Người trưởng thành với nhau, đâu cần phải nói nhiều đến thế.
Tôi chầm chậm gỡ tay anh ra: “Quan Mạc, em tin anh.”
Rồi kéo hành lý bước ra khỏi nhà.
—--------
Cậu nhân viên trẻ mà tôi hướng dẫn trước đây giờ đã được chính thức nhận vào làm.
Nhưng cậu ấy vẫn giữ thói quen có gì không hiểu là đến tìm tôi ngay.
Chẳng hạn như bây giờ, cậu ấy ôm điện thoại, mặt đầy bối rối.
“Chị Hoãn Hoãn, bạn gái em giận em cả buổi chiều rồi, chỉ vì trưa nay gọi món em quên dặn chủ quán không cho thêm rau mùi?”
“Chị, không phải chị luôn có cách thấu hiểu sao? Có mẹo gì giúp em không?”
Tôi nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ tan làm.
Đành chịu thua mà bảo cậu: “Cách hay nhất là ngay khi tan làm, cậu hãy chạy đến chỗ cô ấy, bế cô ấy lên thật cao. Biết đâu giờ cô ấy đang tính làm thế nào để chia tay cậu rồi đấy.”
Cậu ấy ngơ ngác: “Chỉ vì một cọng rau mùi thôi mà nghiêm trọng vậy sao?”
“Cậu cứ thử xem.”
Đúng là những trò yêu đương mật ngọt của người trẻ mà.
Cậu vỗ trán: “Nhưng em vẫn còn tài liệu chưa gửi nữa.”
Rồi cậu nhìn tôi đầy cầu khẩn, chỉ thiếu nước viết ba chữ “Cứu em với” lên trán thôi.
Thôi, dù sao tôi cũng không bận gì: “Đưa đây.”
Cậu vui mừng hai tay dâng lên: “Chị Hoãn Hoãn là nhất.”