Trò Chơi Đuổi Bắt

Chương 17: Tại sao nhất định phải là Hứa Tinh Triết?



Khi đang chờ soát vé ở ga tàu cao tốc Nam Cảng, Hứa Tinh Triết nhìn thấy một anh chàng mặc vest rất bảnh bao.

Lúc đó cậu đang tựa vào Lục Chiếu Thâm chơi điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy giữa dòng người tấp nập có một bóng dáng nổi bật và thu hút – vest thẳng thớm, dáng người cao ráo, tóc vuốt ngược chỉnh tề, khí chất tinh anh toát ra rõ rệt. Ánh mắt Hứa Tinh Triết dừng lại trên người người đàn ông đó hai giây, vừa định lên tiếng thì đã bị Lục Chiếu Thâm bắt được.

Trên đầu truyền đến một giọng nói không mấy vui vẻ: "Người ta đi rồi còn nhìn."

Mãi một lúc sau Hứa Tinh Triết mới phản ứng kịp ra ý tứ chua chát trong lời của Lục Chiếu Thâm, cậu nhéo một cái vào đùi Lục Chiếu Thâm, cố ý hỏi: "Anh đoán xem em đang nhìn gì?"

"Liên quan gì đến anh?"

"Đoán đi mà."

Lục Chiếu Thâm đẩy mặt Hứa Tinh Triết sang một bên, mím chặt môi.

Trong mấy chuyện thế này, lòng dạ của Lục Chiếu Thâm thật sự rất hẹp hòi, hẹp đến mức Hứa Tinh Triết phải nghi ngờ không biết có phải Lục Chiếu Thâm yêu mình đến mức phát cuồng nên mới dễ ghen như vậy.

Hứa Tinh Triết lại nhào vào người Lục Chiếu Thâm, ôm lấy cánh tay hắn, cười nói: "Em đang nghĩ, bộ vest của người đó đẹp thật, sau này em kiếm được tiền rồi cũng sẽ mua cho Lục Chiếu Thâm một bộ như vậy. Lục Chiếu Thâm cao hơn, đẹp trai hơn, mặc vest chắc chắn sẽ đẹp đến phát ngất."

Cơ bắp ở vai Lục Chiếu Thâm rõ ràng đã giãn ra, hắn hơi nghiêng người về phía Hứa Tinh Triết để cậu tựa thoải mái hơn. Hứa Tinh Triết ngẩng đầu, định hôn lên má Lục Chiếu Thâm một cái, nhưng khoảng cách không đủ, cậu cũng lười vươn lên, chỉ cọ trán vào cằm hắn một cái rồi thôi.

Hành động này khiến Lục Chiếu Thâm không vừa lòng, hắn cúi đầu nhìn Hứa Tinh Triết, nhưng Hứa Tinh Triết lại giả vờ ngốc nghếch, mở to mắt vô tội. Hai người giằng co một lúc, cuối cùng Lục Chiếu Thâm là người đầu hàng. Hắn quay người về phía Hứa Tinh Triết, rồi nhân lúc một gia đình ba người phía đối diện đang kéo hành lý đi soát vé, cúi đầu in một nụ hôn lên trán Hứa Tinh Triết.

Hứa Tinh Triết đạt được mục đích, cười hí hửng ngã vào lòng Lục Chiếu Thâm: "Sau này em kiếm được tiền rồi, *****ên sẽ mua quà cho ba mẹ em, sau đó là cho anh và chú Lục."

"Tiền lương ít ỏi của em đủ dùng không?"

"Đủ chứ, quà của em chính là bản thân em này. Em tắm rửa sạch sẽ, tự gói lại rồi nằm sẵn trên giường chờ anh, anh có muốn không?"

Lục Chiếu Thâm bị chọc cười: "Không muốn."

"Không muốn cũng phải muốn!" Hứa Tinh Triết bám dính lấy một lúc, rồi bất chợt nghiêm mặt, ủ rũ nói: "Em cũng không biết lần này về nhà phải đối mặt với bố mẹ em thế nào nữa. Lúc điền nguyện vọng, em giấu họ, đến khi biết em học ở Đại học Nam Cảng, họ tức gần chết. Bố em suýt nữa dùng đến biện pháp ép buộc, may mà mẹ em ngăn lại. Cả mùa hè bố em không nói chuyện với em câu nào, sau khi nhập học cũng chẳng buồn để ý tới em."

"Họ phản đối vì lý do gì?"

"Chắc là vì trường quá xa nhà, lại còn ở thành phố ven biển. Họ muốn em học ở Đại học Tây Thành, sau khi tốt nghiệp thì về làm trong công ty của ba em, sống ổn định, yên phận bên cạnh họ."

Lục Chiếu Thâm trầm mặc một lúc lâu, rồi nắm lấy tay Hứa Tinh Triết, khẽ hỏi: "Còn em thì sao, em nghĩ thế nào?"

"Suy nghĩ của em hả... Em chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp, kiếm được tiền, rồi đến nhà họ Lục hỏi cưới, rước Lục Chiếu Thâm về, bước lên đỉnh cao nhân sinh."

Khóe môi Lục Chiếu Thâm cong lên: "Em cưới anh?"

Hứa Tinh Triết dứt khoát: "Em cưới anh, vì em lớn hơn anh."

Lớn hơn năm tháng cũng là anh trai, Hứa Tinh Triết nghĩ vậy.

Ánh mắt Lục Chiếu Thâm hạ xuống, lướt đến vùng dưới thắt lưng của Hứa Tinh Triết, như thể đang nói: "Lớn hơn ở đâu cơ?"
Hứa Tinh Triết bị tổn thương lòng tự tôn, chống nạnh tức tối phản bác: "Ở đâu cũng lớn hơn anh hết!"

Lục Chiếu Thâm kéo Hứa Tinh Triết vào lòng, không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, chỉ thuận theo sự thôi thúc trong lòng. Hắn xoa nhẹ vành tai cùng mái tóc mềm phía sau đầu của Hứa Tinh Triết, động tác dịu dàng đến mức khiến Hứa Tinh Triết ngây người, không dám động đậy, như một chú thỏ nhỏ vểnh tai co mình trong ngực Lục Chiếu Thâm. Lục Chiếu Thâm cảm thấy trên người Hứa Tinh Triết không có chỗ nào là không đáng yêu, đến cả mùi hương cũng thật dễ chịu.

Hắn thật sự muốn được ở bên cậu cả đời.

"Tiểu Tinh."

Lần *****ên Lục Chiếu Thâm gọi tên thân mật của Hứa Tinh Triết không phải trên giường, Hứa Tinh Triết ngẩng đầu khỏi ngực hắn, mắt tròn xoe, đầy mong đợi nhìn anh.

"Con đường phía trước có thể sẽ hơi vất vả một chút, em có sợ không?"

Hứa Tinh Triết lắc đầu. Cậu cảm thấy vẻ mặt của Lục Chiếu Thâm nghiêm túc đến đáng sợ, bèn đưa tay kéo khóe miệng hắn lên, trêu chọc cười nói: "Em không sợ đâu."

Ngày thứ ba sau khi Hứa Tinh Triết về nhà, Hứa Thành Sơn cuối cùng cũng kết thúc chuyến công tác ở thủ đô và trở về. Vừa gặp Hứa Tinh Triết, ông đã mang đến một tin xấu.

"Chú Lục của con đã xin nghỉ việc, không làm nữa. Hơn nữa, ông ấy còn hy vọng hai nhà chúng ta nên giữ khoảng cách."

Hứa Tinh Triết có hơi ngơ ngác, rồi nghe thấy Hứa Thành Sơn nói tiếp: "Hứa Tinh Triết, vào thư phòng, chúng ta nói chuyện."

*

Hứa Thành Sơn vẫn luôn tự cho mình không phải là một người bố cứng nhắc hay bảo thủ. Ông luôn giữ thái độ tự do, buông lỏng trong việc giáo dục con trai. Từ nhỏ đến lớn, Hứa Tinh Triết gây ra không ít rắc rối, nhưng chỉ cần cậu biết nhận sai và sửa đổi nghiêm túc, Hứa Thành Sơn sẽ không trách phạt quá mức.

Chỉ có điều, đối với chuyện xu hướng tính d.ục này, Hứa Thành Sơn không thể làm ngơ.

Tối hôm đó sau khi điền nguyện vọng xong, Hứa Tinh Triết cúi đầu đi đến trước cửa phòng ngủ của bố mẹ để thú nhận rằng cậu không đăng ký Đại học Tây Thành, mà là chọn Đại học Nam Cảng ở cách nhà vài trăm cây số. Vì điểm không đủ, cậu chỉ có thể đăng ký vào một ngành yếu của Đại học Nam Cảng – ngành Toán, môn mà cậu kém nhất.

Sau khi làm xong mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, Hứa Tinh Triết hiểu rằng mình đã quá tùy tiện đùa giỡn với tiền đồ của bản thân. Khi thú nhận, cậu không thể kìm được nước mắt, vừa khóc vừa cầu xin bố mẹ tha thứ.

Hứa Thành Sơn giận đến bốc hỏa, lập tức cầm tách trà bên cạnh ném về phía Hứa Tinh Triết. Hướng đi hơi lệch một chút, cuối cùng tách trà chỉ đập vào vai cậu rồi rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, phát ra âm thanh khiến người ta kinh hoảng. Trà và lá trà văng tung tóe đầy sàn, mặt Hứa Tinh Triết trắng bệch.

Tần Giai Trân hoảng hốt vội lao đến bên Hứa Tinh Triết, cẩn

thận gom từng mảnh kính vỡ quét vào góc tường, vừa đau lòng vừa che chở cho Hứa Tinh Triết: "Đại học Nam Cảng chẳng lẽ không tốt hơn Tây Đại? Ông nổi giận đến mức này có đáng không?"

Tần Giai Trân vẫn chưa biết chuyện đó, Hứa Thành Sơn vẫn luôn giấu bà.

Ông nghĩ đây chẳng qua chỉ là chút phản nghịch nhỏ trong thời kỳ dậy thì của Hứa Tinh Triết, do muốn tìm kiếm điều mới lạ, muốn khác người. Rồi theo thời gian lớn lên, cậu sẽ từ từ trở lại bình thường. Ở cái tuổi còn mơ hồ mà thích nhầm người, chuyện này cũng chẳng phải to tát. Hứa Thành Sơn không muốn Tần Giai Trân phải phiền lòng theo.

Ông vốn tưởng chỉ cần tách hai đứa trẻ ra, không quá một tháng Hứa Tinh Triết sẽ ổn lại.

Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán.

Hứa Thành Sơn gọi điện cho Lục Quốc Nguyên, hỏi Lục Chiếu Thâm đăng ký trường nào, Lục Quốc Nguyên trong điện thoại không giấu nổi sự vui mừng: "Chiếu Thâm chọn Đại học Nam Cảng, học Tài chính, thằng nhóc này bây giờ có chính kiến lắm rồi, tôi bảo nó học Y thì nó không chịu, cứ nhất quyết cãi lại tôi. Nhưng học Tài chính cũng được......"

Hứa Thành Sơn cúp máy xong, mới biết mình đã đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Ông bảo Hứa Tinh Triết đổi lại nguyện vọng, Hứa Tinh Triết sợ hãi nói: "Hết hạn rồi ạ..."

Bàn tay của Hứa Thành Sơn suýt nữa đã tát xuống, đúng lúc đó, thư ký gọi điện tới, thông báo gấp rằng có sự cố tại công trường, một công nhân bị rơi từ cần cẩu xuống, đang được đưa đến bệnh viện cấp cứu, tính mạng nguy kịch.

"Đợi bố xử lý xong sẽ quay về dạy dỗ con." Hứa Thành Sơn nói với Hứa Tinh Triết.

Hứa Tinh Triết sợ đến mức chỉ biết khóc. Cậu đã đoán bố sẽ giận, nhưng không ngờ lại giận đến mức này. Tần Giai Trân cẩn thận phủi bụi trên áo Hứa Tinh Triết, sợ còn sót lại mảnh vỡ nào, bà vừa đau lòng vừa tức giận, liên tục gặng hỏi Hứa Tinh Triết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hứa Tinh Triết nói cậu không biết, thật sự không biết gì cả.

Chuyện công ty phức tạp hơn tưởng tượng, người công nhân rơi từ cần cẩu xuống cuối cùng không cứu được, gia đình yêu cầu khoản bồi thường trên trời, còn làm loạn đến tận ủy ban thành phố, đàm phán kiểu gì cũng không xong. Mãi đến tháng 9 khai giảng, Hứa Thành Sơn vẫn không có thời gian để dạy dỗ Hứa Tinh Triết.

Sau khi Hứa Tinh Triết mang hành lý đến Đại học Nam Cảng, Hứa Thành Sơn gọi điện cho cậu, chỉ nói một câu: "Tự lo lấy thân."

Giọng điệu lạnh lùng như lần trước, khiến Hứa Tinh Triết sợ đến đứng chết trân tại chỗ.

Tần Giai Trân tưởng Hứa Tinh Triết lại gây ra chuyện gì, liền bước tới hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Hứa Tinh Triết lắc đầu. Vừa bước vào thư phòng, cậu đã nghe Hứa Thành Sơn nói: "Con và Lục Chiếu Thâm bây giờ vẫn còn bên nhau à?"

Một tiếng sét như vang lên bên tai Hứa Tinh Triết.

"Là do bố quản con không nghiêm, mẹ con lại quá nuông chiều, khiến con không biết trời cao đất dày mà làm ra chuyện nực cười như thế này, con làm sao có thể ——"

Hứa Thành Sơn nhìn Hứa Tinh Triết, trên mặt không còn cơn giận lúc nãy, chỉ còn sự tiều tụy và già nua. Ông thậm chí không thể nói ra được từ đó.

Sau nửa phút im lặng chết chóc, ông lại mở miệng, giọng khẩn thiết cầu xin: "Tiểu Tinh, quay đầu lại được không? Bây giờ quay lại vẫn còn kịp."

Lần *****ên Hứa Tinh Triết phát hiện ra tóc bố mình đã có sợi bạc, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng sâu hơn. Trong ấn tượng của cậu, Hứa Thành Sơn rõ ràng vẫn đang tuổi trung niên sung sức, tràn đầy khí phách. Từ khi nào mà bố mình cũng già rồi?

Khi Hứa Tinh Triết nói "không thể quay lại được nữa", đúng lúc Tần Giai Trân đẩy cửa bước vào.

Vừa quay đầu lại, cậu liền thấy vành mắt mẹ đỏ hoe, nước mắt ngấn đầy, bàn tay run rẩy không ngừng, gần như khiến cậu không thể thở nổi.

"Con và Lục Chiếu Thâm đã ở bên nhau hơn hai năm rồi, sau này cũng sẽ mãi bên nhau."

*

Phía Lục Chiếu Thâm cũng không dễ chịu gì, Lục Quốc Nguyên không giống Hứa Thành Sơn, ông là người thô lỗ, không biết gì gọi là thời gian chuyển tiếp hay khoảng lặng, không nói được lý lẽ thì sẽ động tay động chân.

Từ nhỏ đến lớn Lục Chiếu Thâm chưa từng bị đánh, vậy mà giờ đây lại bị Lục Quốc Nguyên dùng cây phơi quần áo quật liên tiếp hơn chục cái, lưng bắt đầu rát như lửa đốt, chỉ có thể cứng đờ mà khom người, gần như không thể đứng thẳng.

Thế mà Lục Quốc Nguyên vẫn hỏi: "Có phải là thằng nhóc nhà họ Hứa dụ dỗ con không?"

Hắn vẫn trả lời: "Không phải, là con dụ dỗ cậu ấy."

Lẽ ra ban đầu có thể từ chối, chỉ cần hắn kiên quyết hơn một chút, Hứa Tinh Triết sẽ từ bỏ. Nhưng Lục Chiếu Thâm không làm được, hắn thích cái cách Hứa Tinh Triết nhìn mình say đắm, và chỉ cần nghĩ đến việc sau này ánh mắt đó sẽ dành cho người khác, hắn gần như phát điên.

Bố hắn sẽ không bao giờ hiểu được, Lục Quốc Nguyên chỉ không ngừng gào lên: "Tại sao nhất định phải là Hứa Tinh Triết? Nhà nó thế nào con không biết à? Cái bệnh này có chữa được không? Mẹ con mà còn sống, biết con thành ra như thế này, bà ấy sẽ buồn biết chừng nào!"