Lại một trận đất rung núi chuyển, Thẩm Tiêu bị chấn động rơi ra khỏi túi ngủ.
Động đất rồi!
Thẩm Tiêu lăn hai vòng trên sàn, lập tức kéo Lâm Đồng trốn vào góc. Họ đang ở tầng cao, so với việc chạy xuống bằng thang bộ thoát hiểm, trốn trong khu vực tam giác góc tường, dựa vào lớp bảo vệ trên người để tự bảo vệ mình sẽ an toàn hơn.
Họ vừa tránh được một tảng đá lớn, Thẩm Tiêu đã thấy sàn nhà tầng họ đang ở nứt ra một khe hở. Hai ông lão đang ngồi sưởi ấm bên lò sưởi lập tức rơi xuống khe nứt.
Chứng kiến cảnh tượng này, đồng tử Thẩm Tiêu co lại. Lý do cô chọn khách sạn này ngay từ đầu là vì tòa nhà được thiết kế có thể chống được động đất cấp 9. Khi động đất cấp 9 xảy ra, dù toàn bộ kiến trúc bị ảnh hưởng, nhưng thân chính sẽ không bị hư hại hoặc đứt gãy. Thế nhưng bây giờ, động đất mới chỉ bắt đầu mà sàn nhà đã nứt toác, điều này cho thấy trận động đất đang xảy ra không chỉ dừng ở cấp 9.
Trong lúc suy nghĩ miên man, hình bóng Trử Đình đột nhiên xuất hiện trong phòng.
Phù phá không của anh định vị ở khách sạn, ngay khi không gian bên dưới sụp đổ, anh lập tức quay về. Anh nhìn quanh, sau khi thấy Thẩm Tiêu và Lâm Đồng, liền kéo tay họ: “Chúng ta phải rời khỏi đây.” Nói rồi, anh bóp nát Phù phá không, đưa hai người họ xuyên vào hư không.
Khoảnh khắc tiếp theo khi bước ra khỏi hư không, họ vừa vặn giẫm lên một khe nứt trên mặt đất. Khe nứt do động đất tạo ra như cái miệng khổng lồ của một con quái vật, lập tức nuốt trọn họ.
Giữa không trung, khi Lâm Đồng hét lên vì rơi xuống, Trử Đình phản ứng nhanh, sử dụng lá Phù phá không thứ hai.
Lần này khi họ bước ra từ hư không, xung quanh vẫn là động đất. Rất nhiều người hoảng loạn la hét, chạy tán loạn, nhưng phần lớn đều bị rơi vào khe nứt hoặc bị nhà cửa đổ nát chôn vùi. Những bông băng b.ắ.n tung tóe xen lẫn cả máu.
“Phải đi nữa!” Trử Đình ôm lấy hai người họ và sử dụng lá Phù phá không thứ ba.
Lần này, họ đáp xuống một cây lớn, nhưng phía trước lại là miệng núi lửa đang phun trào. Dòng dung nham nóng chảy đổ xuống từ trên núi, cột khói khổng lồ bay thẳng lên trời. Tuyết tan nhanh, cây cỏ xung quanh bị cháy rụi thành than. Hơi nóng và không khí ô nhiễm khiến cả ba người sặc lên, bất đắc dĩ họ đành phải di chuyển đến nơi khác.
Tiếp theo, họ thấy sóng thần. Những đợt sóng cao hàng chục mét ập đến, nửa thành phố bị nhấn chìm. Rời khỏi đỉnh sóng thần một cách chật vật, khi xuất hiện trở lại, họ lại bị lũ lụt phía trước cuốn trôi. May mà thể chất Trử Đình tốt, anh bảo vệ được hai người phụ nữ không bị dòng nước cuốn đi.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Tiêu bóp nát lá bùa, đưa họ xuyên vào hư không, thậm chí một phần nước lũ còn theo họ xuất hiện trong khe nứt động đất.
Liên tục bảy, tám lần dịch chuyển ngẫu nhiên, cuối cùng vào khoảnh khắc suýt rơi vào dung nham, ba người được Phù phá không đưa đến một vùng biển. Tuy nhiên, vì tinh thần căng thẳng cao độ, vừa đến mặt biển, Thẩm Tiêu đã bóp nát Phù phá không, khiến họ lại đổi sang một nơi khác.
May mắn thay, lần này vẫn là mặt biển.
Ba người như những viên đạn rơi xuống nước. Thẩm Tiêu sau khi rơi xuống biển cố gắng ngoi lên, may là áo khoác lông vũ của cô đã ngấm đầy nước, nhờ lực nổi đó, cơ thể cô được nâng lên. Cô lật người nằm ngửa, đầu hướng lên trên, hai tay đan vào nhau sau gáy, cố gắng giữ thăng bằng. Dần dần, cô nổi lên khỏi mặt biển, bầu trời đầy sao băng phía trên cũng hiện ra trong tầm mắt.
Thẩm Tiêu đưa tay lau nước trên mặt, quay đầu nhìn quanh: “Trử Đình!”
“Oàm” một tiếng, phía sau cô vang lên tiếng nước. Trử Đình cùng Lâm Đồng ngoi lên từ dưới biển: “Chúng tôi ở đây.” Anh và Thẩm Tiêu cũng tương tự, áo khoác lông vũ phồng lên như phao bơi, giúp họ nổi trên mặt nước.
Thấy họ đều an toàn, Thẩm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Ba người gặp nhau trên biển. Nhiệt độ nước biển cao hơn đất liền một chút, nhưng cũng chỉ cao hơn đôi chút. Khuôn mặt Thẩm Tiêu nổi trên mặt nước bị gió biển thổi vào, vẫn cảm thấy rất lạnh.
“Anh có một chiếc bè.” Trử Đình lấy ra một chiếc bè hơi từ không gian của mình. Chiếc bè không lớn, ba người họ ngồi lên thì vừa đủ.
Hai người lớn đỡ cô bé lên trước, sau đó mới lần lượt trèo lên.
Vừa rời khỏi mặt nước, cùng với hơi nước bốc hơi, Thẩm Tiêu cảm thấy nhiệt độ cơ thể giảm xuống nhanh chóng. Trử Đình dùng cơ thể che gió cho họ, sau đó anh cởi áo khoác lông vũ ra trải rộng, còn bản thân quay lưng lại đón gió biển: “Hai cô thay quần áo khô trước đi.”
Những người như họ thường chuẩn bị sẵn quần áo khô để thay trong không gian.
“Được.” Đến lúc này, sống sót là quan trọng nhất. Thẩm Tiêu lấy một bộ quần áo sạch cho Lâm Đồng trước, sau đó cô cũng lấy một bộ và thay vào.
Những gì vừa xảy ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã là cú sốc quá lớn đối với Lâm Đồng. Trong đầu cô bé có vô vàn câu hỏi, nhưng gió biển lạnh buốt khiến khuôn mặt cô tái xanh. Theo bản năng, cô chỉ có thể nhanh chóng thay quần áo khô.
Hai người nhanh chóng thay xong, mặc thêm áo khoác lông vũ mới. Thẩm Tiêu làm theo cách cũ, cô che gió cho Trử Đình để anh thay quần áo. Còn Lâm Đồng thì ngoan ngoãn tát nước biển ra khỏi bè hơi. Tát đến khi còn lại không nhiều, cô bé dùng chiếc áo len đã thay ra để thấm nước và đẩy hết ra ngoài.
“Anh xong rồi.” Mặc quần áo khô, hơi ấm dần trở lại, Trử Đình thở phào nhẹ nhõm.
Tính mạng không còn bị đe dọa, ba người mới có thời gian quan sát xung quanh. Nhưng xung quanh chẳng có gì ngoài biển cả. Nơi mắt thường có thể nhìn thấy đều là một vùng nước mênh mông. Sóng biển bị ảnh hưởng bởi động đất, lúc lớn lúc nhỏ, thỉnh thoảng lại có nước b.ắ.n lên bè, ba người phải tát nước liên tục. Nếu không, bè quá nặng có thể bị lật.
“Chúng ta đang ở trên biển sao?” Xung quanh quá tối, không nhìn thấy gì. Liên tưởng đến cơn sóng thần vừa rồi, Thẩm Tiêu không chắc bên dưới họ có phải là đất liền trước đây hay không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chắc là vậy.”
“Em đã định vị ở khách sạn.” Thẩm Tiêu xoa xoa khuôn mặt bị gió biển thổi tê dại. “Không biết bên đó động đất đã ngừng chưa.” Động đất trên cấp 9 là một t.h.ả.m họa lớn ở bất kỳ đâu. Khách sạn có lẽ đã đổ, nhưng so với mặt biển, đất liền vẫn khiến người ta thấy an tâm hơn.
“Đừng vội quay lại.” Trử Đình nhìn xa xăm. “Chờ một chút rồi xem.”
Ba người chen chúc trên chiếc bè hơi, Trử Đình và Thẩm Tiêu buộc áo khoác lông vũ của họ lại với nhau, dựng thành một bức chắn gió tạm. Họ trôi theo sóng, cả đêm không chợp mắt.
Sáng hôm sau, bầu trời phía trên không còn trong xanh như trước, mà bị bao phủ bởi một lớp sương xám. Họ biết đó là tro bụi núi lửa.
Tro núi lửa sẽ che kín bầu trời trong một thời gian dài, còn bao lâu thì khó mà nói. Dưới bầu trời bị bao phủ bởi lớp sương xám đó, có lẽ sẽ rất lâu nữa họ mới thấy được ánh mặt trời. Dù hiện tại, mặt trời cũng chỉ yếu ớt như ánh đèn trong tủ lạnh, chẳng mang lại chút hơi ấm nào.
Thẩm Tiêu nhìn bầu trời hồi lâu không nói gì. Một lúc sau, cô lấy thức ăn và nước sạch trong không gian ra: “Ăn chút gì đi.”
Thẩm Tiêu chia cho mỗi người một gói lương khô quân dụng. Trử Đình thì không sao, nhưng Lâm Đồng lại ngập ngừng khi nhận lấy phần của mình.
Mọi chuyện đã đến nước này, Thẩm Tiêu cũng không biết phải giải thích thế nào với cô bé về việc họ có thể xuyên không, cũng chẳng thể nói rõ chiếc bè hơi và số thức ăn này từ đâu mà ra. Nghĩ đi nghĩ lại, cô dứt khoát chọn im lặng.
Cả ba người lặng lẽ ăn xong. Theo ý kiến của Trử Đình, họ sẽ ở lại trên biển một hoặc hai ngày nữa rồi mới quay về khách sạn. Thẩm Tiêu cũng lo rằng nếu truyền tống về trong lúc bên đó động đất vẫn chưa dừng thì sẽ rất nguy hiểm, nên cô đồng ý với anh.
Cuộc sống lênh đênh trên biển thật sự không dễ chịu. Mỗi ngày họ đều bị gió biển thổi và nước biển ngâm lạnh buốt, chân Thẩm Tiêu bị ngâm đến trắng bệch. Nếu không gặp sóng lớn thì còn đỡ, nhưng hễ có sóng dữ, họ lại phải ngâm mình trong nước, người ướt sũng. Thuyền cứu sinh trong cửa hàng quá đắt, cần đến mấy chục nghìn điểm tích lũy. Sắp về rồi, cô không nỡ tiêu số điểm đó, đành vừa chịu gió biển thổi vừa uống t.h.u.ố.c để chống chọi.
Sau hai ngày một đêm vật lộn, khi Thẩm Tiêu và Trử Đình chuẩn bị thu dọn đồ đạc để rời đi, họ lại chần chừ – bởi vì từ phía xa, một con tàu khổng lồ đang tiến đến.
“Tàu Nô-ê sao?” Lâm Đồng nằm úp bên mép bè hơi, mắt dõi theo con tàu lớn. Dù thế nào thì cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, sự cứu rỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức thắp lên ý chí sinh tồn trong cô. Cô hét lớn về phía con tàu, nếu không phải bè hơi chòng chành, có lẽ cô đã nhảy lên mà vẫy tay.
Thẩm Tiêu và Trử Đình nhìn nhau, không ai nói gì, nhưng cả hai đều hiểu ý đối phương – tạm thời chưa quay về khách sạn.
Có lẽ trên con tàu lớn kia còn có công nghệ cao, và rõ ràng con tàu đó đang tiến lại gần họ.
Khi con tàu chỉ còn cách họ chừng ba trăm mét, nó dừng lại.
Có người hạ một chiếc xuồng nhỏ xuống, mấy người trên tàu chèo xuồng tiến về phía họ.
Những người trên xuồng có da vàng, mắt đen – là người châu Á.
“Các bạn là người Hoa Quốc phải không?” Một người trên xuồng hỏi.
“Đúng vậy!” Lâm Đồng phấn khích đáp, “Chúng cháu là người Hoa Quốc!”
Trẻ con trong thời điểm này luôn dễ khiến người khác động lòng trắc ẩn.
“Lên tàu rồi nói chuyện.” Người kia đưa tay kéo Thẩm Tiêu và mọi người lên xuồng.
Theo lẽ thường, người ta sẽ cảnh giác với người lạ trên biển, nhưng trong tình cảnh hiện tại, thêm được một mạng người nào thì hay mạng đó.
Thẩm Tiêu và Trử Đình cũng bước lên xuồng. Ngay cả chiếc bè hơi và áo khoác lông vũ của họ cũng được đưa lên theo.
Chiếc xuồng nhỏ quay về phía con tàu lớn.
Con tàu ấy thật sự đồ sộ. Theo nhận định của Thẩm Tiêu, nó lớn đến mức vài chiếc máy bay có thể cùng lúc cất cánh trên boong.
Lúc này trên boong tàu có rất nhiều người, hầu hết là người châu Á. Phần lớn họ đều mang vẻ mặt mệt mỏi và buồn bã. Sự xuất hiện của ba người Thẩm Tiêu dường như mang đến cho họ chút an ủi. Nhiều người vây lại hỏi han: họ đến từ đâu, đã trải qua những gì, và chuyện gì đã xảy ra trên đất liền suốt hơn một tháng qua.
Cả ba người Thẩm Tiêu đều không từ chối lòng nhiệt tình đó. Sau khi cô và Trử Đình được dẫn đi thay quần áo, rất nhanh sau đó có người đưa họ đến đăng ký.
Cũng trong lúc đi đăng ký, Trử Đình khéo léo hỏi han và moi được một số thông tin hữu ích từ người dẫn đường.
Con tàu này được gọi là “Tàu Nô-ê”, và quả thật danh xưng ấy không sai. Nó đã trôi dạt trên biển suốt nửa năm, là một trong những “lối thoát” mà Hoa Quốc đã chuẩn bị sẵn.