Trò Chơi Sinh Tồn Trong Cơn Đói Khát

Chương 154: Ngoại Truyện 2



 

Thẩm Tiêu đang ngồi ở cửa quán nhà mình, cảm giác có người đang nhìn mình, nên cô không khỏi nghiêng đầu nhìn lại.

 

Cách con phố, hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

Vẻ ngoài điển trai của đối phương khiến Thẩm Tiêu hơi sững sờ, ngay sau đó cô nhìn thấy người trợ lý đang đẩy xe lăn phía sau anh ta. Trong khoảnh khắc, cô dường như đã đoán được người ngồi trên xe lăn là ai.

 

Tiểu trợ lý thấy ánh mắt Thẩm Tiêu lướt qua mình, biết đối phương đã nhận ra, nên không dài dòng mà đẩy ông chủ trên xe lăn tiến lại gần, chủ động chào hỏi: “Cô Thẩm.” Câu chào đó coi như gián tiếp thừa nhận thân phận của họ.

 

“Chào anh.” Thẩm Tiêu lịch sự đáp lại. Mặc dù gặp họ ngay trước cửa nhà, cô không nghĩ đối phương đến chỉ để xin lỗi.

 

“Trước đây nghe nói tay nghề của sư phụ quán này rất ngon, không ngờ quán này lại là nhà cô mở.” Tiểu trợ lý mỉm cười nói ra lý do đến, “Không biết bên trong còn chỗ không?”

 

Chỗ ngồi đã được hàng xóm bao hết từ hôm qua.

 

Thẩm Tiêu xin lỗi nói: “Tạm thời phía trước không còn chỗ trống, nếu hai vị không phiền, có thể ngồi ở sân sau.”

 

Việc này tiểu trợ lý không dám tự quyết, anh ta nhìn về phía ông chủ.

 

Trử Đình khẽ gật đầu: “Được.”

 

Ngưỡng cửa của ngôi nhà cổ có thể tháo rời, tiện cho Trử Đình được đẩy xe vào sân nhỏ.

 

Vừa bước vào sân trong, cảm giác đã khác hẳn. Dàn nho trồng dọc theo chân tường phủ kín gần hết khoảng sân, lá nho xanh mướt, trên đó có vài chú chim sẻ ríu rít đậu nghỉ. Dưới giàn nho còn có vài con gà, vịt đang bới đất kiếm ăn. Sân vườn vừa có người lạ vào, con mèo tham ăn đang ngồi xổm ở cửa bếp lập tức cảnh giác nhảy lên tường rào, đề phòng nhìn họ, khung cảnh thật náo nhiệt.

 

Ăn uống ở một nơi như thế này, lại có không khí hơn so với nhiều nhà hàng cố gắng tạo ra.

 

Trử Đình khá hài lòng.

 

Quán ăn nhà họ Thẩm, bố Thẩm làm bếp chính, mẹ Thẩm lo các việc lặt vặt như gọi món, dọn món. Giờ Thẩm Tiêu đã về, cô nhận công việc gọi món, còn những việc cần dùng sức, hai ông bà không cho cô đụng tới.

 

“Hai vị muốn ăn gì?” Thẩm Tiêu mang thực đơn đến.

 

“Cứ làm vài món tủ là được.” Trử Đình nhìn quyển thực đơn hơi dính dầu mỡ, không nhận.

 

“Được.” Thẩm Tiêu cũng không để ý thái độ của anh ta. “Vậy tôi sẽ tùy ý giúp hai vị chọn món.” Cô biết người giàu không quan tâm đến giá cả, nên dứt khoát thu lại thực đơn, tự mình viết vài món vào sổ gọi món rồi mang vào bếp.

 

Khách không chỉ có hai người họ, Thẩm Tiêu nhanh chóng ra phía trước. Dù sao cô đã ghi vị trí, lát nữa sẽ có người mang món lên.

 

Trử Đình và tiểu trợ lý không phải chờ lâu. Một người phụ nữ trung niên bưng món ăn đến, khuôn mặt đang tươi cười, nhưng sau khi nhìn thấy tiểu trợ lý, ánh mắt bà trở nên nghi ngờ, liếc nhìn Trử Đình thêm vài lần. Tuy nhiên, bà không nói gì, chỉ đặt món xuống rồi rời đi.

 

Tiểu trợ lý hơi chột dạ, nhưng khi nhìn sang ông chủ, anh ta thấy ông ấy đã dùng đũa một lần bắt đầu ăn rồi.

 

“Món ăn được không?” Tiểu trợ lý vừa hỏi vừa gắp một miếng thịt.

 

Trử Đình thong thả ăn xong: “Cũng tạm.”

 

Tiểu trợ lý lập tức hiểu ra.

 

Nghĩa là có thể ăn được.

 

Ơn trời, anh ta không cần phải đi khắp nơi tìm đầu bếp nữa.

 

Hai người ăn xong, tiểu trợ lý là người trả tiền. Trong suốt quá trình, Trử Đình và Thẩm Tiêu không hề giao tiếp với nhau. Ngược lại, mẹ Thẩm sau khi họ rời đi thì hỏi Thẩm Tiêu, người đàn ông ngồi xe lăn kia có phải là người đã đ.â.m cô không.

 

Thẩm Tiêu chỉ phủi tay nói không biết. Theo cô, đối phương không cố ý, tiền bồi thường cô cũng đã nhận, vậy thì chuyện này coi như kết thúc. Trử Đình và cô chỉ là những người xa lạ bình thường.

 

Sau ngày hôm đó, Trử Đình và tiểu trợ lý trở thành khách quen của quán nhỏ nhà họ Thẩm.

 

Còn việc tại sao họ lại xuất hiện ở thị trấn hẻo lánh này, Thẩm Tiêu không hỏi. Họ đến ăn thì cô phục vụ, họ không đến thì cô cũng không mong ngóng. Thỉnh thoảng hàng xóm gửi biếu chút trái cây, trùng hợp họ đến ăn, cô cũng ý tứ mang ra một đĩa tặng.

 

Thẩm Tiêu nghĩ, sự giao thiệp giữa cô và họ chỉ dừng lại ở đó.

 

Nào ngờ, một tuần sau, khi cô đi bắt cua ở nhà máy thủy điện ngoài thị trấn, lại gặp họ.

 

Xung quanh thị trấn, ngoài vài làng rải rác, còn có những cánh đồng lớn. Đầu hè, thời tiết dần nóng lên, một số ruộng cần nước, lúc này các kênh mương sẽ mở cửa xả nước. Nước được bơm từ hồ Lệ bên cạnh.

 

Hồ Lệ có nhiều sản vật, mỗi lần bơm nước đều có cá, tôm, cua, ghẹ mắc kẹt ở cống nước. Chỉ cần xách một cái giỏ tre đến, lật tìm dưới những hòn đá là có thể thu hoạch.

 

Thẩm Tiêu hôm nay bị đứa cháu gái nài nỉ kéo đến chơi, không ngờ cuối cùng cô lại bắt được ba con cua lông và một ít cá tôm nhỏ.

 

Từ mương nước dưới cống trèo lên bờ hồ, Thẩm Tiêu vừa kéo ống quần và ống tay áo xuống thì thấy tiểu trợ lý đang đẩy Trử Đình đi tới.

 

Họ thấy Thẩm Tiêu cũng có chút bất ngờ. Tiểu trợ lý đ.á.n.h giá Thẩm Tiêu từ trên xuống dưới: “Cô... vừa bơi xong à?”

 

Thẩm Tiêu bật cười: “Không, dẫn cháu gái đến mò cua chơi.”

 

“Ồ? Bắt được không?”

 

“Cũng có chút thu hoạch.” Thẩm Tiêu giơ giỏ tre lên, ra hiệu cho họ xem chiến lợi phẩm của mình.

 

Những con cua trong giỏ tre đang giương càng nghênh ngang, nhìn là biết rất ngon.

 

“Ai thấy cũng có phần.” Tiểu trợ lý cười nói, “Nhưng ở đây đúng là nhiều đồ thật, cua lông mà cũng có thể nhặt được dễ dàng.”

 

“Cũng không phải lúc nào cũng có đâu.” Thẩm Tiêu thấy cháu gái đã lên bờ, dắt cô bé đi về, vừa đi vừa nói với tiểu trợ lý và Trử Đình: “Hai vị cũng về thị trấn chứ, vừa đi vừa nói chuyện.”

 

“Được.”

 

Trên đường về, họ bắt đầu trò chuyện về việc mở cống xả nước tưới đồng ruộng.

 

Từ chuyện mùa màng, nông sự đến đặc sản thị trấn và ẩm thực địa phương, nói chuyện một hồi, Trử Đình – người vẫn im lặng lắng nghe – hiếm hoi mở lời, hỏi Thẩm Tiêu một vài chuyện, như nguồn gốc của một ngôi đền thờ nào đó, hay quyền sở hữu của hồ nước mà họ đang đi qua hiện nay thuộc về ai.

 

Nếu lúc đầu chỉ là trò chuyện phiếm, thì những câu hỏi của Trử Đình khiến Thẩm Tiêu cảm thấy có điều khác lạ.

 

Cô biết người đàn ông ngồi xe lăn này có tài sản không nhỏ. Nếu chỉ đơn thuần đến thị trấn dưỡng thương, lẽ ra anh ta không nên quan tâm đến vấn đề quyền sở hữu hồ nước hoang dã như vậy. Trừ khi, anh ta có ý định đầu tư...

 

“Anh Trử muốn đầu tư vào du lịch ở chỗ chúng tôi sao?” Thẩm Tiêu tạm thời không nghĩ ra quê mình có điều gì đáng giá để người ta để mắt tới.

 

Không ngờ Thẩm Tiêu lại hỏi thẳng như vậy, Trử Đình chỉ trả lời lấp lửng: “Xem xét đã.”

 

Vị trí nơi đây quá hẻo lánh, dù tựa núi hướng sông nhưng núi không quá kỳ vĩ, nước cũng không đẹp đến mức kinh ngạc. Dù có thêm điểm cộng là thị trấn cổ, song cơ sở hạ tầng vẫn chưa được xây dựng. Nếu muốn đầu tư, chi phí ban đầu chắc chắn không nhỏ, mà liệu sau này có thể kiếm lại được hay không thì chưa biết. Thị trấn cổ ở Trung Quốc có rất nhiều, nếu không kiếm được tiền, anh ta sẽ chẳng có hứng thú làm từ thiện.

 

Thẩm Tiêu không biết những suy nghĩ trong lòng anh ta, nhưng cô cũng hiểu đạo lý: không có lợi ích thì người ta sẽ không bỏ tiền ra vô cớ.

 

“Thực ra ở đây, ngoài thị trấn cổ, hồ Lệ bên cạnh cũng là nơi rất đáng để ghé thăm.” Lúc này Thẩm Tiêu chỉ có thể cố gắng kể ra nhiều ưu điểm của quê mình. “Giữa hồ Lệ có một bãi bồi và một đảo nhỏ, ban đầu còn có khá nhiều người sinh sống. Sau này xảy ra trận lũ lớn, cư dân trên đảo đều đã di chuyển ra ngoài. Nhưng con đường được xây trước đó vẫn còn. Bây giờ là đầu hè, mực nước bắt đầu dâng lên, con đường ấy vừa bị nước nhấn chìm, trông giống như con đường ray trên biển trong Spirited Away vậy. Nếu hai vị rảnh, tôi có thể dẫn hai vị đi xem.”

 

“Hồ Lệ?” Trử Đình có chút hứng thú.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đối với kiểu ví von cố gắng gắn với tác phẩm điện ảnh này, anh ta không thấy có gì đáng cười. Giống như Hồng Nhai Động ở Trùng Khánh cũng được mệnh danh là giống phòng tắm hơi trong Spirited Away, nhưng những du khách từng đến đều biết nơi đó chỉ là một góc nhỏ. Giống hay không cũng chẳng quan trọng, miễn là thu hút được khách du lịch là được.

 

“Ngày mai có thể đi xem.” Trử Đình nói.

 

“Được!”

 

Vì chuyện này, thái độ của Thẩm Tiêu đối với Trử Đình có phần nhiệt tình hơn trước. Buổi tối họ ăn cua hấp, cô còn không lấy tiền.

 

Ngày hôm sau, trời đẹp, vạn dặm không mây.

 

Thẩm Tiêu vốn định mượn chiếc xe tải nhỏ của hàng xóm để đưa ông chủ lớn Trử đi xem hồ Lệ, nhưng anh ta lại tự lái một chiếc Mercedes-Benz đến, chở cô vòng quanh con đường ngoài thị trấn, thẳng tiến đến đập hồ.

 

Đúng như cô mô tả, mực nước vừa dâng lên, vừa đủ nhấn chìm con đường giữa hồ. Chiếc xe màu đen lướt qua con đường, sóng nước cuộn trào về phía sau.

 

Mặt hồ như tờ giấy trắng, chiếc xe sedan trở thành một chấm nhỏ lao nhanh trên nền nước. Bầu trời xanh thẳm, nước hồ trong vắt, trong những gợn sóng lấp lánh là một màu xanh nhạt trải dài vô tận.

 

Trên xe, Thẩm Tiêu hào hứng kể cho Trử Đình nghe về mười dặm rừng đào quanh hồ: “Bây giờ là mùa hè, nhưng đến mùa xuân hoa đào nở thì còn đẹp hơn nhiều. Nhìn từ đây, cả một vùng hoa đào hồng rực. Mùa hè và mùa thu ở đây không có cảnh sắc đặc biệt, nhưng đến mùa đông, mực nước hạ xuống, bãi bồi giữa hồ lộ ra, sẽ có đàn thiên nga đến tránh rét. Một số khu bảo tồn còn chưa chắc có nhiều thiên nga như ở đây. Buổi tối mùa đông, nhắm mắt lại chỉ nghe thấy tiếng chúng kêu vang, rất náo nhiệt.”

 

Đang trò chuyện, khu đất giữa hồ đã xuất hiện trong tầm mắt của ba người trên xe.

 

Diện tích khu đất ấy không lớn lắm, dĩ nhiên, có thể vì một phần đã bị ngập nước nên trông nhỏ hơn. Giữa khu đất có bóng dáng vài ngôi nhà, đến gần nhìn kỹ mới thấy tất cả đều là phế tích.

 

Trử Đình đi lại không tiện nên không xuống xe, chỉ để trợ lý lái xe vòng quanh đảo một vòng rồi quay về.

 

“Chỗ này thế nào?” Thẩm Tiêu hỏi.

 

“Cũng tạm.” Trử Đình có vài suy nghĩ khác trong lòng.

 

“Vậy thì tốt.” Thẩm Tiêu đã cố gắng hết sức, còn việc anh ta có đồng ý hay không, cô không thể kiểm soát, nên dứt khoát không nói thêm.

 

Chuyến đi ngày hôm đó kết thúc, cuộc sống vẫn tiếp diễn như thường. Nhưng vì có nhiều dịp tiếp xúc với Trử Đình hơn trước, thái độ của Thẩm Tiêu đối với anh ta cũng thân thiện hơn. Gặp nhau, cô sẽ chủ động trò chuyện, hơn nữa mỗi ngày anh ta đến ăn, cô không chỉ tặng thêm một ít món ăn vặt, mà khi biết chân Trử Đình vẫn đang dùng thuốc, cô còn chia cho anh ta một chén canh gà mà bố cô nấu cho mình.

 

Có lẽ là có qua có lại, khoảng một tuần sau, xung quanh Trử Đình xuất hiện vài gương mặt mới. Khi họ đến quán ăn, tiểu trợ lý giới thiệu với Thẩm Tiêu rằng đó là nhóm đến khảo sát và đ.á.n.h giá.

 

Thẩm Tiêu không hiểu rõ về quy trình này, nhưng cô rất vui vì mọi chuyện có tiến triển.

 

Trong lúc cô đang nghĩ cách đền đáp Trử Đình, thì không ngờ diễn biến lại vượt ngoài dự đoán của cô.

 

“Xây dựng khách sạn trên mặt nước ở bãi bồi này không phải là không thể, nhưng rủi ro quá lớn. Đây không phải khu du lịch nổi tiếng, nếu lượng khách không đủ, rõ ràng sẽ thua lỗ...” Dưới giàn nho nhà họ Thẩm, đội trưởng nhóm khảo sát nhíu mày nói.

 

Thẩm Tiêu đang bưng món ăn cho họ, nghe thấy vậy, cô không khỏi ngước nhìn Trử Đình.

 

Xây khách sạn trên mặt nước?

 

Xây ở đâu? Trên hòn đảo giữa hồ Lệ sao?

 

“Cho nên mới nói, không có điều kiện cũng phải tạo ra điều kiện.” Trử Đình lờ đi ánh mắt của Thẩm Tiêu. “Nếu dễ dàng có lợi nhuận, thì đã không đến lượt tôi rồi.”

 

“Tôi đề nghị ngài nên xem xét lại.” Đội trưởng cười khổ khuyên nhủ.

 

Biết mình không nên nghe lén, Thẩm Tiêu quay về bếp.

 

Không biết sau đó Trử Đình và họ còn nói gì, nhưng trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.

 

Mãi đến khi mọi người rời đi hết, chỉ còn lại Trử Đình và tiểu trợ lý, cô vội vàng đến hỏi: “Tôi vừa nghe nói anh muốn xây khách sạn trên mặt nước?”

 

Trử Đình nhấp một ngụm trà kim ngân hoa, nuốt xuống rồi đáp: “Ừm. Chỗ các cô sắp trở thành khu du lịch rồi, tôi khuyên cô nếu có dư tiền thì mua thêm vài căn nhà gần mặt đường.”

 

“Không phải, anh định xây trên đảo giữa hồ Lệ sao?” Thẩm Tiêu quan tâm hơn đến điều này.

 

“Đúng vậy.”

 

“Anh xây khách sạn ở đó, vậy đàn thiên nga đến tránh rét thì sao?” Khi có sự hiện diện của con người, khu bãi bồi đó sẽ không còn thích hợp cho chim di cư trú ngụ nữa.

 

“Ai biết được. Có lẽ chúng sẽ tìm nơi khác để tránh rét.” Trử Đình nói với vẻ thờ ơ.

 

Nghe giọng điệu nhẹ nhàng đó, Thẩm Tiêu biết anh ta căn bản không bận tâm đến sự sống c.h.ế.t của đàn chim. Lòng cô chùng xuống, nhưng vẫn cố gắng xoa dịu giọng nói: “Tại sao không giữ lại bãi bồi đó? Thiên nga là động vật được bảo vệ quốc gia, anh có thể lấy đó làm điểm thu hút khách du lịch mà.”

 

“Thiên nga có thể thu hút được bao nhiêu khách?” Trử Đình hỏi ngược lại. “Hơn nữa, một khi giữ lại, để bảo vệ môi trường sống của chúng, toàn bộ khu vực xung quanh này sẽ không thể khai thác. Nơi đây sắp xây đường vành đai quanh hồ, một khi hoàn thành, nếu thị trấn cổ được quy hoạch tốt, rất có thể sẽ trở thành điểm du lịch nổi tiếng. Khu vực này đều gần thị trấn cổ, một khi không khai thác được, thì đều là tiền bị mất. Số tiền đó, đàn thiên nga có thể bù lại cho tôi sao?”

 

Thẩm Tiêu hơi mở to mắt, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Trử Đình, cô đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.

 

Thương nhân theo đuổi lợi nhuận là bản tính, vậy mà cô lại nghĩ người này là người tốt.

 

“Tôi đã nghĩ anh sẽ khác với những người đó.” Thẩm Tiêu khẽ nói, giọng đầy thất vọng.

 

“Thực ra chúng ta đều giống nhau.” Trử Đình nở nụ cười. “Nếu tôi không bồi thường cho cô, cô có hòa giải với tôi không? Nếu tôi không có tiền, cô có đối xử tử tế, cơm ngon canh ngọt với tôi mỗi ngày không? Nếu tôi không thể đầu tư ở đây, cô có niềm nở với tôi như vậy không? Tất cả đều cần tiền làm nền tảng. Tiền quan trọng đến mức nào, các người hiểu rõ hơn tôi, chỉ là không thẳng thắn mà thôi.”

 

Thẩm Tiêu không ngờ lòng biết ơn và sự đền đáp của mình suốt thời gian qua lại bị anh ta nghĩ như vậy. Cô nhìn anh ta một lúc lâu, rồi khẽ cười tự giễu, không nói thêm lời nào, quay lưng rời khỏi sân.

 

Khoảnh khắc ấy, cô thực sự cảm thấy Trử Đình đáng thương.

 

Sau khi Thẩm Tiêu đi, tiểu trợ lý muốn nói lại thôi.

 

Trử Đình thì không bận tâm.

 

Mỗi ngày có biết bao người tìm mọi cách để bám víu anh ta, anh ta không thiếu một Thẩm Tiêu này.

 

Ngày hôm sau, buổi trưa, tiểu trợ lý hỏi Trử Đình đi ăn ở đâu. Anh ta nghĩ, quán ăn nhà họ Thẩm e rằng không thể đến được nữa.

 

“Đến Bát Đại Oản.” Trử Đình nói.

 

“Á?” Vẻ mặt tiểu trợ lý hơi lạ, “Ngài vẫn đi à? Lỡ họ không tiếp đãi thì sao?”

 

“Không ai lại từ chối kiếm tiền cả.” Trử Đình đáp.

 

Thực tế, đối với sự xuất hiện của Trử Đình, Thẩm Tiêu quả thật không từ chối. Chỉ là những món ăn vặt và canh gà trước đây không còn nữa. Dù bàn của khách khác có, bàn của Trử Đình cũng không có. Sân trong trước đây dành riêng cho họ cũng không còn, có bàn trong quán thì ngồi, không có thì ăn ngoài hiên.

 

Có ý kiến? Xin lỗi, thích ăn thì ăn, không thích thì thôi.

 

Tiểu trợ lý biết ông chủ mình đã làm Thẩm Tiêu giận, nhưng không dám nói lỗi của ông chủ, chỉ có thể tự mình đi tìm Thẩm Tiêu, bảo cô đừng để trong lòng.

 

Thẩm Tiêu không phải người thích giận cá c.h.é.m thớt, cô biết Trử Đình là Trử Đình, tiểu trợ lý là tiểu trợ lý. Vì vậy, những món ăn vặt nên tặng, tiểu trợ lý vẫn có, chỉ là không có phần của Trử Đình.

 

Trử Đình thấy vậy cũng không tức giận, vẫn đến đúng giờ mỗi bữa, ăn xong tiền cần trả không thiếu một xu.

 

Những ngày như thế, cứ như thể hai đường thẳng vốn sắp giao nhau lại quay về vị trí ban đầu, càng lúc càng xa.