Lúc tan học, Hứa Tinh Triết căng thẳng đến mức suýt nữa ngã nhào xuống cầu thang, may mà Trần Tiêu Minh lao tới kéo cậu lại.
"Cậu bị sao thế? Mấy hôm nay cứ hồn bay phách lạc vậy?"
Hứa Tinh Triết liếc mắt nhìn lên lầu, cố gắng nhịn không để khóe miệng cong lên, duỗi tay ôm chặt cổ Trần Tiêu Minh, dựa vào người cậu ta để nhảy xuống cầu thang, vừa đi vừa thì thầm: "Minh Tử, cậu biết cảm giác rung động là như thế nào không?"
"Không biết, tớ chỉ biết cậu mẹ nó bệnh càng ngày càng nặng." Trần Tiêu Minh vất vả cõng Hứa Tinh Triết xuống tầng một, còn chưa ra khỏi tòa nhà dạy học thì đã bị cậu ôm chặt đến muốn nghẹt thở.
Hứa Tinh Triết là người thích đụng chạm, có việc không có việc gì cũng thích treo lên người người khác, Trần Tiêu Minh là bạn thân từ nhỏ của cậu, mấy năm qua chịu đựng không ít trò chọc phá. Vì thế khi nghe nói Hứa Tinh Triết bị thương, phản ứng *****ên của cậu là: tên nhóc này chắc chắn sẽ lười biếng bắt mình cõng đi học.
Kết quả lại không ngờ rằng, hồn của Hứa Tinh Triết chẳng biết bị cái gì câu mất rồi, không kêu đau, cũng không nhân cơ hội sai vặt ai, cả ngày chỉ cười ngây ngô, lúc tan học hôm nay còn nghiêm túc lấy sổ nhỏ ra chép bài tập các môn mà giáo viên ghi trên bảng.
"Tinh, cậu chắc là không bị đập vào đầu chứ?"
"Sao ngay cả cậu cũng nói vậy với tớ thế?"
Trần Tiêu Minh đỡ tay Hứa Tinh Triết lên, tiện miệng nói:
"Tối nay tớ qua nhà cậu chơi nha, mang máy chơi game sang luôn."
Hứa Tinh Triết vội vàng xua tay: "Không được! Tối nay tớ có việc!"
"Việc gì?"
"Bài tập chứ gì nữa! Tớ phải làm bài tập, cậu không thấy trên bảng hôm nay bao nhiêu bài sao, mấy thầy cô này cũng thật quá đáng, giao bài nhiều như vậy?! Gần nửa cái bảng luôn đó!"
Trần Tiêu Minh liếc Hứa Tinh Triết, nói không còn gì để nói: "Đại ca, mỗi tối đều nhiều như vậy mà, được chưa?"
"Này? Vậy à?"
Cảm giác xấu hổ chỉ xâm chiếm Hứa Tinh Triết vài giây, rất nhanh cậu tự an ủi mình: Mới khai giảng được một tháng, chưa thích nghi là chuyện rất bình thường.
"Dù sao thì, từ hôm nay trở đi tớ sẽ bắt đầu học hành nghiêm túc! Cậu đừng làm phiền tớ, tớ phải lọt vào top 30 của lớp đấy."
Trần Tiêu Minh trợn trắng mắt đến mức muốn lật ngược lên trời, hất tay Hứa Tinh Triết ra, lùi lại một bước giữ khoảng cách, còn xòe tay ra làm tư thế "mời ngài đi trước": "Học bá, ngài cứ thong thả, tớ đi net đây."
Nghe thấy hai chữ "đi net", Hứa Tinh Triết theo phản xạ nói: "Tớ cũng muốn đi——"
Chữ "đi" còn chưa nói hết, khóe mắt cậu đã thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra từ tòa nhà dạy học. Hứa Tinh Triết lập tức ngậm miệng, quay người đứng thẳng lại, trong đầu bắt đầu tính toán vị trí của Lục Chiếu Thâm, dừng một nhịp rồi nhảy về phía trước hai bước bằng một chân, còn không quên phất tay ra hiệu bảo Trần Tiêu Minh tránh xa mình ra một chút.
Lúc Lục Chiếu Thâm đi đến bên cạnh Hứa Tinh Triết, cậu vẫn đang cố nhảy bằng một chân. Nhưng chẳng hiểu sao, đúng khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Hứa Tinh Triết chợt nghiêng người, ngã gọn vào lòng Lục Chiếu Thâm.
Lục Chiếu Thâm cao hơn Hứa Tinh Triết nửa cái đầu, mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, khóa áo kéo đến tận xương quai xanh, cổ áo gọn gàng gấp lại phía sau cổ. Đồng phục lớp 11 rõ ràng là xấu nhất trong ba khối —— màu trắng pha xanh nhạt, áo quần chia tỷ lệ 5:5, hoàn toàn che mất lợi thế hình thể của học sinh, bất kể nam hay nữ.
Nhưng Lục Chiếu Thâm là một ngoại lệ.
"Hế lô, lại gặp nhau rồi." Hứa Tinh Triết ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt hơi bực bội của Lục Chiếu Thâm, mặt dày chào hỏi.
Lục Chiếu Thâm muốn đẩy cậu ra, nhưng Hứa Tinh Triết đã dính chặt vào ngực hắn, hai tay như được bôi keo siêu dính, kéo thế nào cũng không ra được.
"Cậu——"
"Tớ cá một trăm đồng là cậu không nhớ nổi tên tớ đâu."
Lục Chiếu Thâm không lên tiếng, Hứa Tinh Triết liền tự mình luyên thuyên: "Tớ tên là Hứa Tinh Triết, Hứa trong Hứa Tiên, Tinh là ngôi sao, Triết là triết học. Bạn học Lục Chiếu Thâm, hoan nghênh cậu đến nhà tớ ăn tối tối nay nhé!"
Dưới ánh rượu hoàng hôn, ánh tà dương cam đỏ rơi xuống, tháng Mười chạm phải tiết thu đầu mùa hơi lành lạnh, khiến mùa Hè sợ hãi vội vàng rút lại chiếc đuôi nhỏ cuối cùng. Lá cây xào xạc, không xa vang lên tiếng còi xe, còn có cả tiếng cười vô ưu vô lo của những thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi.
Đáng tiếc, Lục Chiếu Thâm lại là người không có tí lãng mạn nào.
Hắn phá vỡ bong bóng màu hồng mà Hứa Tinh Triết tự tưởng tượng ra, hắn xách Hứa Tinh Triết ra, vẻ mặt vô cùng khó chịu:
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao cứ bám lấy tôi mãi vậy?"
Hứa Tinh Triết rũ miệng xuống, như thể cậu mới là người bị ấm ức: "Tớ chỉ muốn làm bạn với cậu thôi mà, tớ đã nói mấy lần rồi."
"Không thể nào."
Đúng lúc này, Lục Quốc Nguyên bước vào cổng trường, ông biết chân Hứa Tinh Triết bị thương, đi lại không tiện, không ngờ vừa vào cổng đã thấy Hứa Tinh Triết và Lục Chiếu Thâm đứng giữa đường, không biết đang nói gì với nhau.
Còn cách khoảng bảy, tám mét, ông đã gọi: "Tiểu Tinh, chú cõng cháu ra xe nhé!"
Vừa thấy Lục Quốc Nguyên, Hứa Tinh Triết lập tức rút tay lại,
ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ chờ ông bước tới gần.
"Không cần đâu chú, anh Chiếu Thâm đỡ cháu một tay là được rồi, chân cháu giờ có thể chạm đất một chút, không sao cả."
Lục Quốc Nguyên vẫn muốn cõng, nhưng Hứa Tinh Triết từ chối mấy lần, ông đành chịu, quay sang dặn Lục Chiếu Thâm: "Chiếu Thâm, đỡ Tiểu Tinh một chút, xe dừng ngay trước cổng rồi."
Sắc mặt Lục Chiếu Thâm tối sầm lại, Hứa Tinh Triết thuận thế lại tựa vào người cậu ta, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Cuối cùng Lục Chiếu Thâm vẫn miễn cưỡng đỡ lấy cánh tay Hứa Tinh Triết, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn xuyên qua áo đồng phục truyền tới da thịt Hứa Tinh Triết, khiến toàn thân cậu nóng bừng, tim đập thình thịch, đến cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. May mà bên cạnh cậu có một cục băng to, lúc nào cũng nhắc nhở cậu đừng tự ảo tưởng quá mức.
Vất vả lắm mới lết được từng bước lên xe, Lục Quốc Nguyên vừa thắt dây an toàn vừa hỏi Hứa Tinh Triết: "Tiểu Tinh sinh tháng mấy vậy?"
"Tháng tư, ngày mười lăm tháng tư ạ."
"Ơ thì ra Chiếu Thâm còn nhỏ hơn cháu đấy, Chiếu Thâm sinh ngày hai mươi ba tháng chín."
Hứa Tinh Triết khựng lại một chút, âm thầm ghi nhớ ngày sinh nhật của Lục Chiếu Thâm, sau đó quay sang nhìn Lục Chiếu Thâm đang ngồi thẳng lưng, dán sát vào cửa xe.
Hứa Tinh Triết cười cười, nhấc mông trượt sang cạnh Lục Chiếu Thâm, cậu tựa vào người hắn, giọng điệu đáng ghét nói: "Không
được, tớ vẫn muốn gọi cậu là anh."
Lục Chiếu Thâm hạ thấp giọng: "Buồn nôn."
Hứa Tinh Triết không thèm để ý, lại cười hí hửng gọi thêm một câu: "Chiếu Thâm ca ca~"
*
Trên xe, Lục Quốc Nguyên vì có mặt Hứa Tinh Triết nên ngại không nói thẳng một số lời dặn dò, ví dụ như "ở nhà tổng giám đốc phải giữ lễ phép, biết chừng mực", "có thể giúp Tiểu Tinh thì giúp", "tốt nhất là để bố con được nở mày nở mặt".
Lục Quốc Nguyên chỉ cười nói: "Tiểu Tinh à, việc học mà có gì không hiểu thì cứ hỏi Chiếu Thâm nhé."
Lúc này Hứa Tinh Triết ngoan cực kỳ, giống như một học sinh ba tốt, còn đẩy nhẹ gọng kính không tồn tại, hai tay đặt lên đầu gối, gật đầu nghiêm túc: "Vâng, làm phiền Chiếu Thâm rồi ạ."
Việc đưa con trai mình đến nhà họ Hứa để làm bạn học kiêm người kèm cặp cho thiếu gia nhà họ Hứa, trong lòng Lục Quốc Nguyên vẫn luôn thấy không yên tâm. Thứ nhất là sợ Lục Chiếu Thâm nói năng hay hành xử không đúng mực khiến hai bên mất vui. Thứ hai, với tư cách là con trai của một tài xế bình thường, bất kể là điều kiện gia đình hay môi trường sống, Lục Chiếu Thâm cũng không thể nào so được với Hứa Tinh Triết. Lục Quốc Nguyên sợ rằng khi Lục Chiếu Thâm đến nhà họ Hứa, bị cuộc sống của nhà giàu làm mờ mắt, quay về lại xem thường người bố này, thì đúng là được chẳng bù mất.
Trước đây Lục Quốc Nguyên luôn là tài xế riêng của bố Hứa Tinh Triết – ông Hứa Thành Sơn. Nhưng từ đầu năm nay, do công ty mở rộng kinh doanh nên Hứa Thành Sơn phải thường xuyên ở nước ngoài, Lục Quốc Nguyên liền được điều sang làm nhiệm vụ đưa đón Hứa Tinh Triết đến trường. Đến cuối tháng 9, Hứa Thành Sơn kết thúc công việc ở nước ngoài và trở về Tập Thành, Lục Quốc Nguyên cũng bắt đầu bận rộn trở lại.
May mà Hứa Thành Sơn đối xử với Lục Quốc Nguyên cũng không tệ, đầu tháng đã tăng lương cho ông. Lại thêm việc ông biết Lục Quốc Nguyên là người góa vợ, một mình nuôi đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, trong nhà không có phụ nữ chăm sóc, nên mỗi khi đi xã giao xong thường cho ông mang đồ ăn về. Ân tình tích góp nhiều như vậy, Lục Quốc Nguyên thật sự không thể từ chối lời nhờ vả của Tần Giai Trân.
Xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Hứa, Lục Quốc Nguyên xuống xe đi đến mở cửa sau, đỡ Hứa Tinh Triết xuống.
Thấy Lục Chiếu Thâm đứng bên cạnh mặt lạnh như tiền, chẳng buồn động tay giúp, Lục Quốc Nguyên hơi lo lắng, nhưng cũng không dám thể hiện rõ, chỉ dám âm thầm dùng ánh mắt nhắc nhở Lục Chiếu Thâm.
Hứa Tinh Triết cũng đang nhìn Lục Chiếu Thâm, trong lòng vô cùng hài lòng khi thấy cậu ta với vẻ mặt phản cảm nhưng chẳng còn cách nào khác, phải bước vào nhà mình. Không hiểu sao cậu lại thấy Lục Chiếu Thâm lúc này trông chẳng khác gì mấy "tổng tài bá đạo" trong mấy bộ phim cẩu huyết mà Tiền Tư Giai thích xem.
Không nói lý lẽ, cưỡng ép chiếm đoạt.
Cậu nắm lấy tay Lục Chiếu Thâm, cười toe toét nói: "Dì giúp việc nhà tớ nấu ăn ngon lắm đó, đảm bảo ăn một bữa lại muốn ăn bữa nữa!"
Còn Lục Chiếu Thâm thì lại thể hiện đúng chuẩn biểu cảm của nữ chính trong phim cẩu huyết: khinh thường cười lạnh, thêm một cái liếc mắt sắc lẹm.
Hứa Tinh Triết lập tức quay sang làm bộ đáng thương với Lục Quốc Nguyên, khóe miệng chúi xuống: "Chiếu Thâm hung dữ với cháu."
Lục Quốc Nguyên vỗ một cái vào vai Lục Chiếu Thâm, quát nhẹ: "Sao lại vô lễ như thế?"
Sắp đến cửa nhà rồi, bên trong lại là cấp trên của bố mình, Lục Chiếu Thâm cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nuốt cục tức này vào trong.
Tần Giai Trân làm theo lời dặn của Hứa Tinh Triết, bảo dì giúp việc chuẩn bị món tôm kho dầu và sườn chua ngọt, còn có rất nhiều món khác nữa. Nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, bà lập tức từ trong phòng đi ra, ra tận nơi đón Lục Chiếu Thâm.
"Lão Lục này, anh đúng là có phúc, sao lại có được đứa con trai ngoan thế này?" Tần Gia Trân đỡ lấy Hứa Tinh Triết, chăm chú quan sát Lục Chiếu Thâm, không nhịn được mà khen: "Vợ anh chắc chắn là đại mỹ nhân."
Lục Quốc Nguyên mỉm cười: "Ừ, thằng bé đúng là thừa hưởng nhan sắc của mẹ nó."
Hứa Tinh Triết tựa vào vai Tần Giai Trân, cùng bà đánh giá Lục Chiếu Thâm, trong lòng nghĩ: Xem ra gu thẩm mỹ của mình cũng là do mẹ truyền lại.
Lục Chiếu Thâm lúc này thu lại sự lạnh nhạt với Hứa Tinh Triết, lễ phép chào Tần Giai Trân: "Cháu chào dì ạ."
"Chào cháu chào cháu, mau vào đi, cơm tối làm xong từ lâu rồi, chỉ đợi các cháu về thôi."
Tần Giai Trân bảo dưỡng rất tốt, mỗi khi cười lên vẫn rạng rỡ như thuở thanh xuân, má lúm đồng tiền nổi rõ —— bên trái sâu, bên phải cạn. Hứa Tinh Triết cũng có má lúm giống hệt như vậy, nhưng vì cậu có nhiều collagen hơn, nên lúm đồng tiền trông càng dễ thương, khiến người ta chỉ muốn đưa tay chọc vào.
Lục Chiếu Thâm thì không có hứng thú với mấy thứ đó. Hắn cởi cặp sách xuống, đặt lên tủ giày ở cửa ra vào, rất nhanh sau đó có dì giúp việc đến lấy đi, cùng với cặp của Hứa Tinh Triết, chắc là mang lên phòng cậu rồi.
Lục Quốc Nguyên thì phải đi đón Hứa Thành Sơn đến khách sạn dự tiệc tối, nên không ở lại ăn cơm. Lúc cửa đóng lại, Lục Chiếu Thâm vừa quay người thì thấy Hứa Tinh Triết đang khoanh tay nhìn mình, nhướng mày một cái, còn mấp máy môi nói: "Cậu chạy không thoát đâu."
Lục Chiếu Thâm không thèm để ý đến cậu, đi thẳng đến bàn ăn.
......
"Tôm kho dầu ngon không?"
Hứa Tinh Triết gắp đầy một bát tôm cho Lục Chiếu Thâm, còn cậu thì vẫn đang loay hoay bóc con tôm *****ên.
"Trời ạ! Sao cậu lại không ăn cả vỏ? Vỏ tôm mềm và thơm như vậy, toàn bộ vị sốt đều nằm trên vỏ, cậu có biết không đấy?"
Hứa Tinh Triết tuy bị dị ứng hải sản, không thể ăn, nhưng đã
nghe Tần Giai Trân nói qua, nên biết ăn thế nào là ngon nhất.
Lục Chiếu Thâm mặc kệ Hứa Tinh Triết lải nhải bên tai, vẫn kiên trì bóc sạch vỏ con tôm *****ên.
Hứa Tinh Triết tức giận gắp lại con tôm trong bát của Lục Chiếu Thâm, tự tay bóc vỏ rồi chấm sốt, lại đưa về phía Lục Chiếu Thâm.
Lục Chiếu Thâm không nhận: "Không cần, cậu tự ăn đi."
Tần Giai Trân nhìn thấy cảnh đó thì không nhịn được bật cười, tên nhóc nghịch ngợm nhà bà mà cũng có ngày bị người khác làm cho bối rối như vậy: "Con ăn phần con đi, đừng làm phiền Chiếu Thâm nữa, cả ngày cái miệng cứ líu lo, ăn cơm cũng không chịu yên."
Hứa Tinh Triết ấm ức và bực bội, đành bỏ con tôm vào bát của Tần Giai Trân.
Nửa sau bữa tối, Hứa Tinh Triết không còn lắm lời nữa, Lục Chiếu Thâm mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn quên mất, thời gian học bài sắp tới mới thực sự là cơn ác mộng bắt đầu.