Khách đến "Hoa Nguyệt" hiếm khi nào không uống rượu, người đàn ông cũng vừa uống vài ly nên đầu óc có phần mơ hồ.
Nghe thấy tiếng động, gã quay đầu lại, đầy khó chịu, "Nhớ ra cái gì thì liên quan quái gì đến mày, dám lên mặt với ông mày..."
Gã chưa nói hết câu đã trợn trừng mắt, ngay lập tức nhận ra người đàn ông trước mặt, "Quản... quản lý?"
Ánh mắt quản lý lơ đãng dừng lại trên bàn tay đang giữ chặt lấy tay của Nguyễn Thanh.
Gã đàn ông thấy thế như bị sét đánh, vội vã buông tay Nguyễn Thanh ra.
Hôm nay, Nguyễn Thanh mặc đồng phục phục vụ đồ uống, mà gã cũng không phải khách mới, tất nhiên biết rõ đồng phục này là không được phép động chạm.
Gã ta cũng không hiểu sao tối nay bản thân lại thất thố như thế, vốn chỉ đến để hỏi Nguyễn Thanh xem cậu có nhặt được lọ thuốc nào không.
Thế mà vừa nhìn thấy cậu ta, gã liền không kiềm chế được, chẳng nghĩ ngợi gì đã túm lấy tay.
Chắc là tại say.
Nhưng hành vi của gã rõ ràng đã vi phạm quy định.
Phải biết rằng gần đây "Hoa Nguyệt" vừa xử lý không ít khách vi phạm, nghe nói chỉ là chạm vào cạnh sân khấu trong lúc nhân viên đang biểu diễn thôi mà cũng bị đuổi thẳng.
Mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra, hơi men tan biến hoàn toàn. Gã đàn ông lùi lại vài bước, toàn thân mềm nhũn, quỳ sụp xuống trước mặt người quản lý, giọng nói run rẩy, "Quản lý, tôi sai rồi, tôi không cố ý, chỉ là vừa nãy uống chút rượu, hơi say nên không để ý thấy Hoa Hồng mặc đồng phục phục vụ đồ uống."
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa hướng về Nguyễn Thanh, "Vả lại tôi cũng đâu có ép cậu ta, là cậu ta... là cậu ta tự nguyện mời gọi tôi!"
Ở "Hoa Nguyệt", đúng là nhân viên mặc đồng phục phục vụ đồ uống thì không được chạm vào, nhưng nếu là nhân viên tự nguyện, "Hoa Nguyệt" thường cũng không truy cứu.
Nguyễn Thanh ngập ngừng, dưới ánh mắt kỳ vọng của người đàn ông, khẽ gật đầu coi như đồng tình với lời gã.
Vị khách này là một trong số ít khách quen của nguyên chủ, dù không phải quá hào phóng nhưng cũng đã cho nguyên chủ không ít tiền.
Vậy nên nguyên chủ chắc chắn không muốn gã bị xử lý.
Dù gì việc Nguyễn Thanh chọn mặc đồng phục phục vụ đồ uống đã có phần không phù hợp với hình tượng của nguyên chủ.
Lấy lý do chấn thương ở chân miễn cưỡng còn tạm chấp nhận được.
Nhưng không tiếp khách đã đành, lại không giúp đỡ một trong số ít khách quen, rõ ràng là không ổn.
Thế nhưng, ngay sau cái gật đầu của Nguyễn Thanh, quản lý đột nhiên cười khẽ, "Vậy sao?"
Giọng nói của quản lý không nghe ra được chút cảm xúc, dường như vẫn ôn hòa, lại như chứa đựng điều gì đó khó lường.
Những người khác nghe không hiểu, nhưng vệ sĩ theo sát bên cạnh thì lại thấu hiểu. Vừa nghe thấy tiếng cười nhạt của quản lý, da đầu gã tê dại, không kiềm được mà run lên, cúi đầu thấp hơn.
Vị Nguyễn Thanh này lần nào cũng chính xác khiến quản lý tức giận.
Phải biết rằng vì chuyện bên phía ngài Sở, quản lý không thể không đích thân đi giải quyết, để có thể quay lại sớm đã phải gấp rút, thậm chí hy sinh cả một phần lợi ích của "Hoa Nguyệt."
Vậy mà vừa về đến đã bắt gặp cảnh Nguyễn Thanh cùng với vị khách của cậu "mặn nồng thân mật."
Dường như còn định tiến xa hơn...
Không biết khách này có chết không, nhưng giờ chắc chắn sẽ không yên thân.
Dù sao thì hiện tại, quản lý rất xem trọng vị Nguyễn Thanh này.
Thế nhưng khách lại dường như không nhận ra được nguy hiểm trong giọng nói của quản lý, còn tưởng rằng quản lý đã hiểu lầm. Gã liền phấn khởi nói, "Đúng vậy, quản lý, tôi thật sự không ép cậu ta."
"Chúng tôi là tình cảm đôi bên tự nguyện."
Quản lý lại khẽ cười, "Quy định của tôi, dường như chưa có khoản nào ghi rằng đôi bên tự nguyện thì có thể chạm vào, đúng không?"
Nghe vậy, gã đàn ông hoảng sợ cúi đầu, lắp bắp giải thích, "Nhưng... nhưng trước giờ đều được mà..."
Quy định quả thật không có, nhưng "Hoa Nguyệt" trước đây cũng chẳng truy cứu.
Dù gì nếu là tình cảm tự nguyện, cùng lắm cũng chỉ là việc nhân viên thay bộ đồng phục khác là xong.
"Việc tôi không truy cứu không có nghĩa là không vi phạm."
Quản lý từ trên cao nhìn xuống gã đàn ông, nở một nụ cười, "Vả lại có vẻ như anh đã quên xem qua quy định mới bổ sung rồi nhỉ."
Quy định mới bổ sung?
Trên mặt gã đàn ông thoáng vẻ ngỡ ngàng, gần đây "Hoa Nguyệt" có bổ sung quy định mới sao?
Không có mà?
"Cấm bất kỳ ai động chạm vào Hoa Hồng."
Quản lý mỉm cười ôn hòa, "Tôi vừa mới bổ sung đấy."
Vệ sĩ đứng bên cạnh thấy vậy, lập tức nhắn nhủ bộ phận phụ trách quy định bổ sung điều này vào danh sách quy tắc.
Hiển nhiên, cái "vừa mới" của quản lý là tính đến giây trước.
Thế nhưng gã đàn ông vẫn chưa hiểu ý quản lý, hoảng hốt nhíu mày.
Mỗi ngày đến đây việc đầu tiên gã làm là nhìn bảng quy định của "Hoa Nguyệt," gần đây rõ ràng không có bổ sung quy định mới nào mà? Hay gã nhìn nhầm?
Quy định ở "Hoa Nguyệt" từ trước đến nay luôn là tối thượng, và được chiếu lên màn hình lớn tại đại sảnh tầng một nơi dễ nhìn nhất.
Mỗi lần bổ sung quy định mới sẽ được in đậm, bôi đỏ và hiển thị ngay dòng đầu tiên.
Để tránh việc khách không chú ý mà bỏ qua.
Nơi này tuy là một góc khuất nhưng vẫn có thể nhìn thấy bảng quy định trên tường đại sảnh.
Gã đàn ông hướng mắt về đại sảnh, không thấy có quy định nào được bôi đỏ.
Nhưng giây tiếp theo, mắt hắn trợn trừng kinh hãi, vì một dòng chữ in đậm bôi đỏ bỗng hiện lên dòng đầu tiên.
[Cấm bất kỳ ai động chạm vào Hoa Hồng.]
Quản lý thoáng liếc qua dòng chữ đỏ trên bảng quy định, giọng điềm nhiên, "Anh thấy đấy, giờ thì có rồi."
Gã đàn ông hoảng loạn ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, rốt cuộc hiểu ra, kêu lên thất thanh, "Không đúng! Quy định này không tính!"
"Anh vừa mới thêm vào!"
"Làm sao tôi biết được chứ!"
Quản lý không thèm để ý đến tiếng gào thét của gã đàn ông, ánh mắt bình thản nhìn xuống bàn tay phải của gã, "Vừa nãy, anh dùng tay này để chạm vào cậu ấy phải không?"
Vệ sĩ lập tức hiểu ý, rút con dao ra, tiến lại gần gã đàn ông.
Gã kinh hoàng nhìn vệ sĩ từ từ áp sát, muốn đứng lên chạy trốn.
Nhưng đây là địa bàn của "Hoa Nguyệt," hoàn toàn không có đường thoát, gã bị hai gã vệ sĩ ghì chặt xuống sàn.
Gã đàn ông đành hướng về phía quản lý như ác ma trước mặt mà điên cuồng cầu xin, đầu liên tục đập xuống sàn, "Quản lý, tôi sai rồi, tôi không nên chạm vào cậu ấy, tôi chỉ nắm tay một chút thôi mà."
"Thật đấy, chỉ nắm nhẹ qua lớp áo."
"Hơn nữa, hôm nay tôi chỉ định hỏi cậu ấy có thấy lọ thuốc của tôi không, không hề cố ý đụng vào cậu ấy."
"Xin anh... xin anh tha thứ cho tôi lần này..."
Gã đàn ông cúi đầu, gõ mạnh đến mức trán chảy máu, nhưng quản lý vẫn chỉ mỉm cười nhìn gã.
Ngay giây sau, tiếng thét kinh hoàng vang lên trong góc khuất của tầng một, sắc lạnh đến rợn người. Nhưng giữa tiếng nhạc ồn ã trong sảnh và sự chú ý của mọi người bị cuốn vào quy tắc mới vừa được cập nhật, tiếng gào thét thảm thương ấy bị hoàn toàn lấn át.
Không một ai nhận ra điều gì xảy ra nơi góc tối. Hoặc nếu có, ánh mắt của họ cũng nhanh chóng rời đi, làm như chẳng nhìn thấy gì.
Thấy vậy, hàng mi của Nguyễn Thanh thoáng run rẩy, đáy mắt ngập tràn nỗi sợ hãi, môi mím chặt, lặng lẽ nép người về phía sau, không dám nhìn vào cảnh tượng thê thảm của gã đàn ông kia.
Cũng chẳng dám hé lời xin hộ.
Quản lý liếc mắt nhìn sang Nguyễn Thanh, nơi khóe mắt đỏ hoe của cậu, rồi lại đưa ánh mắt ôn hòa, điềm tĩnh xuống gã đàn ông đang rên rỉ dưới chân. "Ánh mắt mày vừa nhìn em ấy... tao không thích."
Kèm theo lời nói của quản lý, tiếng thét của gã đàn ông lại vang lên lần nữa.
Lần này, tiếng đau đớn xé gan xé ruột ấy khiến gã không còn thốt nổi lời cầu xin, chỉ có thể rên rỉ yếu ớt, quằn quại dưới nền đất.
Trước mắt, quản lý vẫn giữ nét mặt điềm nhiên, nụ cười bình thản mà lạnh lùng, lời nói nhẹ nhàng mà tàn nhẫn: "Xử lý gã đi."
Vệ sĩ nghe vậy lập tức kéo gã đàn ông ra khỏi phòng.
Nguyễn Thanh giờ đây hiểu rõ "xử lý" có nghĩa là gì. Người này thực sự dám giết người, hơn nữa là xem mạng người như cỏ rác, hoàn toàn không chút bận lòng.
Giống như một kẻ sát nhân.
Nhân viên của "Hoa Nguyệt" làm việc rất hiệu quả, chỉ trong chưa đầy một phút đã hoàn toàn dọn dẹp hiện trường, sàn nhà sạch bóng, chẳng để lại dấu vết gì.
Mọi tội ác dường như đã bị sự hào nhoáng che đậy.
"Đêm qua sao cậu không đến?" Quản lý hướng mắt về phía Nguyễn Thanh, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, như khi bảo "xử lý" gã đàn ông ban nãy.
Nguyễn Thanh sợ hãi run lên bần bật, cảnh tượng vừa rồi vẫn ám ảnh trong đầu, giọng cậu run rẩy như muốn bật khóc, líu ríu, "Quản lý, tôi... tôi biết sai rồi. Anh có thể cho tôi một cơ hội nữa không..."
"Tôi nhất định sẽ nghe lời anh, tôi sẽ không dám nữa..."
Lời cậu nói run rẩy, trong lòng chỉ sợ rằng, ngay giây tiếp theo, mình sẽ phải chịu chung số phận với người đàn ông kia.
Quản lý nghe lời cậu mà không bày tỏ thái độ, chỉ mỉm cười, "Tôi nhớ là lần trước cậu cũng nói như thế."
Nghe thế, mắt Nguyễn Thanh đỏ hoe, đôi chân như nhũn ra, định quỳ xuống cầu xin.
Dù biết rằng có lẽ không có tác dụng, nhưng bản năng của con người là khi có dù chỉ một tia hy vọng, vẫn cố gắng bám lấy.
Bởi lúc này, ngoài cầu xin ra, cậu không còn con đường nào khác.
Tuy nhiên, khi cậu còn chưa kịp quỳ xuống, quản lý đã giữ lấy tay cậu, không cho cậu khuỵu xuống, rồi nhẹ giọng hỏi, "Tổ trưởng của các cậu đã dạy những gì?"
Những nhân viên mới vào đều sẽ được tổ trưởng huấn luyện kỹ lưỡng để không phá hỏng quy tắc của "Hoa Nguyệt."
Tất nhiên, cũng sẽ học cách dùng kỹ năng để lôi kéo khách hàng...
Hàng mi của Nguyễn Thanh khẽ run lên, không dám rút tay ra khỏi tay quản lý, thân hình gầy gò khẽ run, mắt đỏ hoe, lí nhí trả lời, "Dạy phải tuân thủ quy tắc của 'Hoa Nguyệt', và những điều cần chú ý..."
Quản lý nói một cách hờ hững, "Còn gì nữa?"
Nghe vậy, Nguyễn Thanh cúi đầu càng thấp, đáp bằng giọng nhỏ như muỗi kêu, "Khi làm việc không được lười biếng, không được tự ý lên tầng hai, tầng ba, hay tầng bốn, không được vào văn phòng của quản lý, không được làm phiền khách quý..."
Lần này, cậu đáp rất chi tiết, nhưng quản lý vẫn không hài lòng, giọng điệu vẫn không thay đổi, "Còn gì nữa?"
"Phải... phải nghe lời..." Nguyễn Thanh bắt đầu lắp bắp, giọng nói đầy sợ hãi và ngập ngừng, mắt ngấn nước như chỉ chực khóc.
Vậy mà quản lý vẫn kiên nhẫn hỏi tiếp, giọng điệu không chút thay đổi, "Còn gì nữa?"
"Không... không được vi phạm quy tắc của 'Hoa Nguyệt', không được không nghe lời." Cậu giờ đã hoảng loạn đến mức không còn biết mình đang nói gì nữa.
"Còn gì nữa?"
"Còn... còn phải... phải nghe lời của quản lý."
"Còn gì nữa?"
Nguyễn Thanh: ... Người này không thấy mệt sao?
Có vẻ thích nghe những lời này nhỉ?