Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 118: Tình Yêu Đẫm Máu (10)



Vì Nguyễn Thanh đang được Lâm An Diễn ôm lấy, nên hắn dễ dàng nhận ra thân thể trong lòng mình hơi cứng lại một thoáng.

Hắn có chút thắc mắc, liền nhìn theo ánh mắt của người trong lòng mình.

Là Viện trưởng Sở sao?

Lâm An Diễn lập tức hiểu vì sao người trong lòng mình phản ứng mạnh như vậy. Chắc là bị Viện trưởng Sở mắng đến sợ rồi, nên nhìn thấy anh là cứng người lại theo bản năng.

Chỉ với chút gan dạ này mà cũng dám trốn tiết của Viện trưởng Sở, thật không hiểu đứa con độc nhất của nhà họ Vương nghĩ gì.

Tuy nhiên, vì Lâm An Diễn đang nhìn về phía Sở Dật, nên không để ý đến dưới chân mình, vô ý giẫm lên cành cây khô rơi trên mặt đất, khiến hắn chệch choạng ngã về phía trước.

Nguyễn Thanh vốn định kiếm cớ để rút lui về hội trường, nhưng bất ngờ cảm giác mất thăng bằng lại ập đến.

Nguyễn Thanh kêu khẽ một tiếng, thân thể nhanh hơn não bộ, theo bản năng ôm chặt lấy Lâm An Diễn.

Dù Lâm An Diễn đã trụ vững được, cả hai không ngã xuống đất, nhưng sau khi ôm xong Nguyễn Thanh liền biết tình thế đã tệ lắm rồi.

Quả nhiên, hai người bên kia đều đã nhìn về phía họ...

Sở Dật vốn đang định bước đến chỗ người quản lý, nhưng lại nghe thấy tiếng động không xa, vô thức nhìn qua.

Sau đó, anh liền thấy thiếu niên vốn nên chờ mình trong văn phòng... đang ở trong vòng tay của một người đàn ông khác.

Thậm chí còn ngoan ngoãn ôm lấy cổ đối phương, đầu tựa vào lòng người đó, trông vô cùng thân mật.

Giống như một cặp tình nhân đang đắm chìm trong tình yêu.

Dù sao, nếu chỉ là quan hệ bình thường thì không thể có tư thế thân mật như vậy được.

Ánh mắt sâu thẳm của Sở Dật lập tức trở nên lạnh lẽo.

Người quản lý bên cạnh cũng trông thấy, nụ cười ôn hòa trên mặt anh ta thoáng chốc liền nhạt đi.

Nguyễn Thanh thì đang vùi đầu trong lòng Lâm An Diễn, không dám nhìn sắc mặt của hai người kia.

Giống như làm vậy sẽ không bị họ nhận ra.

Bên cạnh, Trì Nhất Phàm liếc nhìn người trong lòng Lâm An Diễn, rồi quay sang Sở Dật đang tiến lại với vẻ lạnh lùng, mỉm cười ngoan ngoãn chào hỏi.

"Chào Viện trưởng Sở, buổi chiều tốt lành."

Sở Dật chẳng mảy may để ý đến Trì Nhất Phàm, mà chỉ lạnh lùng nhìn Nguyễn Thanh trong lòng Lâm An Diễn, giọng mang theo mệnh lệnh, "Xuống đây."

Thân thể Nguyễn Thanh cứng đờ, cậu mím môi, chậm rãi buông tay khỏi Lâm An Diễn, định vùng vẫy để bước xuống.

Lâm An Diễn cũng không nói gì, chỉ thuận theo lực của Nguyễn Thanh, nhẹ nhàng thả cậu xuống.

Nguyễn Thanh đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Sở Dật, có phần bối rối đứng tại chỗ, mở miệng muốn giải thích, "Vừa rồi bạn học Lâm giẫm phải cành cây suýt ngã, em chỉ là vô thức mà thôi..."

Lúc này, người quản lý cũng tiến đến, khẽ cười cắt ngang lời giải thích của Nguyễn Thanh, "Xem ra cuộc sống ở trường của bạn học Vương khá phong phú đấy, còn thú vị hơn nhiều so với khi ở chỗ tôi."

Nguyễn Thanh nghe vậy, thân thể gầy gò càng cứng lại, trong mắt thấp thoáng một tầng hơi nước, không còn tâm trạng để giải thích, chỉ nhìn quản lý với vẻ cầu xin.

Ánh mắt ấy như đang cầu xin anh ta đừng nói ra mọi thứ.

Người quản lý chỉ cười nhẹ, không từ chối nhưng cũng không có ý đồng ý.

Nụ cười của anh ta, như mọi khi, khó mà đoán biết.

Mấy người đứng đối diện nhau, khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, nhưng bầu không khí lại có phần căng thẳng.

Ngay cả Lâm An Diễn, dù có vô tâm đến đâu, cũng nhận ra có điều gì đó bất ổn.

Đa số các trường đại học đều được xây ở khu vực khá xa, ngay cả trường đại học trọng điểm như Đại học Hoành Minh cũng không ngoại lệ.

Nhưng quán bar "Hoa Nguyệt" lại nằm ở vị trí sầm uất nhất trong thành phố, giữa hai nơi cách nhau khá xa, nhiều bạn học thậm chí chưa nghe nói về "Hoa Nguyệt".

Chưa kể đến việc quen biết với người quản lý của "Hoa Nguyệt".

Dĩ nhiên, Lâm An Diễn cũng không quen người quản lý, hắn nhìn người đàn ông toát ra khí chất mạnh mẽ, lại nhìn viện trưởng với ánh mắt lạnh lùng, rồi che giấu cảm xúc trong mắt mình.

Tiếp đó, Lâm An Diễn quay sang Nguyễn Thanh, hỏi với vẻ thắc mắc, "Bạn học Vương, đây là...?"

Nguyễn Thanh nghe vậy, vô thức nhìn về phía người quản lý, gương mặt tinh tế thoáng nét bất lực.

Người quản lý nhận thấy ánh mắt của Nguyễn Thanh liền mỉm cười, "Bạn học Vương nhìn tôi làm gì? Cậu ta đang hỏi em đấy."

"Tôi là ai của em?"

Hiển nhiên là người quản lý không có ý giúp Nguyễn Thanh, thậm chí còn như mọi người khác, chờ đợi câu trả lời của cậu với vẻ thú vị.

Nguyễn Thanh đành phải nhìn sang Sở Dật cầu cứu, nhưng Sở Dật cũng chỉ lạnh lùng nhìn cậu.

Nguyễn Thanh đành cúi thấp đầu, giọng nói run rẩy, "Là, là... ông chủ của tôi."

"Ông chủ?" Người quản lý tỏ vẻ thích thú, cuối cùng cũng mỉm cười ôn hòa, "Cũng đúng là có thể xem như ông chủ."

Rõ ràng là anh ta không có ý vạch trần, Nguyễn Thanh thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa mới thở phào được một nửa, người quản lý đã chỉnh lại ống tay áo, từ tốn nói, "Nhưng tôi cũng có chút tò mò, vị viện trưởng này người bỏ tiền ra trả phí vi phạm hợp đồng cho em là ai?"

Anh ta chưa đợi Nguyễn Thanh trả lời, đã mỉm cười ôn hòa, "Năm ngàn vạn vi phạm hợp đồng, ngài Sở đây cũng hào phóng đấy."

Mấy người xung quanh nghe vậy đều mở to mắt, không dám tin nhìn Sở Dật và Nguyễn Thanh.

Năm... ngàn vạn?

Phí vi phạm hợp đồng?

Viện trưởng Sở đã trả năm ngàn vạn phí vi phạm hợp đồng cho Vương Thanh!!!

Chẳng nói những người ở đây ngỡ ngàng, cả những khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sững sờ.

【Năm ngàn vạn!!! Đây là điều mà có khi ba ruột cũng chưa chắc làm nổi!!!】

【Dù sao, nếu tôi bị bắt cóc, kẻ bắt cóc đòi ba tôi năm ngàn vạn, ba tôi chắc cũng mặc kệ, không hề do dự, mẹ tôi chắc sẽ khóc một ngày, rồi quyết định... cũng kệ mẹ tôi luôn (cười khóc.jpg).】

【Nhưng, nếu tôi có năm ngàn vạn, tôi cũng sẵn lòng trả phí vi phạm hợp đồng cho bạn học Vương này, gương mặt ấy thật sự khiến người ta khó mà cưỡng nổi (nói nhỏ.jpg).】

【Haizz, đúng là khó cưỡng thật, nhưng tôi cứ có cảm giác đã từng gặp bạn học Vương ở đâu đó, nhưng lại không thể nhớ ra, rõ ràng đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy mà.】

【Không ai tò mò xem công việc gì mà cần tới năm mươi triệu phí vi phạm hợp đồng sao? Tôi cứ có cảm giác bầu không khí giữa mấy người này kỳ lạ, không ai trong số họ trông giống người tử tế, chẳng lẽ hung thủ ở ngay đây?】

Sau khi người quản lý nói xong, trừ người trong cuộc, những người còn lại đều nhìn Sở Dật và Nguyễn Thanh với vẻ vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Nguyễn Thanh nghe tới số tiền năm mươi triệu, mặt liền trắng bệch, đôi mắt mở to, có vẻ không tin nổi, "Năm... năm ngàn vạn?"

Người quản lý mỉm cười gật đầu, "Ừ, phí vi phạm hợp đồng cho nhân viên của chúng tôi là năm ngàn vạn."

"Vậy, ngài viện trưởng này, người sẵn sàng trả năm ngàn vạn để chuộc nhân viên nào đó của tôi, trả cho ai đây?"

Mặc dù câu nói ấy nhắm đến Nguyễn Thanh, nhưng người quản lý sau khi dứt lời lại nhìn về phía Sở Dật, ánh mắt ôn hòa nhưng ẩn chứa chút lạnh lẽo khó nhận ra.

Sở Dật chỉ liếc mắt lạnh lùng nhìn quản lý, không đáp lại, dường như cũng muốn nghe xem Nguyễn Thanh sẽ trả lời thế nào.

Bầu không khí giữa hai người thoáng trở nên vi diệu.

Nguyễn Thanh liếc nhìn Sở Dật rồi cúi đầu, che giấu ánh mắt đang xao động. Cậu khẽ mở miệng, giọng nhỏ nhẹ như tiếng gió thoảng: "Là tôi..."

Giọng Nguyễn Thanh nhỏ quá, người xung quanh đều không nghe rõ.

Sở Dật giữ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cậu, giọng nói vang lên với sự lạnh lẽo như xuyên thấu: "Là em cái gì? Giáo viên của em à?"

"Hay chỉ đơn giản là viện trưởng của cậu?"

Nguyễn Thanh nghe thấy thế thì khựng lại, khẽ lắc đầu, bàn tay trắng trẻo siết chặt tay áo, nắm rồi buông, buông rồi lại nắm, cuối cùng như dồn hết sức lực còn lại, khẽ cất tiếng: "Là... chồng tôi..."

Sau khi nói xong, gương mặt Nguyễn Thanh ửng đỏ, vẻ đẹp làm người ta không thể rời mắt.

Lần này giọng cậu tuy cũng rất nhỏ, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy, ánh mắt của tất cả không khỏi hiện lên sự ngạc nhiên, mỗi người một biểu cảm khác nhau.

Sở Dật nghe thấy hai từ "chồng tôi" thì thoáng dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo cũng dần dịu lại.

Cảm xúc như thể từ mùa đông lạnh giá chợt chuyển sang mùa xuân ấm áp, toàn thân tỏa ra hơi thở vui vẻ.

Ai cũng có thể nhận ra rõ ràng rằng anh đang rất hài lòng, mối quan hệ giữa hai người dường như đã được xác nhận chắc chắn.

Sở Dật không hề sợ chuyện yêu đương giữa viện trưởng và học sinh bị phát hiện, anh trực tiếp nắm lấy tay Nguyễn Thanh, ngón tay đan chặt vào nhau, hai người đứng gần gũi bên nhau.

Như thể đang tuyên bố chủ quyền của chàng trai trước tất cả mọi người.

Ánh mắt người quản lý thoáng qua một tia u ám, nhưng ngay sau đó đã khôi phục vẻ ôn hòa thường ngày, anh ta mỉm cười nhìn Nguyễn Thanh, cất giọng: "Xem ra tôi hơi thừa rồi."

"Quên mất là em vẫn thường gọi khách hàng là chồng."

Nguyễn Thanh vừa đỏ mặt vì ngượng ngùng, giờ đây sắc mặt lại tái đi, khóe mắt ngấn lệ.

"Không phải..." Cậu khẽ mở miệng, muốn phản bác lời quản lý.

Nhưng cuối cùng, chẳng thể thốt ra lời nào, chỉ đành cúi đầu bất lực, cả cơ thể khẽ run lên, trông thật đáng thương.

Nguyễn Thanh chẳng thể cãi lại điều gì, bởi lời của người quản lý là sự thật.

Vương Thanh từ trước đến nay vẫn thường gọi khách là "chồng," chỉ cần có khách yêu cầu, cậu ta đều làm theo, dù chỉ là một lời gọi đơn giản nhưng cũng đã nói vô số lần với nhiều người.

Hơn nữa, Nguyễn Thanh cũng chẳng thể phản bác. Lời nói của người quản lý rõ ràng mang ý cảnh cáo, nếu cậu phản bác, rất có thể anh ta sẽ thốt ra những điều mà cậu không thể chấp nhận được.

Vậy nên, Nguyễn Thanh chỉ còn cách im lặng.

"À đúng rồi, có lẽ em chưa biết, không phải nhân viên nào cũng có thể rời đi sau khi nộp tiền vi phạm hợp đồng đâu. Đi hay ở, là do tôi quyết định."

Quản lý chậm rãi chỉnh lại tay áo, rồi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh, mỉm cười nói: "Hy vọng tối nay tôi có thể thấy em xuất hiện ở công ty."

"Nếu không, chuyện gì xảy ra thì tôi cũng khó nói trước được."

Quản lý nhìn Nguyễn Thanh, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Dù sao chỗ của tôi cũng lắp rất nhiều camera."

Giọng điệu của quản lý vô cùng ôn hòa, như thể chỉ là đang tán gẫu mà không hề có chút đe dọa nào.

Nhưng chỉ cần ai hiểu khu đó là nơi thế nào thì đều biết đây là một lời đe dọa trần trụi.

Người ban đầu đã làm việc ở 'Hoa Nguyệt' một năm, tất nhiên đã làm rất nhiều việc theo đúng "chức vụ nhân viên" của mình.

Nếu những đoạn băng từ camera lan truyền lên mạng, hoặc bị nhà trường biết đến, thì cho dù là Sở Dật cũng khó có thể bảo vệ cậuju ko được.

Gương mặt tinh tế của Nguyễn Thanh tức thì trắng bệch không còn chút máu, nước mắt như chỉ chực trào ra trong khoảnh khắc tiếp theo. Cậu hất tay Sở Dật ra, cắn chặt môi dưới.

Cố không để lộ vẻ khác thường.

Nhưng thực tế là sắc mặt tái nhợt và cơ thể hơi run đã bán đứng cậu, trông mỏng manh như chỉ cần đẩy nhẹ một cái là ngã.

Nhìn vào là đã thấy có vấn đề.

Quản lý nói xong cũng không quan tâm đến câu trả lời của Nguyễn Thanh, quay lưng bước đi ngay.

Dường như anh ta đến trường chỉ để nói với Nguyễn Thanh điều này.

Chỉ có vệ sĩ đi bên cạnh quản lý biết không phải thế; họ thất bại trong việc ngăn cản khiến Sở tiên sinh còn sống quay lại Đại học Hoành Minh vào đêm qua.

Hoành Minh không phải địa bàn của họ, muốn ra tay ở đây là việc vô cùng khó khăn.

Vì vậy, hôm nay quản lý tới là để đàm phán với Sở tiên sinh vì đoá hoa hồng này, mong sao cậu có thể tiếp tục hoàn thành việc học ở Đại học Hoành Minh.

Nhưng chưa kịp đàm phán, anh ta đã nhận được tin Sở tiên sinh đã trả tiền vi phạm hợp đồng vì cậu.

Sau đó lại chứng kiến... cảnh này.

Vệ sĩ nhìn quản lý vẫn luôn giữ nụ cười, cúi đầu thấp hơn nữa, thận trọng từng chút, sợ rằng bản thân sẽ đi vào vết xe đổ của những đồng nghiệp thất bại trong nhiệm vụ đêm qua.

Nguyễn Thanh cứ thế nhìn quản lý đi xa, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, trông yếu đuối vô cùng.

Sự vui vẻ vừa nãy của Sở Dật bị lời của quản lý phá vỡ hoàn toàn. Anh lạnh lùng nhìn bóng quản lý khuất xa, sau đó quay sang nhìn Nguyễn Thanh.

Rồi anh cất giọng với vẻ mặt khó lường: "Em gọi ai cũng là chồng sao?"

Nguyễn Thanh hé môi, muốn giải thích, nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì.

Nhìn Nguyễn Thanh như ngầm thừa nhận, ánh mắt Sở Dật tối lại, hơi lạnh tỏa ra khắp người, anh xoay lưng bỏ đi.

Nguyễn Thanh tròn mắt nhìn, chẳng nghĩ gì mà lập tức định đuổi theo.

Thế nhưng vì mắt cá chân bị trật và quá lo lắng, trọng tâm cậu không vững, suýt ngã xuống đất.

Cũng may là bên cạnh còn có Trì Nhất Phàm đỡ lấy, Nguyễn Thanh mới không ngã nhào.

Nguyễn Thanh cũng không nói cảm ơn, đứng vững rồi lại tiếp tục đuổi theo Sở Dật.

Lần này, cậu chú ý đến vết thương ở chân, không còn vội vàng như lúc trước.

Ba người bạn đứng đó không cản Nguyễn Thanh, chỉ là nét mặt mỗi người một vẻ, đứng tại chỗ nhìn Nguyễn Thanh vất vả đuổi theo, không biết trong lòng nghĩ gì.

Nguyễn Thanh nhìn bóng lưng lạnh lùng phía trước, dù đang cố đuổi theo, nhưng thực ra trong lòng lại thầm cầu mong người đó đi nhanh hơn.

Tốt nhất là đi hẳn, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nguyên chủ mà được ai tỏ tình chắc chắn sẽ rất vui, nhưng nói đến tình yêu ngay thì chắc chắn không có. Dù vậy, nguyên chủ sẽ biết cách cân nhắc thiệt hơn.

Với thân phận của viện trưởng Sở, nếu có thể gắn bó với anh một cách riêng biệt, nguyên chủ tuyệt đối không ngu ngốc mà theo cả đám người.

Hơn nữa, chỉ riêng năm ngàn vạn cũng đủ cho nguyên chủ quyết định không dễ dàng từ bỏ Sở Dật.

Vì thế, Nguyễn Thanh đuổi theo chỉ để làm tròn nhân vật, bề ngoài là thế, còn thực tâm thì lại không muốn đuổi kịp Sở Dật.

Dù sao, nếu không đuổi kịp thì cậu có thể tiếp tục điều tra manh mối.

Nếu có thể điều tra ra hung thủ trong hôm nay, buổi tối cậu sẽ không cần phải đến 'Hoa Nguyệt' nữa.

Nguyễn Thanh thật sự không giỏi vào vai một "thanh niên lầm lạc".

Tuy nhiên... nguyện vọng của cậu tan thành mây khói. Sở Dật có vẻ đã nguôi giận, tốc độ dần chậm lại. Mặc dù không hẳn dừng lại chờ Nguyễn Thanh, nhưng cũng gần như thế rồi.

Quá đỗi "ân cần".

Từ lúc quay lưng bước đi đến khi giảm tốc, toàn bộ quá trình còn chưa đến một phút.

Nguyễn Thanh: "..."

Cậu chỉ đành cứng rắn đuổi theo.

Khi Nguyễn Thanh gần đuổi kịp Sở Dật, anh làm như muốn tăng tốc, nhưng động tác ấy lại chậm đi khá nhiều, rõ ràng là đang đợi Nguyễn Thanh kéo lấy anh.

Nguyễn Thanh đành đưa tay giữ anh lại, giọng nhỏ nhẹ cất lên, cố giải thích, "Không phải như vậy..."

Sở Dật dường như vì bị kéo nên không thể đi tiếp, chỉ có thể lạnh lùng nói, "Không phải gì?"

"Không phải như lời giám đốc nói đâu." Nguyễn Thanh siết nhẹ ngón tay đang giữ vạt áo anh, dáng vẻ như sắp khóc, "Em chỉ là..."

"Vậy là em không gọi những người khách kia là 'chồng'?" Sở Dật lạnh lùng ngắt lời cậu.

Nguyễn Thanh há miệng, cuối cùng cúi đầu, uất ức và tự ti đáp, "...Có gọi."

Giọng cậu đã mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, "Nhưng... anh rõ ràng đã nói không để tâm mà..."

Sở Dật nghe thế chỉ nhếch miệng cười lạnh, quay người muốn đi.

Nhưng Nguyễn Thanh vẫn không buông tay.

Thật ra lực cậu giữ không mạnh, chỉ cần khẽ giằng là có thể thoát ra. Thế nhưng Sở Dật lại làm như bị giữ chặt, không thoát ra, quay lại nhìn Nguyễn Thanh và lạnh lùng nói, "Buông ra."

"Em không buông." Nguyễn Thanh với đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn anh, bướng bỉnh mà ấm ức đáp.

Nguyễn Thanh khẩn cầu nhìn Sở Dật trước mặt, "Em sai rồi, anh đừng giận nữa, được không?"

Sở Dật khựng lại, "Sai chỗ nào?"

Nguyễn Thanh lí nhí đáp, "Về sau em sẽ không gọi ai là 'chồng' nữa."

Giọng điệu Sở Dật dịu đi đôi chút, "Còn gì nữa?"

Nguyễn Thanh nghĩ một chút, lại lí nhí nói, "Về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh."

"Chưa đủ." Sở Dật bế bổng cậu lên, giữ chặt cậu trong lòng mình, không cho phép khước từ mà nói, "Từ nay ngoài tôi ra, không ai được phép chạm vào em."

Nguyễn Thanh mím môi, khó xử nói, "Nhưng... 'Hoa Nguyệt' bên đó..."

"Anh sẽ lo." Sở Dật bình thản đáp, rồi bế cậu về văn phòng mình.

Nguyễn Thanh vòng tay ôm cổ Sở Dật, khẽ vùi đầu vào ngực anh, dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại.

Có lẽ do quá mệt mỏi, Nguyễn Thanh ngủ thiếp đi khi Sở Dật còn chưa tới văn phòng.

Sở Dật nhận ra hơi thở cậu dần đều, liền giảm tốc độ, bước đi cũng nhẹ nhàng, vững vàng hơn.

Văn phòng Sở Dật không có giường, nhưng có một chiếc sofa dài, đủ cho một người lớn nằm.

Anh nhẹ nhàng đặt Nguyễn Thanh xuống, rồi từ tủ lấy ra chiếc chăn mỏng đắp cho cậu.

Sở Dật quỳ một chân trước mặt Nguyễn Thanh, khẽ vuốt ve hàng lông mày cậu.

Vì có vệt lệ nơi khóe mắt, khi mở mắt, Nguyễn Thanh luôn toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên. Nhưng giờ đây, khi cậu ngủ, trông cậu lại thuần khiết và ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống người từng trải qua bao chuyện.

Dù đã ngủ nhưng trông cậu vẫn bất an, lông mi dài ươn ướt, khóe mắt đỏ hoe như thể đã khóc rất lâu, cả người yếu ớt mong manh như chạm nhẹ cũng tan vỡ.

Ánh mắt Sở Dật càng thêm tối tăm, như dã thú khao khát chiếm lĩnh con mồi.

Nếu là người bình thường nhìn thấy ánh mắt đó, có lẽ sẽ sợ hãi và chỉ muốn chạy trốn.

May thay, người còn lại trong phòng đã ngủ say.

Ngón tay Sở Dật trượt nhẹ xuống đôi môi cậu, vuốt ve cho đến khi chúng ửng lên màu hồng nhạt.

Có lẽ do không chú ý lực, anh đã làm người ngủ say bị quấy rầy, Nguyễn Thanh khẽ nhúc nhích.

Sở Dật thấy vậy, thu tay lại, chăm chú nhìn cậu hồi lâu, cho đến khi điện thoại trong túi vang lên.

Anh lấy điện thoại ra xem, rồi nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng, khép cửa lại.

Nguyễn Thanh vốn chỉ giả vờ ngủ, nhưng chắc vì quá mệt, không biết từ khi nào đã thiếp đi thật.

Dù sao, đêm qua cậu một mình ở phòng trọ, luôn cảnh giác, giấc ngủ không thực sự trọn vẹn. Sáng nay lại dậy sớm, cậu đã kiệt sức mà chưa tìm được cơ hội nghỉ ngơi.

Không biết bao lâu sau.

"BÙM—!!!" Một tiếng nổ lớn vang lên chói tai từ không xa.

Nguyễn Thanh lập tức mở bừng mắt, dù vừa tỉnh nhưng trong đôi mắt không hề có chút mơ màng.

Ánh mắt lướt qua một vòng văn phòng, thấy không có ai, cậu đứng bật dậy, mở cửa nhìn ra tòa nhà đối diện.

Đây là khu vực dành cho các ngành tự nhiên, còn tòa nhà xảy ra vụ nổ là khu thí nghiệm của khoa Vật lý.

Là... tai nạn sao?

Không, chắc chắn không phải tai nạn.

Có lẽ là hung thủ lại ra tay.

Nguyễn Thanh nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn sáu giờ chiều, mà trường đại học Hoành Minh đã kết thúc tiết cuối cùng từ năm rưỡi. Tuy nhiên, do một số thí nghiệm khó, nhiều sinh viên ở lại phòng thí nghiệm để hoàn thành.

Khoảng cách từ đây đến tòa nhà xảy ra vụ nổ khá gần, chỉ cách một đoạn đường mòn và một khu vườn nhỏ.

Nguyễn Thanh không chần chừ, vội vã tiến về phía tòa nhà thí nghiệm.

Tiếng nổ lớn đã thu hút không ít sinh viên hiếu kỳ, nếu cậu đi qua cũng không có gì đáng ngờ.

Cậu là một trong những người đến đầu tiên, tòa phòng thí nghiệm vừa nổ cũng nằm ngay tầng này, chỉ cần băng qua một hành lang rồi rẽ là tới.

Tuy nhiên, khi đến nơi, trước cửa phòng thí nghiệm vừa bị nổ đã có một người đứng sẵn.

... Ninh Mộc Phong?

Tim Nguyễn Thanh khẽ nhói lên, tại sao Ninh Mộc Phong lại ở đây?

Chẳng lẽ tiếng nổ là do cậu ta gây ra?

Nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Mộc Phong quay đầu lại, nghiêng đầu cười nhẹ, "Bạn học Vương?"

"Sao cậu lại ở đây?"

Nguyễn Thanh mím môi, lạnh nhạt đáp, "Liên quan gì đến cậu?"

Nói rồi, cậu nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm với cánh cửa bị nổ méo mó.

Nguyễn Thanh nói xong, liếc mắt nhìn vào phòng thí nghiệm với cánh cửa đã bị nổ biến dạng.

Có lẽ biểu cảm trên khuôn mặt cậu quá rõ ràng, nên Ninh Mộc Phong khẽ lắc đầu, "Không phải tôi. Tôi cũng chỉ nghe tiếng nổ rồi chạy đến thôi."

"Khi tôi đến thì đã thế này rồi."

Đúng lúc Nguyễn Thanh định nói thêm điều gì, từ trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng cầu cứu yếu ớt của một nam sinh, "Cứu... cứu..."

Nguyễn Thanh mở to mắt, trong phòng thí nghiệm có người!?

Cậu lập tức cà nhắc bước về phía cửa phòng.

Ninh Mộc Phong cũng nghe thấy tiếng kêu, không màng nguy hiểm mà lao vào trong phòng thí nghiệm.

Nguyễn Thanh thấy vậy, lòng bỗng trùng xuống. Cậu không để ý đến vết thương ở chân, vội vàng bước nhanh hơn, lo sợ Ninh Mộc Phong chính là hung thủ.

Cậu ta lao vào trong có khi chỉ là để "ra tay lần nữa".

Dù sao, trong thông tin của phó bản, chưa bao giờ có chi tiết khẳng định rằng Ninh Mộc Phong không phải hung thủ.