Khi bước đến tầng hai, con d.a.o phay trong lòng tôi bỗng nhiên rục rịch.
Cảm nhận được cảm xúc của nó, tôi như nâng niu đầu hắn, nhẹ giọng hỏi:
“Sao vậy? Chồng yêu của em.”
Đúng vậy.
Trong phó bản này, ý thức của Ninh Quân An có thể ký gửi vào con d.a.o phay.
Dù thân thể anh ấy không thể hành động cùng tôi, nhưng thực ra mấy ngày nay anh ấy vẫn luôn ở bên tôi.
Ban đầu, tôi còn tưởng rằng anh ấy đang ghen vì tôi vừa ôm thiếu niên kia.
Nhưng không ngờ—
Giây tiếp theo, tôi nhận được cảm xúc anh ấy truyền đến:
“Phó bản này thật tồi tệ. Những quỷ dị này rất đáng thương, vậy mà lại bị giam cầm ở đây. Anh muốn phá hủy nó.”
“Trùng hợp thật, em cũng muốn.”
Tôi khẽ hôn lên lưỡi dao, sau đó cất nó đi, tiếp tục tiến về tầng hai.
Ở đây, tôi nhìn thấy một cô gái toàn thân đầy lỗ máu.
Cô ấy co rúm trong góc, cúi đầu khóc nức nở.
Đây là một lệ quỷ.
Nhưng tôi hoàn toàn không thấy sợ hãi.
Tôi bước đến bên cô ấy, dừng lại, rồi học theo tư thế của cô, ngồi xuống.
Thậm chí, tôi còn mở hệ thống cửa hàng, mua hai cốc trà sữa, đưa một cốc cho cô gái.
Cô ấy ngẩng đôi mắt đỏ rực lên nhìn tôi, im lặng cầm lấy ống hút, bắt đầu uống.
Thật lâu sau, cô bỗng nhẹ giọng nói:
“Lâu lắm rồi… không được uống thứ này. Cảm ơn chị.”
Khi cánh cửa ký ức mở ra, cô ấy bắt đầu kể chuyện của mình.
Cô ấy cùng bạn thân đi du học ở nước ngoài.
Không ngờ, bạn thân của cô lại hẹn hò với một tên cờ bạc—một kẻ chuyên vòi tiền bạn gái.
Vì muốn tránh né hắn, cô ta đã dọn đến ở nhờ nhà trọ của cô gái này.
Nhưng tên bạn trai bị cơn đỏ mắt vì cờ b.ạ.c làm cho mất lý trí, đã đuổi theo đến tận nơi, cầm d.a.o đe dọa bạn gái đưa tiền cho hắn.
Cô gái này xông ra bảo vệ bạn thân, nhưng lại bị tên cờ b.ạ.c đ.â.m 33 nhát dao, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Mà điều đáng sợ hơn nữa là—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lẽ ra cô ấy không cần phải chết.
Ngay từ khi gã đàn ông xuất hiện, bạn thân cô đã khóa chặt cửa, nhốt cả cô và hắn ở bên ngoài.
Dù cô gái gào thét thảm thiết, dù m.á.u của cô ấy thấm qua khe cửa, bạn thân cô vẫn không chịu mở cửa.
Cuối cùng, cô c.h.ế.t oan uổng.
Mà người bạn thân kia lại đứng trước mặt bao người, sỉ nhục mẹ của cô, nói rằng:
“Là do cô ta tự muốn cứu tôi, liên quan gì đến tôi chứ?”
Nhưng người mẹ ấy, chẳng qua chỉ muốn đòi lại công bằng cho con gái mà thôi.
Cô gái uống cạn trà sữa, từng giọt huyết lệ rơi vào ly, giọng nói lạc đi trong nghẹn ngào:
“Chị nói xem, thật sự là do tôi tự chuốc lấy sao?”
“Tôi không nên giúp cô ta sao?”
“Rốt cuộc xã hội này làm sao vậy, tại sao cứu người lại trở thành một cái sai?”
Tôi lấy một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt m.á.u trên mặt cô ấy.
Khẽ nói:
“Em không sai.”
“Cô ta mang tội của cô ta, em tích đức của em. Lòng tốt vốn dĩ luôn là một phẩm chất đáng quý.”
“Chỉ là, con người cần phải thay đổi lựa chọn của mình theo thời đại.”
“Trong thời đại này, giúp đỡ người khác không phải là ưu tiên hàng đầu. Xác định xem đối phương có đáng để giúp hay không, mới là điều quan trọng nhất.”
“Dĩ nhiên, rất nhiều người trẻ bây giờ chọn cách tôn trọng số phận của người khác, buông bỏ chấp niệm cứu giúp. Chị cảm thấy cách nghĩ đó cũng rất đúng.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Cô gái sững sờ nhìn tôi, rồi bỗng nhiên phì cười:
“Nhưng chị không phải người như vậy.”
“Nếu không, chị đã không ngồi cạnh tôi.”
Tôi vươn vai lười biếng, cười tự giễu:
“Hết cách rồi, tính tôi rảnh lắm, thích lo chuyện bao đồng.”
Trước khi rời đi, tôi tặng cô một bộ y phục sạch sẽ.
Khẽ nói:
“Thực ra em và chị là cùng một kiểu người.”
Như vậy cũng tốt.
Người thông minh quá nhiều, thế giới này sẽ dần lạnh lẽo.