Trò Chơi Kinh Dị
Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, nghĩ rằng tầng chín sẽ là nơi rồng ẩn hổ phục, nguy hiểm trùng trùng.
Thế nhưng—
Thực tế lại hoàn toàn khác xa tưởng tượng.
Tầng chín rộng lớn vô cùng—
Nhưng bốn phía tường lại dày đặc những chiếc hộp cũ kỹ, xếp chồng lên nhau.
Ngoài ra, không còn bất cứ thứ gì khác.
Chỉ có duy nhất một ông lão râu trắng ngồi ngay chính giữa tầng chín.
Trước mặt ông là một chiếc bàn trà đơn sơ, trên đó bày mấy chén trà cổ kính, mang đậm nét phong nhã xưa cũ.
Ông mặc một chiếc áo bào xám, mắt hơi khép hờ, trên tay cầm một quyển sách, chăm chú đọc đến mê mẩn.
Thi thoảng nhấp một ngụm trà, dáng vẻ hệt như một vị cao nhân ẩn thế—
Hoàn toàn không giống chút nào với hình tượng Boss cuối.
Đột nhiên—
Bốn người nhà quỷ dị của tôi cùng lúc chắn trước mặt tôi, bảo vệ tôi ở phía sau.
“Niệm Niệm/Mẹ/Con dâu, cẩn thận, vị này thực lực sâu không lường được.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, tôi lập tức hiểu ra—
Ngay cả khi cả bốn người họ liên thủ cũng không phải là đối thủ của ông lão trước mặt.
Toàn bộ quỷ dị trong tháp đều lặng lẽ lùi về sau, nép sát vào tường, không ai dám nhìn thẳng vào ông lão dù chỉ một cái.
Ba người chơi còn sống sót co rúm lại như chim cút, run rẩy trốn vào góc.
Haizz—
Có vẻ đã đến lượt một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như tôi ra tay rồi!
Tôi hất cằm nhỏ, nhân lúc bốn người nhà không để ý, tung tăng nhảy lên, chạy thẳng đến trước mặt ông lão râu trắng.
Sau đó, không khách sáo chút nào, thản nhiên ngồi xuống đối diện ông.
Vịt Bay Lạc Bầy
Rồi tôi nheo đôi mắt cận thị lại, giả vờ ngạc nhiên hỏi:
“Ơ? Vị thần tiên nhà ai lại hạ phàm thế này?”
Ngàn chiêu vạn chiêu, chiêu nịnh nọt vẫn là hữu dụng nhất.
Nhưng tôi không ngờ—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ông lão chẳng thèm nhìn tôi một cái, chỉ tiện tay rót một ly trà, đưa cho tôi.
Giọng ông trầm lắng, như thể đã trải qua bể dâu thiên cổ:
“Cô nương, ta có thể chữa khỏi khuôn mặt của cô.”
Vừa nói, bàn tay gầy guộc như cành cây khô của ông nâng chén trà lên, đưa cho tôi.
Đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt nước giếng cổ, cũng vào khoảnh khắc này đặt lên người tôi.
“Niệm Niệm, đừng—!”
Ninh Quân An vừa định ngăn tôi lại—
Ông lão khẽ búng ngón tay một cái.
Chỉ trong chớp mắt—
Cách nhau cả mười trượng, Ninh Quân An đã bị phong bế huyệt câm.
Thuận tay, ông lão còn niêm phong luôn cả Tư Tư, lão già ruột và bà lão đen.
Tôi không hề sợ hãi, mỉm cười ngọt ngào, nâng chén trà lên, uống cạn một hơi.
Còn chưa kịp cảm nhận hương vị—
Trà vừa chảy vào dạ dày, khuôn mặt từng bị hủy hoại của tôi lập tức nóng ran.
Khoảng ba mươi giây sau—
Những người xung quanh đột nhiên kinh ngạc chỉ vào mặt tôi,
Muốn kêu lên, nhưng lại sợ hãi ông lão râu trắng mà không dám lên tiếng.
Tôi giơ tay sờ thử—
Da dẻ nhẵn nhụi, mịn màng, y hệt như một quả trứng gà vừa bóc vỏ.
Xem ra—
Dung mạo khuynh thành trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa của tôi đã trở lại rồi!
Tôi lập tức đứng dậy, cúi người thật sâu trước ông lão râu trắng.
“Đa tạ lão tiên sinh! Không biết ngài quý danh là gì?”
Ông lão râu trắng thản nhiên đáp:
“Ta mang họ ‘Trung’ đã năm nghìn năm.
Nhưng giờ đây—
Có lẽ nên đổi thành họ ‘Hàn’ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com