Nước chảy xiết và sâu hun hút, dưới đáy như có thứ gì đó đang cuộn trào, hoàn toàn không yên ả.
Phía trước đội của chúng tôi, A Liễm khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực của người Miêu, trang điểm như một tân nương, dáng người cao ráo đứng thẳng trên chiếc bè gỗ.
Bên cạnh tôi, Tống Khinh Khinh ngồi co ro, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng, liên tục cầu nguyện rằng Động Thần bị mù, đừng sớm phát hiện A Liễm thực chất là một nam cương thi.
Trên chiếc bè bên cạnh A Liễm, Cố Nhạc nằm bất động, khuôn mặt xám xịt như tro tàn, tái nhợt không còn giọt máu, nước mắt vương đầy trên má.
Đột nhiên, nàng ta quay đầu nhìn tôi, giọng lạnh lẽo:
Hai chiếc lồng bảo vệ trong suốt lập tức bao trọn lấy chúng tôi, bảo vệ chặt chẽ.
Vịt Bay Lạc Bầy
Thấy vậy, Hứa Triết hốt hoảng hét lên:
“Miêu Gia Hồi! Mau cho tôi một cái! Tôi là bạn trai của cô mà!”
Tôi trợn mắt, lười phản ứng.
Bạn trai? Một cái xác dự bị thì có. Thật sự nghĩ mình quan trọng lắm sao? Tôi tuyệt đối không phí tinh huyết để cứu loại rác rưởi này.
Dưới sức mạnh của xúc tu, đội của bọn họ c.h.ế.t thảm, cuối cùng chỉ còn lại ba người sống sót: Cố Nhạc, Đại Vương và Hứa Triết.
Giọng nói cơ giới vang lên, lạnh lẽo vô tình:
【Người chơi ban đầu: 20 người; số người còn sống: 5.】
Bản năng sinh tồn của Cố Nhạc bùng nổ, nàng ta liều lĩnh dùng răng cắn đứt hai xúc tu. Thứ quỷ dị kia dường như cũng sợ kẻ điên, lập tức ngừng tấn công nàng.
Còn Hứa Triết thì ôm chặt đùi Đại Vương, miễn cưỡng giữ được mạng.
Hang động sâu thẳm hiện ra ở cuối dòng sông, xuyên qua đó mới có thể đến bờ bên kia.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy miệng hang, tất cả xúc tu lập tức biến mất, như thể cũng đang sợ hãi điều gì đó.