Điều khiến tân sinh viên năm nhất phấn khích nhất không gì khác ngoài "Trận chiến trăm câu lạc bộ" trong truyền thuyết. Vào ngày thứ mười sáu sau khai giảng, đợt tuyển thành viên câu lạc bộ mới của Đại học Nam Cảng lại bắt đầu.
Lục Chiếu Thâm vốn chẳng hứng thú gì, hắn là kiểu người rất ghét xã giao, nhưng Hứa Tinh Triết thì hoàn toàn ngược lại.
Bạn của Hứa Tinh Triết nhiều đến mức không đếm xuể, có lúc đang đi trên đường có người gọi cậu ấy, Hứa Tinh Triết lập tức chạy đến ôm lấy người ta, thân thiết trò chuyện một hồi, rồi quay lại còn cau mày hỏi Lục Chiếu Thâm: "Người đó là ai vậy?"
Lục Chiếu Thâm thường chỉ lạnh mặt không đáp, lặng lẽ đi tiếp.
"Lục Chiếu Thâm Lục Chiếu Thâm, cậu đi đăng ký câu lạc bộ trượt patin với tớ đi mà! Tớ mua giày trượt cho cậu nha, được không?"
"Không đi."
"Cậu không thể đáp ứng chút nguyện vọng nhỏ nhoi của tớ sao, sao lại lạnh lùng vô tình thế chứ? Tớ đã đồng ý sẽ thu liễm lại rồi mà, mấy ngày nay tớ có quấn lấy cậu không? Cậu bạn cùng phòng tớ tên là Nghiêm Tiêu, cậu ta thấy tớ đăng ký câu lạc bộ trượt patin thì cười nhạo tớ vụng về, bảo chắc chắn trượt chưa hết một vòng đã ngã, làm tớ tức chết đi được." Hứa Tinh Triết siết chặt nắm đấm, thề thốt: "Tớ không những sẽ học được trượt patin, mà còn phải học đến mức trượt được mấy động tác hoa mỹ, cho chói mắt cậu ta luôn!"
Ban đầu Lục Chiếu Thâm vẫn chăm chú đọc sách, không để ý đến Hứa Tinh Triết, mãi đến khi nghe thấy cái tên "Nghiêm Tiêu" mới ngẩng đầu lên: "Sao cậu ta biết cậu vụng về?"
Hứa Tinh Triết bực tức nói: "Lần trước trong buổi hoạt động lớp, người thua trò chơi phải học một đoạn vũ đạo, lúc tớ nhảy thì tay chân loạn xạ, cậu ta rõ ràng nhìn thấy mà không nhắc tớ, để tớ làm trò cười trước cả lớp."
Lục Chiếu Thâm đặt sách sang một bên, cầm điện thoại lướt vài cái, rồi thản nhiên nói: "Quan hệ của hai người trông cũng tốt mà."
"Làm gì có! Tớ ghét cậu ta muốn chết, suốt ngày như con bướm hoa bay lượn khắp nơi thả thính." Hứa Tinh Triết thừa dịp xung quanh không có ai, nghiêng người hôn lên mặt Lục Chiếu Thâm một cái, "Cậu vẫn là tốt nhất."
Lục Chiếu Thâm nghiêng người sang bên khác, lại bị Hứa Tinh Triết giữ lại, Hứa Tinh Triết vòng tay qua cổ Lục Chiếu Thâm, dính sát vào người hắn, ra vẻ cứng rắn uy *****: "Nhanh lên! Đăng ký câu lạc bộ trượt patin! Quét mã QR đi, nếu không tớ lột đồ cậu ngay tại đây!"
Lục Chiếu Thâm không thèm để ý, Hứa Tinh Triết cũng không giận, giật lấy điện thoại của Lục Chiếu Thâm, thừa lúc màn hình chưa tắt, mở WeChat, giơ lên quét mã từ hình đã lưu trong máy mình, tiếng thông báo vang lên, Hứa Tinh Triết lập tức nhấn gửi lời kết bạn.
Đó là WeChat của chủ nhiệm câu lạc bộ trượt patin, Hứa Tinh Triết lúc đó đã chụp lại mã QR, nói với chủ nhiệm là bạn cậu cũng muốn tham gia.
Lục Chiếu Thâm muốn rút lại cũng không kịp nữa, đành bất lực nhìn Hứa Tinh Triết đắc ý lắc mông đi đi lại lại.
"Mua đôi giày trượt màu đen cho bảo bối Chiếu Thâm, còn tớ mua đôi màu trắng, giày đôi nha!" Hứa Tinh Triết vừa lướt Taobao vừa lẩm bẩm, Lục Chiếu Thâm lại cầm quyển sách bên cạnh lên tiếp tục đọc.
Gia nhập câu lạc bộ trượt patin không có thủ tục gì phức tạp, đơn đăng ký của Lục Chiếu Thâm nhanh chóng được chấp thuận, vòng phỏng vấn cũng dễ dàng qua mặt nhờ "gương mặt".
Hắn bị Hứa Tinh Triết kéo ra sân tập của câu lạc bộ luyện cả buổi chiều, đến tối vừa hay gặp buổi liên hoan của câu lạc bộ.
Tổng cộng có mười ba mười bốn thành viên mới cũ cùng đến, họ đặt một phòng riêng trong nhà hàng gần trường. Hội trưởng nói muốn mời các bạn sinh viên mới thưởng thức vài món đặc sản của khu đại học Nam Cảng. Hứa Tinh Triết ban đầu còn rất mong chờ, nhưng vừa nhìn thực đơn thì thấy bảy mươi phần trăm là hải sản, lập tức kêu trời không ngớt.
Cậu gắng gượng nuốt miếng bánh gạo đường nâu thứ năm, vừa định quay sang than phiền với Lục Chiếu Thâm thì thấy trong bát của Lục Chiếu Thâm chỉ có một miếng gà kho ăn dở.
Cậu ấy cũng không ăn hải sản.
Nam Cảng là thành phố ven biển nổi tiếng, hải sản nơi đây cũng ngon có tiếng gần xa, vậy mà Lục Chiếu Thâm chẳng thèm ngó ngàng.
Hứa Tinh Triết bĩu môi, thầm nghĩ: "Thật đúng là no xôi chê chè, nếu tớ không dị ứng với hải sản thì đã ăn đến nứt bụng rồi."
Khi bữa ăn sắp kết thúc, hội trưởng bất ngờ hỏi: "Khảo sát nhanh một chút, trong số các bạn ở đây có ai không phải là cẩu độc thân không?"
Mọi người cười rộ lên, có người cúi đầu ngượng ngùng, có người ngọ nguậy muốn giơ tay. Hội trưởng còn định nói thêm vài câu để khuấy động bầu không khí, thì thấy Hứa Tinh Triết hăng hái giơ tay cao vút, không biết ngại là gì mà hét to: "Tôi không phải, tôi không phải, tôi có chủ rồi!"
*
Hội trưởng vốn chỉ định tạo không khí sôi nổi một chút, vài thành viên kỳ cựu trong câu lạc bộ nghe hội trưởng hỏi thì đang cười thầm, nghĩ rằng sinh viên mới chắc chắn sẽ đỏ mặt ngại ngùng mà không dám đáp.
Ai mà ngờ được, lại có người mặt dày đến mức không chỉ giơ tay cao vút mà còn vô cùng đắc ý la lớn: "Tôi có chủ rồi đó!"
Hội trưởng phì cười: "Tinh Triết, trước mặt mọi người mà cậu cũng dám bốc phét à!"
Hứa Tinh Triết suýt chút nữa đập bàn đứng dậy: "Tôi mới không có chém gió! Người yêu tôi ấy... người yêu tôi... đẹp lắm luôn, đại mỹ nhân, học giỏi nữa..."
Có lẽ vì đói bụng nên đầu óc nóng lên, Hứa Tinh Triết giơ tay theo bản năng, nói được nửa câu mới sực nhớ ra Lục Chiếu Thâm đang ngồi ngay cạnh mình, mấy từ định nói ra đành nghẹn lại trong cổ họng, đổi thành mấy câu lấp lửng, giọng càng nói càng nhỏ.
Hội trưởng lần đầu gặp Hứa Tinh Triết đã ấn tượng với sự hoạt bát của cậu, thấy bầu không khí đang sôi nổi liền hào hứng hỏi tiếp: "Cô ấy đậu trường nào thế?"
"Chính là đại học Nam Cảng mình đấy, khoa Thương mại."
Hội trưởng "ồ" lên một tiếng: "Ghê thật nha, tôi nghe nói năm nay điểm chuẩn khoa Thương lại phá kỷ lục, cao hơn điểm sàn của Nam Cảng gần 50 điểm, đúng là khó như lên trời."
Một chị khoá trên cũng góp lời: "Khoa Thương vốn là gương mặt đại diện của Nam Cảng mà."
Hội trưởng lại trêu Hứa Tinh Triết: "Còn là đại mỹ nhân nữa à? Tôi không tin đâu!"
Hứa Tinh Triết không phục, ưỡn cằm đáp trả: "Sao chứ? Tôi không xứng có một đại mỹ nhân sao?"
Nói xong, cậu còn len lén dùng mũi giày chạm nhẹ vào cẳng chân Lục Chiếu Thâm.
Mọi người cười rần rần, một chị tò mò hỏi Lục Chiếu Thâm: "Bạn học Lục cũng vẫn còn độc thân à?"
Hứa Tinh Triết nhanh chóng khoát tay: "Cậu ấy đâu có! Chẳng qua là ngại nên không dám giơ tay đó!"
Hứa Tinh Triết luôn là miệng nhanh hơn não, lời vừa thốt ra đã hối hận. Trước đây khi ép Lục Chiếu Thâm cho xem nguyện vọng thi đại học, cậu từng thề rằng sẽ không dây dưa quấn lấy Lục Chiếu Thâm nữa, cũng sẽ không công khai xu hướng của mình. Khi đó cậu thề thật lòng, nhưng mới chưa đầy hai mươi ngày sau khai giảng, cậu đã bám lấy Lục Chiếu Thâm đến phát điên, chỉ thiếu nước đi theo cả vào nhà vệ sinh.
Cậu không biết những lời vừa rồi có làm Lục Chiếu Thâm giận không. Nếu Lục Chiếu Thâm phủ nhận, thì cậu sẽ trở thành trò cười cho cả bàn tiệc.
Nhưng Lục Chiếu Thâm chỉ yên lặng ngồi đó, vẻ mặt không gợn sóng, như thể chuyện tám nhảm vừa rồi chẳng liên quan gì đến hắn cả.
Hội trưởng thấy chuyện vui thì càng thêm hứng thú: "Tôi nghe ai nói rồi ấy nhỉ, hai cậu là học cùng trường cấp ba? Trường các cậu phong cách học cởi mở vậy luôn à? Học bá mà cũng có chủ rồi?"
Lục Chiếu Thâm khẽ cười, rồi trả lời lấp lửng: "Ừ, cùng trường cấp ba."
Dù không chủ động thừa nhận, nhưng ít nhất cũng không phủ nhận. Hứa Tinh Triết thở phào nhẹ nhõm.
Ăn xong, mọi người cùng đi bộ về trường, ngang qua một công viên nhỏ khá vắng người. Hứa Tinh Triết đột nhiên dừng lại, nói muốn đi vệ sinh, rồi kéo tay Lục Chiếu Thâm lại, bảo với mấy người kia: "Mấy cậu cứ về trước đi, không cần đợi tôi đâu."
Mấy người kia vốn cũng biết hai người là bạn, nên không nghi ngờ gì, chào vài câu rồi tiếp tục rẽ sang ngã tư.
Đợi mọi người đi khuất sau khúc rẽ, Hứa Tinh Triết mới hành động. Cậu lặng lẽ trượt tay từ cánh tay dưới của Lục Chiếu Thâm
xuống cổ tay, rồi đan tay vào nhau, nắm chặt lấy.
"Chúng ta vào trong đi, đi dạo một chút."
Đêm tối khiến đôi đồng tử của Hứa Tinh Triết trở nên đặc biệt
sáng, nhất là khi ngước mắt nhìn người đối diện từ dưới lên, ánh mắt ấy mang theo chút mê hoặc, như đang dụ dỗ.
Lục Chiếu Thâm định rời đi, nhưng lại bị Hứa Tinh Triết kéo lại. Hứa Tinh Triết dồn hết sức kéo mạnh một cái, trực tiếp lôi Lục Chiếu Thâm vào trong bụi cây nhỏ. Hai người suýt nữa đánh nhau, bóng tối trong rừng rất dày, dưới chân còn có cỏ dại và sỏi đá. Hứa Tinh Triết vấp một cái, ngã xuống, nhưng khi ngã đã được Lục Chiếu Thâm đỡ lấy.
Sau lưng Hứa Tinh Triết đúng lúc có một cái cây, cậu liền thuận thế tựa vào đó, nắm lấy tay Lục Chiếu Thâm đang đặt ở eo mình, không cho buông ra, rồi nhón chân hôn lên.
"Hứa Tinh Triết!"
"Chỗ này tối thế, anh lại không thấy được mặt em, không thể nhịn một chút à?"
Lục Chiếu Thâm khựng lại, cơ thể hơi cứng đờ.
"Cậu chẳng biết làm gì cả, chỉ biết làm tớ buồn," Hứa Tinh Triết cố tình nói ra mấy lời nũng nịu mà cậu không giỏi, làm ra vẻ ấm ức, trán dụi dụi vào cổ Lục Chiếu Thâm, than phiền: "Cậu không thể có chút cảm giác nguy cơ nào à? Cậu mà còn như vậy, tớ sẽ không cần cậu nữa."
Lục Chiếu Thâm là kiểu người ăn mềm không ăn cứng, thế nên vừa thấy Hứa Tinh Triết ngẩng đầu, môi đã bị bịt lại.
Lục Chiếu Thâm áp Hứa Tinh Triết lên thân cây mà hôn. Sau
gáy của Hứa Tinh Triết bị vỏ cây thô ráp cọ đến hơi đau, mới nhúc nhích hai cái, tay của Lục Chiếu Thâm đã vỗ về lên đó. Nhưng Hứa Tinh Triết bị hôn đến choáng váng, hoàn toàn không để ý đến động tác của Lục Chiếu Thâm. Hai người bọn họ rất ít khi hôn nhau một cách đàng hoàng như thế này, nên chỉ mới hôn được một lúc, khóe môi và đầu lưỡi của Hứa Tinh Triết đã tê rần, hồn bay phách lạc quá nửa, chỉ biết vòng tay ôm cổ Lục Chiếu Thâm, dán mình lại gần hơn.
Tựa như quay lại thời cấp ba, hai người ở trong phòng tối đèn của Hứa Tinh Triết, lén lút nếm trái cấm. Ban đầu luôn là Hứa Tinh Triết chủ động, còn Lục Chiếu Thâm thì nhẫn nhịn từng bước, đến khi không nhịn nổi nữa thì lật người đè Hứa Tinh Triết xuống giường.
Cùng một bóng tối, cùng một hơi nóng và rạo rực như xưa, khiến Hứa Tinh Triết thoáng chốc cảm thấy những bất an và xa lạ mười mấy ngày qua đều tan biến hết.
Lục Chiếu Thâm vẫn là Lục Chiếu Thâm của cậu.
Tiếng hôn nhau vang lên rõ ràng trong khu rừng nhỏ tĩnh lặng, khi môi của Lục Chiếu Thâm vừa chạm đến cổ Hứa Tinh Triết, thì đột nhiên một luồng ánh sáng mạnh chiếu tới.
Lục Chiếu Thâm phản ứng rất nhanh, lập tức ôm chặt Hứa Tinh Triết vào ngực, dùng áo khoác che lại, sau đó mới nhìn về phía phát ra ánh sáng.
Thì ra là ông lão tuần tra công viên, nghe thấy tiếng động sột soạt khả nghi, liền dùng đèn pin rọi tới, chỉ thấy một thanh niên cao lớn đang ôm một người khác tựa vào gốc cây, không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Ông lão liền chuyển hướng đèn pin đi chỗ khác, tỏ vẻ như
không có gì, tiếp tục bước về phía trước, miệng còn lẩm bẩm: "Giới trẻ bây giờ... đúng là đạo đức suy đồi, haiz!"
Ông lão đi khuất rồi, Hứa Tinh Triết mới từ trong ngực Lục
Chiếu Thâm thò đầu ra, thấy không còn ai, liền thở phào một hơi thật dài.
Cảnh tượng mờ ám bị phá vỡ, Lục Chiếu Thâm cũng lấy lại lý trí, buông Hứa Tinh Triết ra, nói: "Đi thôi."
Hứa Tinh Triết đi phía sau, tức tối dùng ngón tay chọc vào lưng Lục Chiếu Thâm: "Thấy chưa thấy chưa, lần nào cũng thế, hôn xong là coi như không có gì! Đồ đàn ông tồi!"
Lục Chiếu Thâm nhíu mày: "Cái gì mà 'coi như không có'?"
"'Coi như không có' nghĩa là, sau khi hôn thì phải nói thêm một câu: 'Tớ thích cậu'."
Hứa Tinh Triết nói xong cũng không ôm hy vọng gì, lè lưỡi một cái, cũng không tiếp tục quấn lấy Lục Chiếu Thâm gây rối, chỉ lặng lẽ nắm tay hắn, mười ngón đan xen, cùng nhau bước ra khỏi rừng cây nhỏ, từng bước một chậm rãi đi về hướng trường học.