng chúng tôi.
- Không hứng thú, tôi phải vào game build lại nhân vật. Hôm qua tăng điểm quá bậy rồi.
Nói rồi, hắn bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại.
- Thấy lời tôi nói chưa? - Bismarck nhếch miệng cười mỉa mai - Một lũ cừu non vô dụng.
Nói xong, anh ta cũng mở cửa bước ra ngoài.
===
- Cậu Kai.
Đang bước đi, Bismarck gọi giật hắn lại.
- Hửm?
- Tôi hi vọng cậu hiểu tình thế của mình. Nơi đây không thuộc về cậu. Tôi không quan tâm Despera có thế lực khủng khiếp nào hậu thuẫn, nhưng nhìn bộ dạng của cậu, tôi cũng thừa hiểu cậu chỉ là một con tốt trên bàn cờ. Mỗi con tốt được dàn trận đều có một nhiệm vụ duy nhất là hi sinh thân mình. Con tốt càng nhiệt tình xông xáo, càng dễ hi sinh đầu tiên. Nhớ lấy điều đó, đừng cố gắng xông pha trong một chiến trường bị các thế lực lớn điều khiển. Cậu chưa đủ bản lĩnh và năng lực để làm điều đó.
- Ừm, đúng vậy. Tôi đâu có muốn xông pha gì đâu? Tôi nhường sự xông xáo đó lại cho các anh đấy.
Nói rồi, hắn quay người bước đi, để lại Bismarck đứng đó sững sờ. Hình như… thằng này cũng vừa ví mình như một con tốt thì phải?