Gần đây, sự tò mò của Hứa Tinh Triết tăng vọt, cậu lục lọi rất nhiều phim đồng tính, chọn ra vài bộ được đánh giá cao nhất để lén lút chui trong chăn xem thâu đêm suốt sáng, xem đến mức mắt đỏ hoe, lên lớp thì tinh thần uể oải, sống dựa vào cà phê và đùi gà chiên. Nhưng hễ nhìn thấy Lục Chiếu Thâm, cậu lại lập tức tỉnh táo, rồi bắt đầu tưởng tượng mình và Lục Chiếu Thâm là nhân vật trong các cảnh phim.
Nếu sau này hai người họ yêu nhau, sẽ đi đâu chơi nhỉ? Đi ngắm dãy núi uốn lượn trong 《Brokeback Mountain》, ôm nhau dưới bầu trời xanh mây trắng; đến thác nước Iguazu mà Hà Bảo Vinh không kịp đến trong phim, không nói "bắt đầu lại", mà nói "một đời một kiếp"; cuối cùng là đạp xe trên con phố sắc kẹo ngọt ở Ý, hôn nhau trên bãi cỏ bên suối nước...
À đúng rồi, hôn nhau.
Cậu muốn hôn Lục Chiếu Thâm, còn nghiêm trọng hơn cả "bệnh khát tiếp xúc da thịt", là "bệnh khát được hôn".
Hứa Tinh Triết từ nhỏ đến lớn đều là một tên ngốc không tim không phổi, ba chữ "Lục Chiếu Thâm" gần như chiếm hết mọi nỗi phiền não của cậu suốt mười bảy năm qua.
Cậu thích một người, đến mức còn chưa chờ người ta đáp lại đã muốn hôn người ta rồi.
"Tớ cho cậu nụ hôn đầu của tớ nhé, được không?" Ánh đèn trong phòng không giấu được đôi má đỏ ửng của Hứa Tinh Triết, nhưng cậu vẫn mặt dày hỏi.
Lục Chiếu Thâm đã miễn dịch với cậu rồi, mắt không thèm chớp lấy một cái, vừa làm bài vừa đưa tay gỡ tờ mục tiêu thi giữa kỳ mà Hứa Tinh Triết đã hăng máu viết mấy hôm trước, đè lên trán cậu.
Hứa Tinh Triết không nản, tiếp tục lải nhải: "Lục Chiếu Thâm, vậy cậu thích kiểu người như thế nào? Tớ trừ giới tính là không đổi được, những cái khác tớ đều có thể thử thay đổi, tất nhiên nếu cậu thích kiểu học bá trầm lặng thì hơi khó đấy, nhưng tớ sẽ cố gắng."
"Cái gọi là cố gắng của cậu là làm ba bài trong một tiếng à?"
Hứa Tinh Triết chột dạ, vội cầm bút lên, rồi trước khi Lục Chiếu Thâm kịp nói câu tiếp theo, nhanh chóng viết lia lịa để tránh bị mắng.
Hứa Tinh Triết thật ra cũng khá thông minh, giống như cậu tự nói: "Không ngốc, chỉ là không nghiêm túc thôi." Lục Chiếu Thâm không phải là gia sư chuyên nghiệp, cách giải đề của hắn nhiều khi còn khác với giáo viên trên lớp, nhưng Hứa Tinh Triết bây giờ hoàn toàn có thể hiểu được, cũng theo kịp, những bài tập nâng cao mà Lục Chiếu Thâm khoanh cho, cậu làm tạm tạm cũng được điểm khá.
Vào được top 30 của lớp thì chắc không thành vấn đề.
Lục Chiếu Thâm nhìn tờ mục tiêu kỳ thi tháng được đánh dấu bằng bút dạ quang nổi bật bên cạnh tay Hứa Tinh Triết, trong lòng nghĩ: Kỳ thi tháng sắp đến rồi, hắn cũng sắp được giải thoát rồi.
Hứa Tinh Triết rất giỏi nắm lấy cơ hội, sở trường là được voi đòi tiên, Lục Chiếu Thâm mà mặc kệ cậu thì cậu lập tức bắt đầu làm trò, nhưng chỉ cần Lục Chiếu Thâm cau mày, tỏ vẻ khó chịu, là cậu lập tức co lại, rụt cổ lại chỉ dám lầm bầm phàn nàn. Lục Chiếu Thâm nhiều lần nghi ngờ cậu thật sự đã mười bảy tuổi chưa, đến trẻ nhỏ năm tuổi cũng chưa chắc đã trẻ con như cậu.
Thế nhưng cậu vừa ngây thơ đến mức khiến người ta phát điên, vừa có thể đường hoàng nói ra những lời kinh người.
Chuyện xung động tình d.ục còn chưa qua, giờ lại nhảy ra thêm chuyện hôn môi. Đã phát triển hết chưa mà suốt ngày nghĩ mấy thứ vớ vẩn như thế.
Lục Chiếu Thâm vốn là kiểu người chỉ chú tâm vào việc học, giờ cũng bị cậu làm cho tâm thần bất định, rối như tơ vò.
Cuối cùng đợi Hứa Tinh Triết làm xong bài tập và đề nâng cao, Lục Chiếu Thâm lập tức xách cặp đứng dậy đi về, Hứa Tinh Triết thì lẽo đẽo bám theo phía sau, cùng nhau ra cửa.
Lục Quốc Nguyên đang đứng dưới sân hút thuốc trong lúc chờ, thấy hai đứa nhỏ đi ra thì vội vàng rít thêm vài hơi rồi dụi điếu thuốc. Hôm nay ông còn dắt cả Đa Đa theo, con chó mập ở nhà buồn bực cả ngày, lúc Lục Quốc Nguyên quay về lấy áo khoác, con chó nhỏ đáng thương ré lên mấy tiếng, nhất quyết đòi đi theo, ông không còn cách nào khác, đành dắt nó đến đây cùng đón Lục Chiếu Thâm về.
Đa Đa còn tinh mắt hơn cả Lục Quốc Nguyên, nó đã sớm nghe thấy tiếng động, sau đó thấy Lục Chiếu Thâm từ cổng lớn đi ra, lập tức lao tới, thân hình ục ịch của nó lao vút qua con đường lát đá cuội, "vèo" một cái nhảy chồm lên trước mặt Lục Chiếu Thâm.
Lúc ấy Hứa Tinh Triết đang quấn lấy Lục Chiếu Thâm, nài nỉ hắn ngày mai đi chơi game cùng mình, Lục Chiếu Thâm từ chối, Hứa Tinh Triết liền ôm lấy tay hắn, dính sát lại, "Nếu không đi tớ sẽ cưỡng hôn cậu, cậu ——"
Chưa nói hết câu, miệng cậu đã bị một cái miệng chó ướt sũng chặn lại.
Lục Chiếu Thâm sững người hai giây, sau đó không nhịn được cong khóe môi, hắn ôm lấy con Golden Retriever vừa nhào đến, nhịn cười xoa đầu nhỏ của nó.
Hứa Tinh Triết đứng bên cạnh hoảng hốt đến mức òa lên khóc lớn: "Nụ hôn đầu của tớ bị một con chó cướp mất rồi!!!"
Đa Đa bị cậu dọa sợ, lùi từng bước một, rút về cạnh chân Lục Quốc Nguyên.
Hứa Tinh Triết vừa sợ vừa tức, nước mắt rơi lã chã.
Thật sự khóc rồi, Lục Chiếu Thâm cố nín cười, đồng ý ngày mai sẽ đi trung tâm trò chơi cùng cậu để chuộc tội thay con chó.
*
Hứa Tinh Triết là khách quen của trung tâm trò chơi, vì đổ quá nhiều tiền nên sở hữu đãi ngộ VVVVIP vô cùng cao quý.
Đợi xe của Lục Quốc Nguyên đi khuất, cậu lập tức kéo tay Lục Chiếu Thâm, lao thẳng vào trung tâm trò chơi, hậm hực nói: "Hôm nay nếu không chơi đã đời với tớ thì không thể xoa dịu nỗi hận trong lòng tớ được!"
Ai ngờ vừa bước vào cửa, tay liền bị Lục Chiếu Thâm bóp nhẹ, Hứa Tinh Triết quay đầu lại, thấy Lục Chiếu Thâm khẽ hất cằm về phía đông bắc, Hứa Tinh Triết lập tức nhìn theo, quả nhiên trông thấy Hạ Khải và Tiền Tư Giai đang chơi trò bắn súng ở đằng kia.
Sắc mặt Hứa Tinh Triết lập tức nghiêm lại, chợt nhớ ra mình vẫn chưa hỏi Tiền Tư Giai xem cô đã giải thích rõ chuyện trước đó với Hạ Khải hay chưa.
Cậu khẽ gãi lòng bàn tay Lục Chiếu Thâm, nhỏ giọng nói: "Chúng ta lên tầng hai chơi nhé? Tớ không muốn gặp cậu ta."
Lục Chiếu Thâm vốn cũng không thích gây rắc rối, nên đồng ý, lại bị Hứa Tinh Triết kéo đi lên tầng hai. Trên đường đi, Hứa Tinh Triết vui vẻ giới thiệu cách chơi và độ thú vị của từng trò chơi cho Lục Chiếu Thâm, rồi lần lượt chơi cùng anh từng cái một.
Khoảng hai mươi phút sau, cậu nói mình phải đi nhà vệ sinh, rồi chuồn nhanh như chớp, phóng xuống tầng một để tìm Tiền Tư Giai.
Cậu tuyệt đối không thể để lộ sơ hở, Lục Chiếu Thâm vừa mới chịu nới lỏng thái độ với cậu, nếu biết cậu đã nói dối nhiều như vậy, cậu sẽ chết chắc.
Hạ Khải là người nhìn thấy Hứa Tinh Triết trước, anh ta kéo Tiền Tư Giai ra sau lưng, sắc mặt không vui.
Tiền Tư Giai còn đang mải chơi, đến khi bắn xong phát cuối mới phát hiện Hứa Tinh Triết đang đứng bên cạnh.
"Tinh Tinh! Cậu sao lại ở đây?"
"Cậu vẫn chưa giải thích chuyện hôm đó với cậu ta à?"
Tiền Tư Giai nhớ lại một hồi, mới chợt nhận ra Hứa Tinh Triết đang nói chuyện gì: "Giải thích rồi mà!"
Hứa Tinh Triết chỉ vào mặt Hạ Khải: "Thế sao cậu ta vẫn đuổi tôi?"
Hạ Khải bước lên một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, giọng lạnh lùng: "Tôi không thích bạn gái mình có bạn thanh mai trúc mã là bạn thân khác giới, làm ơn tránh xa cô ấy một chút."
Tiền Tư Giai vội lên tiếng giảng hòa: "Tinh Tinh là bạn tốt nhất của em, em quen cậu ấy còn lâu hơn quen anh nữa, cũng phiền anh đừng can thiệp vào quan hệ xã hội của em. Trước đây anh đã hứa với em thế nào?"
Hạ Khải bị mất mặt, hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng đi.
Hứa Tinh Triết cũng định rời đi, Tiền Tư Giai đuổi theo xin lỗi: "Tinh Tinh, cậu vẫn chưa tha thứ cho tớ sao? Hôm đó tớ không cố ý bỏ cậu lại, tớ biết cậu chạy giỏi, tin là cậu chắc chắn sẽ thoát được mà."
Hứa Tinh Triết cũng hừ lạnh: "Qua cầu rút ván là cậu giỏi nhất đấy! Tớ sớm nên cắt đứt quan hệ với cậu rồi. Giờ là sao? Lại quay lại với cậu ta rồi à? Lúc trước là ai chạy đến tìm tớ, nói là một phút cũng không chịu nổi khi ở bên cậu ta?"
Tiền Tư Giai đỏ mặt, mím môi nói: "Thì sau lần đó, thái độ anh ấy với tớ thay đổi một chút, không còn bám người như trước nữa, nói chuyện cũng lạnh lùng hơn, tớ thấy anh ấy như vậy cũng khá manly, nên mới quay lại."
"..." Hứa Tinh Triết lục tung đầu óc cũng không nghĩ ra được từ ngữ nào phù hợp để hình dung sự cạn lời của mình lúc này.
"Trước đây tớ rất tò mò và ngưỡng mộ kiểu con trai như anh ấy, cậu cũng biết mà, 'trai hư gái mê' ấy. Nhưng sau khi quen rồi mới phát hiện anh ấy không giống vẻ bề ngoài, dính người quá thể, chiếm hữu cũng mạnh, mắt cứ như sắp mọc lên người tớ, suýt nữa làm tớ phát điên, nên mới muốn chia tay. Nhưng sau đó anh ấy hứa sẽ thay đổi, mà tớ cũng không tìm được người thứ hai thích tôi nhiều đến thế, nên tớ đổi ý."
Tiền Tư Giai nói xong, đang chờ Hứa Tinh Triết châm chọc, nhưng đợi mãi không thấy gì, ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Tinh Triết đang ngẩn người, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Tinh Tinh?"
"Dính người thì sao chứ? Thích một người chẳng phải là muốn dính lấy nhau à?" Hứa Tinh Triết đột nhiên hỏi.
"Không thể nói là không tốt, chỉ là phải có mức độ, vượt quá rồi thì sẽ khiến người ta chán ghét." Tiền Tư Giai vừa nói vừa như một chuyên gia tư vấn tình cảm, nhưng nói xong mới nhận ra có gì đó không ổn: "Cậu đang yêu à??!"
Hứa Tinh Triết không nói gì, Tiền Tư Giai lập tức "a" một tiếng, kích động lắc vai Hứa Tinh Triết, vừa định mở miệng thì Hạ Khải ở bên cạnh khẽ ho một tiếng.
Tiền Tư Giai cũng không thu tay lại, cười híp mắt nói với Hứa Tinh Triết: "Đấy, anh ấy lại bắt đầu rồi đấy."
Hứa Tinh Triết liên tưởng đến Lục Chiếu Thâm, mà Lục Chiếu Thâm thì chắc chắn sẽ không ghen tuông kiểu đó, hắn còn hận không thể đốt pháo ăn mừng Hứa Tinh Triết thích người khác nữa là.
"Nếu như tớ đã dính người đến mức khiến người đó thấy phiền, có cách nào cứu vãn không?"
Tiền Tư Giai nghĩ một lát, rồi đáp: "Thế thì phải kịp thời cắt lỗ thôi, đừng chủ động nữa, giả vờ như hối hận rồi, biết sai rồi, giữ khoảng cách, lúc nóng lúc lạnh. Nhớ kỹ, nhất định phải nhịn! Lùi một bước bây giờ là để tiến xa hơn sau này!"
Hứa Tinh Triết như được khai sáng, lúc quay lên tầng, bước chân nhẹ bẫng như đang bay.
Sau đó cậu vẫn tiếp tục quấn lấy Lục Chiếu Thâm chơi cả buổi sáng, nhưng đến khi chuẩn bị về nhà thì lại dứt khoát nói lời tạm biệt với Lục Chiếu Thâm.
Lục Chiếu Thâm khựng lại một chút, rồi có phần nghi hoặc đáp lại một tiếng "Tạm biệt".
Hai ngày sau, Tần Giai Trân đều gọi điện báo cho Lục Quốc Nguyên, nói Hứa Tinh Triết bị cảm nhẹ, tối nay Lục Chiếu Thâm không cần qua.
Lục Quốc Nguyên gác điện thoại xuống: "Không đi thì hay, bố dẫn con đi ăn đồ nướng, dạo này con phải đối phó với thằng nhóc nghịch như giặc ấy cũng mệt rồi, hai bố con mình đi ăn thịt nướng uống bia thư giãn một chút."
Lục Chiếu Thâm ngồi ở ghế phụ lái, mặt không biểu cảm gì, nhưng lúc xe vừa nổ máy, hắn lại hỏi: "Hứa Tinh Triết bị cảm thật ạ?"
"Ừ, đúng thế."
"Nghiêm trọng không?"
"Bảo là cảm nhẹ thôi, chắc không nghiêm trọng đâu, trai tráng mười sáu mười bảy tuổi rồi, cảm cúm chút thì có gì phải sợ."
Biểu cảm của Lục Chiếu Thâm trông không có vẻ gì là quá bận tâm đến chuyện này, Lục Quốc Nguyên cũng không để ý. Nhưng khi ông nói muốn dẫn hắn đến phố ẩm thực ăn đồ nướng thì Lục Chiếu Thâm lại từ chối, nói là phải về làm bài tập.
Đến ngày thứ ba, Tần Giai Trân mới gọi điện đến, nói làm phiền Lục Chiếu Thâm tối nay qua nhà giúp Hứa Tinh Triết kèm bài một chút.
Lục Chiếu Thâm đứng trước cửa phòng ngủ của Hứa Tinh Triết, gõ cửa hai cái, mới nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần. Hứa Tinh Triết mặc bộ đồ ngủ họa tiết bò sữa, mang dáng vẻ bệnh bệnh mà ra mở cửa cho Lục Chiếu Thâm.
Tóc cậu mềm mại rũ xuống trán, làm nổi bật làn da trắng đến mức không có chút huyết sắc nào. Hai ngày không gặp Lục Chiếu Thâm, cậu đã nhớ phát điên. Lúc này tỏ ra tủi thân, bĩu môi, bước lên ôm eo Lục Chiếu Thâm. Nhưng ngay giây sau đó, cậu lại chủ động buông tay, lùi về sau một bước, rất biết nghĩ cho Lục Chiếu Thâm mà nói: "Tớ vẫn chưa khỏi hẳn, không thể để lây cho cậu được."
Lục Chiếu Thâm vốn đã chuẩn bị để đẩy cậu ra, nhưng lại đẩy vào khoảng không.