Đây là tầng sáu, ngoài lan can của mái nhà chỉ có một mép nhỏ mà ngay cả một bàn chân cũng khó đứng vững. Chàng trai ngồi trên lan can, chỉ cần hơi nghiêng người về phía trước...
Lúc này là buổi chiều, ánh nắng trên mái nhà rất vừa vặn, nhưng chiếu lên người lại không khiến ai cảm thấy ấm áp.
Thậm chí, Ninh Mộc Phong cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cảm giác sợ hãi và hoảng loạn chưa từng có đột ngột dâng lên trong tim.
Ninh Mộc Phong cố gắng kìm nén nỗi hoảng loạn trong lòng, cũng cố gắng giữ tiếng bước chân, muốn lặng lẽ lại gần cậu thiếu niên, nhân lúc cậu không chú ý mà ôm cậu xuống.
Tuy nhiên, Ninh Mộc Phong chỉ bước được vài bước, chàng trai ngồi trên lan can đã quay đầu lại.
Nguyễn Thanh nhìn Ninh Mộc Phong đang cố gắng lại gần, sắc mặt lạnh nhạt, lên tiếng: "Đừng lại gần."
Khi nói câu này, khuôn mặt Nguyễn Thanh không hề có vẻ sợ hãi, cũng không có cảm giác tuyệt vọng, thậm chí như thể tâm hồn đã chết, không gợn chút sóng.
Nói xong, cơ thể cậu còn hơi nghiêng về phía trước, như thể sẵn sàng buông tay bất cứ lúc nào.
Ninh Mộc Phong nhìn thấy cảnh này, mắt trợn tròn, trái tim như muốn ngừng đập, cứng ngắc dừng lại bước chân.
"Được, được rồi, tôi không lại gần."
Ninh Mộc Phong chăm chú nhìn Nguyễn Thanh, "Cậu đừng động đậy! Cậu nhất định không được động!"
Ninh Mộc Phong cúi thấp giọng, không dám nói gì khuyên can, sợ rằng một câu nói sẽ khiến Nguyễn Thanh buông tay ngay lập tức.
Nhưng Nguyễn Thanh hoàn toàn không để ý đến anh, tiếp tục nhìn xuống dưới, nơi đã có không ít học sinh tụ tập, dù đã vào giờ học cũng không ai rời đi.
Có lẽ chuyện trên diễn đàn vẫn chưa hoàn toàn lan truyền, người cậu chờ đợi rõ ràng vẫn chưa đến đủ.
Hệ thống lạnh lùng lên tiếng trong đầu Nguyễn Thanh: 【Sao không trực tiếp nộp đáp án?】
Nguyễn Thanh có vẻ không hiểu ý của hệ thống, ngạc nhiên hỏi: 【Hả? Sao phải nộp đáp án?】
【Tôi đâu biết hung thủ là ai.】
Mặc dù Nguyễn Thanh tỏ ra ngạc nhiên, nhưng hệ thống không bị lừa, lạnh lùng đáp: 【Đừng giả vờ nữa, cậu đã biết hung thủ là ai rồi, đúng không?】
Lời của hệ thống mặc dù là câu hỏi, nhưng lại có vẻ khẳng định chắc chắn.
Nó tin chắc Nguyễn Thanh đã biết hung thủ là ai rồi.
Vì hung thủ đã hoàn toàn tự lộ diện.
Mà nếu cậu không biết, sao lại tự mình đưa những video đó ra?
Khi người đó lắp đặt máy quay siêu nhỏ để ghi lại video về bản thân, hệ thống đã cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng phải nên theo dõi người mà cậu nghi ngờ sao?
Ban đầu hệ thống còn nghĩ có mục đích gì khác, nhưng hóa ra chỉ là để tự mình tung ra, khiến cậu rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Biết đâu nếu thực sự video này bị lộ ra, Vương Thanh có thể sẽ tự tử.
Nguyễn Thanh nghe lời hệ thống, chỉ mỉm cười, không nói gì, chẳng nói mình biết hay không biết.
Hệ thống nhìn thấy nụ cười của Nguyễn Thanh, lập tức hiểu ra, người này muốn gì không chỉ là giải quyết vấn đề.
Sau vài giây im lặng, hệ thống lên tiếng: 【Có ai nói cậu vô tình không?】
Nguyễn Thanh ngẩn ra một chút, rồi vui vẻ đáp: 【Chưa có ai, cậu là người đầu tiên.】
Hệ thống: 【Vậy những người quen cậu quả thật mắt mù.】
Nguyễn Thanh nghe xong không nhịn được mà bật cười trong đầu: 【Cậu đang nói gì vậy?】
【Không phải tôi là kẻ yếu đuối, vô dụng sao?】
Hệ thống lạnh lùng hỏi lại: 【Cậu đang mơ mộng làm điều vô lý sao?】
Nguyễn Thanh lại cười nhẹ, không đáp.
Hệ thống cũng không bận tâm, chỉ như một tuyên bố hiển nhiên nói: 【Cậu sẽ không thành công đâu.】
Nguyễn Thanh không đáp lại lời hệ thống, chỉ thong thả đung đưa đôi chân không một điểm tựa.
Liệu có thành công hay không, bây giờ do chính cậu quyết định.
Phong thủy sẽ thay đổi mà thôi.
Hệ thống nhận thấy Nguyễn Thanh không đáp lại nữa, do dự một lúc rồi hỏi: 【Cậu hình như rất thích đứng trên mái nhà?】
【Không thích.】 Nguyễn Thanh đáp dứt khoát.
Có lẽ nhận ra sự nghi ngờ của hệ thống, Nguyễn Thanh nhìn xuống dưới, thấy Lâm An Diễn và vài người khác, hơi nghiêng đầu, nói:
【Tôi chỉ thích cảm giác nhìn mọi thứ từ trên cao mà thôi.】
Hệ thống không nói gì thêm.
Vì nó biết người mà Nguyễn Thanh đang chờ... đã đến đầy đủ.
Do có người muốn nhảy lầu, cảnh sát đã sớm được gọi, và lãnh đạo trường Đại học Hoành Minh cũng đã tới ngay lập tức.
Vị trí của Nguyễn Thanh đã được chuẩn bị sẵn đệm bên dưới.
Nhưng đây là tầng sáu, dù có đệm cũng không thể chắc chắn không xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, chưa chắc sẽ rơi đúng vào đệm.
Khi Lâm An Diễn và nhóm người dưới nhìn thấy cậu trai ngồi trên rìa mái nhà, trái tim họ gần như ngừng đập, vội vàng chạy lên mái nhà.
Lâm An Diễn và các bạn muốn lại gần, nhưng khi họ vừa tới gần, Nguyễn Thanh đã nghiêng người về phía trước, gần như nửa người treo lơ lửng.
Mặc dù Nguyễn Thanh không nói gì, nhưng ý của cậu rất rõ ràng.
Chỉ cần ai đến gần, cậu sẽ nhảy xuống ngay lập tức.
Mọi người hoảng sợ, vội dừng lại, Trì Nhất Phàm gấp gáp nói: "Tôi không lại gần, tôi không lại gần, cậu đừng động đậy!"
"Đừng làm gì cả!"
Trì Nhất Phàm nói nhẹ đi một chút, cố gắng an ủi chàng trai ngồi trên lan can: "Cậu nghe tôi nói, tôi đã liên lạc và xóa bài viết rồi, tôi tuyệt đối sẽ không để Đại học Hoành Minh đuổi học cậu!"
"Cậu vẫn có thể học ở Đại học Hoành Minh, tốt nghiệp bình thường, mọi thứ sẽ không thay đổi đâu."
Trì Nhất Phàm nói xong, thử bước một bước tới gần, "Cậu xuống đi... được không?"
Nhưng ngay lập tức, gã dừng bước, vì Nguyễn Thanh đã quay lại.
"Đúng là tôi hiểu rất rõ, cậu không cần lừa tôi." Nguyễn Thanh bình thản nói, giọng điệu có chút nhẹ nhàng, như thể đã buông bỏ.
Với chuyện này, làm sao mọi thứ có thể không thay đổi?
Dù Đại học Hoành Minh không đuổi cậu, họ cũng không thể chấp nhận cậu nữa.
Đôi khi, tin đồn đã đủ giết chết một người.
Hơn nữa, tất cả những gì xảy ra đều là sự thật.
Trì Nhất Phàm vội vàng lắc đầu, "Tôi không lừa cậu, tôi đảm bảo cuộc sống của cậu sẽ không thay đổi đâu!"
"Cậu sợ Đại học Hoành Minh đuổi cậu phải không?"
"Yên tâm đi, chỉ là một trường đại học mà thôi, nếu có ai dám đuổi cậu, tôi sẽ khiến họ phải trả giá."
"Nhà tôi cũng sẽ không để họ yên đâu."
"Chúng tôi, Lâm gia cũng vậy."
"Thêm nữa, gia đình tôi."
Lâm An Diễn nhìn Nguyễn Thanh, lên tiếng: "Dù cậu là sinh viên, cậu cũng không cần lo lắng, chúng tôi liên minh với nhau. Dù có phải đuổi hết những sinh viên biết chuyện, chúng tôi cũng có thể làm được."
"Đến lúc đó sẽ không ai biết chuyện cũ của cậu nữa, cậu vẫn là sinh viên của Đại học Hoành Minh."
Dạo gần đây, Đại học Hoành Minh liên tục gặp phải sự cố, lãnh đạo trường luôn trong tình trạng lo sợ, sợ lại có sinh viên gặp chuyện.
Thế rồi họ nghe tin có sinh viên lại muốn nhảy lầu.
Ngay cả hiệu trưởng trường Đại học Hoành Minh cũng không thể ngồi yên, nếu lại có sự cố xảy ra, hiệu trưởng này chắc chắn sẽ bị cách chức.
Nghe những lời của vài người đứng bên cạnh, hiệu trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhưng ông không dám phản bác lấy một câu, bởi lo rằng họ thực sự sẽ làm ra chuyện lớn.
Hiệu trưởng nhìn về phía Nguyễn Thanh đang ngồi trên sân thượng, khẩn trương mở lời:"Bạn học, bình tĩnh đi, có chuyện gì cũng có thể thương lượng được."
"Em có yêu cầu hay suy nghĩ gì, cứ nói, nhà trường nhất định sẽ hỗ trợ em."
"Nghĩ đến ba mẹ em, nghĩ đến những người quan tâm đến em, đừng làm chuyện dại dột!"
Những người bên cạnh đều đã điều tra hoàn cảnh gia đình của cậu thiếu niên. Nghe hiệu trưởng nói vậy, họ ném cho ông ánh nhìn lạnh lẽo đầy đe dọa. Nhưng cuối cùng, chẳng ai nói gì thêm.
Thân thế của những người này không phải bí mật ở trường. Họ kết hợp lại, chớ nói là thay đổi lãnh đạo và sinh viên đại học Hoành Minh, thậm chí hủy hoại cả ngôi trường này cũng không phải chuyện khó.
Nguyễn Thanh lại chẳng hề dao động. Cậu ngước mắt nhìn bầu trời, giọng nói nhẹ tựa gió thoảng: "Tôi thấy mệt mỏi rồi."
Giọng cậu yếu ớt như muốn tan biến vào hư không, chẳng còn chút ý chí cầu sinh nào.
Nghe vậy, vài người ở đây đều bất giác siết chặt trái tim. Khi Lâm An Diễn chuẩn bị mở lời, Nguyễn Thanh đã ngoảnh đầu lại.
Cậu khẽ ngẩng cằm, nhìn về phía Ninh Mộc Phong, bình tĩnh nói: "Cậu nói đúng, tôi thực sự rất bẩn."
"Bẩn đến mức, dù rửa thế nào cũng không sạch."
"Giống như hồi nhỏ tôi từng ngã vào bùn lầy. Dù đã tẩy sạch, mùi bùn vẫn mãi bám trên người."
Nguyễn Thanh nhìn Ninh Mộc Phong, nhưng ánh mắt lại dường như xuyên qua thời gian, ngắm nhìn đứa trẻ trong ký ức.
Ninh Mộc Phong vội lắc đầu, phủ nhận: "Không, không phải vậy, cậu không bẩn! Người bẩn là tôi!"
Anh cắn môi, giọng nói run rẩy: "Tôi chỉ là... chỉ là ghen tị, nên mới nói những lời đó."
Nghe vậy, Nguyễn Thanh không biết nghĩ tới điều gì, khẽ bật cười: "Ninh Mộc Phong, cậu biết không?"
Cậu nhìn vào mắt Ninh Mộc Phong: "Tôi ghen tị với cậu."
Ninh Mộc Phong hơi ngập ngừng rồi gật đầu: "Tôi biết."
Nguyễn Thanh lại mỉm cười, phủ nhận lời của cậu ta: "Không, cậu không biết."
"Cậu biết tôi ghen tị với cậu vì điều gì không?"
Ninh Mộc Phong khựng lại, không trả lời. Không rõ là vì không biết, hay không muốn đáp.
Nguyễn Thanh không quan tâm đến sự im lặng ấy, tiếp tục nói: "Bởi vì..."
"Tôi ngưỡng mộ cậu."
Ninh Mộc Phong sững sờ, dường như không ngờ được lý do lại là như vậy.
"Vương Thanh ngưỡng mộ Ninh Mộ Phong." Cậu nghiêng đầu, nhìn anh: "Nghe thật kỳ lạ, đúng không?"
"Mặt trăng sáng trong thế kia, ai lại không thích chứ?"
"Dẫu biết mình không bao giờ với tới, vẫn luôn khao khát ánh trăng sẽ chiếu xuống người mình."
Nguyễn Thanh ngước lên bầu trời, khẽ thở dài: "Chỉ tiếc ánh trăng ấy mãi chiếu sáng người khác, thật khiến người ta ghen tị..."
Ninh Mộc Phong mở to mắt, đồng tử co lại, trong lòng hiện lên một suy đoán đáng sợ.
Quả nhiên, giây sau Nguyễn Thanh ngoảnh đầu, nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng nói: "Những người đó, đều do tôi giết."
Ninh Mộc Phong tái mặt, thân hình lảo đảo lùi về sau mấy bước, kinh ngạc thốt lên:
"Sao có thể, chuyện này sao có thể..."
Ninh Mộc Phong dường như không thể chấp nhận được sự thật.
Và đúng là anh không thể chấp nhận nổi.
Tuy nhiên, điều khiến Ninh Mộc Phong không thể chấp nhận không phải là việc thiếu niên giết người, mà là việc bản thân đã nhiều lần lợi dụng thiếu niên để... loại bỏ những người mà anh không thích.
Thật nực cười.
Không chỉ Ninh Mộc Phong, ngay cả mấy người đứng cạnh đó sắc mặt cũng thay đổi.
Nguyễn Thanh nhìn thấy cảnh này không hề ngạc nhiên. Những NPC trong phó bản này, chẳng có một ai là vô tội.
Ngoại trừ Sở Dật, trong số mười người mà cậu nghi ngờ, tất cả đều từng gián tiếp hoặc trực tiếp giết người.
Chỉ có điều, có lẽ vì sợ để lại dấu vết, nên phần lớn họ đều mượn dao giết người.
Nguyễn Thanh đã biết rõ khi xem lại camera giám sát.
Người bạn cùng lớp bị Ninh Mộc Phong túm được sau cú ngã ở nhà ăn thực chất đã trượt chân vì nước trên sàn.
Và nước đó là do Trì Nhất Phàm làm đổ không lâu trước đó.
Còn cậu bạn đã lao tới đẩy Ninh Mộc Phong khỏi chiếc đèn chùm rơi xuống, thực ra không phải là thành viên của nhóm thí nghiệm.
Cậu bạn đó được Lâm An Diễn nhờ tới giúp.
Những sự kiện xảy ra đều ít nhiều có liên quan đến đám người này.
Về Ninh Mộc Phong thì khỏi phải nói. Anh rõ ràng biết hung thủ giết người vì mình nhưng vẫn giả vờ như không biết, lợi dụng kẻ đó triệt để.
Những người này, chẳng ai sạch sẽ cả.
Nguyễn Thanh nhìn Ninh Mộc Phong, người đang mặt mày trắng bệch, khẽ mỉm cười: "Suýt chút nữa tôi đã chạm đến ánh trăng của mình rồi."
"Đáng tiếc, trời sáng mất rồi."
Trên khuôn mặt tinh xảo của Nguyễn Thanh hiện lên vẻ nuối tiếc, lưu luyến, cùng một chút tiếc hận.
Cậu nhìn về phía xa, bình thản nói: "Tôi không thể quay đầu lại được nữa."
Dứt lời, Nguyễn Thanh chuẩn bị buông tay.
"Đừng mà!"
"Khoan đã!"
Nghe tiếng gọi, Nguyễn Thanh quay đầu lại, đôi mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.
Ninh Mộc Phong định mở miệng, nhưng ngay lập tức bị Lâm An Diễn ngắt lời: "Có thể quay đầu lại!"
Thấy Nguyễn Thanh nhìn sang, Lâm An Diễn lặp lại một lần nữa: "Cậu có thể quay đầu."
Ánh mắt Lâm An Diễn hướng thẳng về phía Nguyễn Thanh: "Trừ chúng tôi ra, không ai biết cậu đã từng giết người, đúng không?"
"Dù có ai biết, thì sao chứ? Chỉ cần khiến họ không bao giờ mở miệng được nữa... chẳng phải là xong rồi sao?"
Hiệu trưởng đứng bên cạnh trợn mắt, không thể tin nổi những lời vừa nghe. Nhưng ngay giây sau đó, ông ta đã bị Trì Nhất Phàm đánh ngất.
Nguyễn Thanh nghe lời Lâm An Diễn thì sững lại, sau đó khẽ đáp: "Đó là phạm pháp."
"Nếu không ai biết, thì không phải." Lâm An Diễn bình tĩnh nói, giọng điệu trước sau như một.
Nếu không tận tai nghe thấy, e rằng chẳng ai có thể tưởng tượng được một người như hắn lại nói ra những lời đáng sợ đến vậy.
Nguyễn Thanh cuối cùng khẽ bật cười, lắc đầu: "Không được, tôi mệt rồi."
"Tôi muốn sống dưới ánh mặt trời."
Trì Nhất Phàm sốt sắng nói: "Có thể sống dưới ánh mặt trời mà! Nhìn chúng tôi đi, chẳng phải vẫn sống dưới ánh mặt trời đó sao?"
Nói xong, gã nhìn sang Lâm An Diễn: "Cậu ta mượn tay cậu giết La Xuyên, nhưng cậu ta vẫn sống dưới ánh mặt trời."
"Tôi giết Kiều Tử Húc, tôi cũng sống dưới ánh mặt trời."
Trì Nhất Phàm lần lượt kể ra những việc mà từng người trong nhóm đã làm.
Người bị gã nhắc đến không ai phản bác, thậm chí còn bình thản nói thêm lý do và cách họ thực hiện.
Cuối cùng, Trì Nhất Phàm dừng lại, nói tiếp: "Ngay cả Viện trưởng Sở, anh ta cũng biết rõ những trò nhỏ của chúng ta, nhưng không vạch trần."
Gã cố ý không đề cập đến Ninh Mộc Phong, không nói anh đã làm những gì.
Vì trong lòng thiếu niên, Ninh Mộc Phong là khác biệt. Nếu biết rằng người đó chẳng hề sạch sẽ như mình nghĩ, có lẽ Nguyễn Thanh sẽ kích động mà nhảy xuống ngay lập tức.
Kể xong, Trì Nhất Phàm quay sang nhìn Nguyễn Thanh: "Cậu thấy đó, chúng ta đều giống nhau mà."
Lời của Trì Nhất Phàm nhẹ bẫng, như thể chuyện giết người đơn giản như ăn cơm uống nước.
Hệ thống nhìn đám người vừa phơi bày mọi thứ, lại nhìn camera mini không xa, nơi đang ghi lại và truyền trực tiếp mọi chuyện, chỉ biết im lặng.
Ninh Mộc Phong không sai khi nói một câu:"Con người này thật dơ bẩn!"
[Ai chơi mưu mô đều có tâm hồn bẩn cả!]
Nó rút lại câu "không thể làm được". Đám người này, dù không bị Nguyễn Thanh xử lý, thì cũng sẽ vì những chuyện này mà vào tù. Phó bản này coi như hỏng một nửa rồi.
Còn nửa kia...
Nguyễn Thanh nghe xong lời Lâm An Diễn, khẽ ngập ngừng, cuối cùng u ám nói: "Khi đêm khuya tỉnh giấc, các người không thấy sợ sao?"
Nói xong, Nguyễn Thanh không đợi ai trả lời, chỉ co chân, bước lên lan can, như thể muốn trèo xuống.
Tình cảnh quá nguy hiểm khiến ai nấy đều hoảng sợ, tim thắt lại: "Cậu, cậu từ từ thôi!"
Nhưng Nguyễn Thanh chẳng hề có ý định xuống, cứ thế đứng trên lan can. Dáng người mỏng manh của cậu như chỉ cần một cơn gió là sẽ bị thổi bay.
Gió thổi tung chiếc áo sơ mi trắng của Nguyễn Thanh, trắng tinh đến mức tựa hồ không nhiễm một hạt bụi.
Cậu đối mặt với đám người, nở một nụ cười rạng rỡ không vướng chút u ám nào: "Nhưng tôi không muốn sống như vậy nữa, mệt mỏi quá rồi."
"Tôi đã giết rất nhiều người. Mỗi đêm, tôi đều mơ thấy họ về tìm tôi trả thù."
"Lâu lắm rồi tôi chưa được ngủ yên giấc."
"Tôi thật sự rất mệt."
Những lời này khiến tất cả sững sờ. Lúc này họ mới nhận ra quầng thâm dưới mắt cậu thiếu niên, dáng vẻ tiều tụy dường như đã bị giày vò rất lâu.
Thế nhưng, họ chưa từng nhận ra nỗi đau và sự yếu đuối của cậu.
Hệ thống: "..." Người này còn biết xấu hổ không đây.
Đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh ngập tràn sự buông xuôi: "Nếu có kiếp sau, tôi mong mình thật sự được sống dưới ánh mặt trời."
Cậu dừng lại một chút, nhìn sang Ninh Mộc Phong, nở nụ cười dịu dàng: "Và có được ánh trăng của riêng mình."
Ninh Mộc Phong ngẩn người, khuôn mặt tuấn tú hiếm khi lộ ra vẻ yếu đuối: "Cậu định bỏ rơi tôi sao?"
Anh đưa tay về phía Nguyễn Thanh, giọng nói mang chút cầu xin: "Đừng bỏ rơi tôi, được không?"
"Chẳng lẽ cậu không muốn ở bên tôi sao?"
Ánh mắt Ninh Mộc Phong nhìn sâu vào Nguyễn Thanh, giọng nói như có ý dụ dỗ: "Chỉ cần cậu xuống đây, tôi sẽ mãi mãi thuộc về cậu."
"Và chỉ thuộc về cậu."
"Nhưng tôi đã không còn xứng với cậu nữa." Nguyễn Thanh khẽ lắc đầu, rồi như dừng lại, mang theo chút hèn mọn và khát vọng: "Cậu có nguyện... chết cùng tôi không?"
Nguyễn Thanh hỏi xong như thể biết là không thể, nở một nụ cười buông xuôi: "Kiếp sau nhé, kiếp sau tôi nhất định sẽ sạch sẽ để tìm cậu."
Ninh Mộc Phong ngẩn người, rồi bất lực cười rạng rỡ: "Được, tôi đi cùng cậu."
Hệ thống: "..." Được rồi, nửa kia của phó bản này chắc cũng xong rồi.
Ninh Mộc Phong mà chết, phó bản coi như hỏng hoàn toàn.
Những người còn lại không ai nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Ninh Mộc Phong bước đến mép sân thượng.
Bởi họ hiểu rõ, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Ninh Mộc Phong sẽ để cậu thiếu niên chết sao?
Tuyệt đối không thể.
Chỉ là đang lừa cậu ấy mà thôi.
Chỉ cần tới gần, anh sẽ kéo Nguyễn Thanh lại ngay lập tức.
Rồi bọn họ nhất định sẽ không để cậu có thêm cơ hội tìm đến cái chết.
Nhưng... biến cố xảy ra.
Ninh Mộc Phong mang theo vẻ không thể tin được, cúi đầu nhìn trái tim mình bị xuyên thủng. Sau đó, anh ngẩng lên nhìn thiếu niên cũng bị xuyên qua cùng mình.
Nguyễn Thanh đương nhiên biết kế hoạch của Ninh Mộc Phong. Vào khoảnh khắc anh ôm lấy mình, Nguyễn Thanh cũng đáp lại bằng một cái ôm.
Tiếp theo, cậu ấn nút của khẩu súng laser giấu trong tay áo.
Tia laser lập tức xuyên qua lưng Ninh Mộc Phong, phá vỡ hoàn toàn cơ thể anh, sau đó tiếp tục xuyên qua cả Nguyễn Thanh đang ôm chặt lấy anh.
Tim cả hai người ngay lập tức bị nghiền nát, không còn hy vọng sống sót.
Nguyễn Thanh mỉm cười rạng rỡ với Ninh Mộc Phong, nụ cười trong trẻo như bầu trời không gợn mây.
Nụ cười ấy đẹp đến mức cả thế giới như chỉ còn lại phông nền, khiến người ta kinh ngạc đến nín thở.
Nguyễn Thanh nói trong tâm trí: 【Hệ thống, nộp đáp án.】
【Hung thủ là... Vương Thanh.】
Ninh Mộc Phong nhìn nụ cười sáng lạn của Nguyễn Thanh, thoáng sững sờ. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng mỉm cười, cúi xuống hôn lên khóe môi cậu, nơi máu đang rỉ ra.
Đó là nụ hôn dịu dàng đến cùng cực, như thể sợ thời gian bị quấy nhiễu.
Ninh Mộc Phong rất muốn khoảnh khắc này ngừng lại mãi mãi.
Nhưng dù người trong lòng anh chưa nhắm mắt, hơi thở của cậu đã hoàn toàn biến mất.
Anh buông người trong vòng tay, đưa tay muốn lau đi vết máu nơi khóe môi cậu.
Song, ngay giây sau, ánh mắt Nguyễn Thanh đột ngột thay đổi. Cậu ta nhìn Ninh Mộ Phong với vẻ căm ghét, dồn chút sức lực cuối cùng đẩy mạnh anh ra.
Trong đôi mắt ấy đầy rẫy sự ghen tị và oán hận, như thể muốn xé nát anh.
Nhưng vết thương nơi tim khiến cậu ta không thể làm gì hơn. Cậu ta chỉ có thể để cơ thể mình rơi thẳng xuống từ sân thượng, ánh mắt chất chứa sự không cam lòng.
Như thể... không cam lòng khi phải chết như thế này.
Làm sao cậu ta cam lòng được, khi tất cả đều đã thấy cậu ta.
Chỉ có cậu là chưa từng...
Những người khác trên sân thượng đều trợn tròn mắt, lao đến mép sân với ý định níu giữ thiếu niên.
Nhưng đã quá muộn.
Hơn nữa, dù có kịp kéo được, thiếu niên cũng không thể sống sót.
Sở Dật cùng người quản lý chạy đến đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Thanh và Ninh Mộc Phong rơi xuống.
Dù đáp chính xác vào tấm đệm an toàn, vết thương chí mạng nơi tim đã khiến họ từ lâu... ngừng thở.
Hệ thống thông báo:
【Chúc mừng người chơi vượt qua phó bản [Tình Yêu Đẫm Máu], nhận thưởng 300 điểm.】
【Chúc mừng người chơi đoán đúng hung thủ, nhận thưởng 300 điểm.】
【Chúc mừng người chơi giết chết Vương Thanh, nhận thưởng 500 điểm.】
【Chúc mừng người chơi hủy diệt phó bản [Tình Yêu Đẫm Máu], nhận thưởng 2000 điểm.】
【Do người chơi phá hủy thiết lập nhân vật, bị trừ 500 điểm.】
Tổng kết: 2300 điểm.
Hệ thống nhìn Nguyễn Thanh bình thản kiểm tra điểm số của mình, im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi hỏi: 【Cậu nhận ra hung thủ là Vương Thanh từ lúc nào?】
【Từ khi Ninh Mộc Phong nói để tôi làm vấy bẩn anh ta.】
Nguyễn Thanh khẽ gõ lên màn hình điểm số, ánh mắt lướt qua dòng trừ điểm vì phá vỡ thiết lập nhân vật. 【Nhưng ngay từ lúc người bạn học ấy nhảy lầu, tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi.】
Hệ thống lập tức rơi vào im lặng.
Hóa ra sớm như vậy đã biết rồi sao?
Nguyễn Thanh khẽ cười.
Làm sao cậu lại không biết được chứ?
Suy cho cùng, chẳng ai không nhận ra thủ pháp của chính mình cả.
Cái gọi là không tìm được manh mối, chẳng qua chỉ là có người cố ý xóa sạch chứng cứ dựa trên cách suy luận của cậu mà thôi.
Cho nên, ngay từ lúc thấy chiếc điện thoại trên sân thượng, Nguyễn Thanh đã mơ hồ đoán được hung thủ là ai.
Chỉ là khi ấy, cậu vẫn chưa dám khẳng định.
Bạn học nhảy lầu kia đáng lẽ không phải nói "phải" mà là "sát".
Hắn nhìn cậu, muốn nói rằng cậu là... kẻ giết người.
Tất cả các nạn nhân khi tiếp xúc với Ninh Mộc Phong, ngoài những người cậu điều tra được, còn có một người luôn xuất hiện.
Đó chính là Vương Thanh.
Nguyễn Thanh sở hữu ký ức của Vương Thanh, vì vậy mới có thể lập tức nhớ lại cảnh tượng các nạn nhân tiếp xúc với Ninh Mộ Phong, thậm chí nghĩ ra được từng chi tiết cụ thể.
Điều này chứng minh rằng Vương Thanh vẫn luôn theo dõi họ.
Lý do phương thức gây án trước và sau khác nhau là vì Vương Thanh cũng sở hữu ký ức của cậu.
Do đó, cậu ta mới dám ngang nhiên giết người mà không sợ bị điều tra.
Bởi vì Vương Thanh tin tưởng rằng mình sẽ không bị phát hiện, sự tự tin ấy đến từ ký ức của Nguyễn Thanh.
Chiếc điện thoại trên sân thượng chẳng qua chỉ là sự khiêu khích của Vương Thanh với Nguyễn Thanh, cậu ta biết chắc rằng cậu sẽ đến đó.
Thật đáng tiếc, kẻ không thông minh, dù có ký ức của cậu, vẫn là một kẻ ngốc.
Dù cố tình xóa sạch manh mối nhắm vào cậu thì đã sao? Cậu từng nói, chỉ cần làm thì sẽ để lại dấu vết.
Hai người chung một cơ thể, Vương Thanh không nghĩ rằng cậu không nhận ra sự mệt mỏi sao?
Thể trạng cậu yếu như vậy, dù có nghỉ ngơi đủ cũng chẳng thấy khá hơn là bao.
Huống chi, sau khi cậu ngủ, Vương Thanh còn dùng cơ thể đó. Thế nên, gần như lúc nào cơ thể cũng trong tình trạng kiệt sức.
Cảm giác tinh thần bị vắt kiệt hệt như cậu đã cố cưỡng ép thôi miên người khác.
Có lẽ, Vương Thanh cũng rất phiền lòng vì cơ thể yếu ớt này, vậy nên mới nhọc công tìm thêm đồng bọn để cùng giết người.
Cái bẫy lớn nhất trong phó bản này chính là sự "đố kỵ" của Vương Thanh với Ninh Mộc Phong.
Tên là đố kỵ, nhưng thực chất là yêu thích.
Vương Thanh quả thực rất yêu mến Ninh Mộc Phong.
Không, nói đúng hơn, đó là sự chấp niệm.
Một sự chấp niệm đối với sự trong sạch, chỉ là người ấy tình cờ lại là Ninh Mộc Phong mà thôi.
Vương Thanh lớn lên trong môi trường đầy nhơ nhuốc, tâm hồn từ lâu đã bị méo mó.
Mà một người ngụp lặn trong bóng tối, toàn thân bẩn thỉu, làm sao có thể kháng cự trước một sự tồn tại trong trẻo như ánh sáng?
Thế nên, Vương Thanh vừa đố kỵ vừa yêu mến Ninh Mộc Phong.
Nhưng cậu ta cũng hiểu rõ, Ninh Mộc Phong vĩnh viễn sẽ không yêu cậu ta, giống như việc cậu ta chẳng bao giờ có thể sống một cuộc đời trong sạch.
Vì vậy, cậu ta cũng ghen tỵ với những người có thể thân thiết với Ninh Mộc Phong.
Cuối cùng, cậu ta không chịu nổi sự giày vò này nữa và ra tay.
Cậu ta lần lượt giết hai người.
Phương pháp giết người của Vương Thanh không hề cao minh. Cậu ta biết chỉ cần điều tra kỹ thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Vì vậy, cậu ta dùng quãng thời gian cuối cùng để lên kế hoạch giết người cuối cùng.
Người đó chính là... bản thân cậu ta.
Dùng chính cái xác của mình để bày tỏ một lời tỏ tình quái dị với Ninh Mộc Phong.
Bày tỏ tình yêu méo mó của cậu ta, bày tỏ khát vọng với sự trong sạch.
Nhưng rồi cậu đến, Vương Thanh có được ký ức của cậu.
Vương Thanh thay đổi ý định, xóa sạch mọi dấu vết cậu ta từng để lại khi gây án.
Vì thế, không ai có thể điều tra ra, kể cả chính cậu.
Bởi lẽ Vương Thanh đã thiết kế mọi thứ nhắm vào tư duy và phương pháp của cậu, khiến cậu không thể lần ra dấu vết nào.
Điều khiến Nguyễn Thanh hoàn toàn chắc chắn rằng kẻ sát nhân chính là Vương Thanh, chính là khi Ninh Mộc Phong nói về việc bị "làm vấy bẩn".
Khoảnh khắc đó, trái tim của cậu đập lỡ một nhịp.
Một nhịp đập thật sự vì câu nói của Ninh Mộc Phong.
Nhưng cậu sẽ không vì một câu nói vô nghĩa như thế mà rung động, nên người thực sự rung động là ai, đã quá rõ ràng.
Hệ thống vẫn còn một thắc mắc: [Làm thế nào cậu phát hiện ra giết chết Ninh Mộc Phong đồng nghĩa với giết chết Vương Thanh?]
Phản ứng đầu tiên của người bình thường chẳng phải sẽ nghĩ rằng giết chết bản thân là có thể tiêu diệt Vương Thanh hay sao?
Dù sao cả hai cũng dùng chung một cơ thể.
Nguyễn Thanh khẽ cười: [Bởi vì hệ thống chính muốn giết tôi.]
Nó muốn giết cậu, nên chắc chắn sẽ không dễ dàng để cậu vượt qua phó bản.
Nếu đoán không nhầm, giết chết Vương Thanh cũng có thể giúp qua ải, giống như phó bản đầu tiên giết Ôn Lễ vậy.
Nhưng cách vượt ải đó quá đơn giản, chỉ cần để Vương Thanh giết chết cậu, hoặc cậu tự sát là được.
Điều đó rõ ràng là không thể nào.
Hệ thống chính muốn cậu chết trong tay Vương Thanh - kẻ sở hữu ký ức của cậu.
Bởi vì không ai hiểu cậu hơn chính bản thân mình.
Hơn nữa, vì dùng chung một cơ thể, Vương Thanh không thể thấy được cậu.
Không nhìn thấy, tự nhiên không thể bị ảnh hưởng bởi thể chất kỳ lạ của cậu, nên Vương Thanh chắc chắn sẽ giết chết cậu.
Nhưng nếu cậu chết, Vương Thanh cũng sẽ chết.
Tuy nhiên, với những ham muốn trong lòng đã bị phóng đại bởi ký ức của cậu, Vương Thanh liệu có cam tâm mà chết?
Không thể nào.
Điều đó có nghĩa là, nếu cậu chết, Vương Thanh tuyệt đối sẽ không chết.
Nguyễn Thanh suy đoán rằng Vương Thanh có thể có năng lực cộng sinh với người khác, dù vật chủ có chết, cậu ta vẫn có thể chọn một vật chủ mới.
Nhưng nếu Ninh Mộc Phong chết thì lại khác.
Vương Thanh yêu mến Ninh Mộc Phong đến vậy, chắc chắn sẽ rất khó để từ chối việc cùng chết với Ninh Mộc Phong.
Do đó, Nguyễn Thanh đoán rằng khả năng cao là Vương Thanh sẽ từ bỏ việc sống tiếp.
Và hiển nhiên, suy đoán của cậu là đúng.
Ngoài ra, Nguyễn Thanh còn mơ hồ đoán rằng, mấu chốt để Vương Thanh cướp lấy thân thể có liên quan đến những người đã lợi dụng cậu ta để giết người.
Thế nên, Nguyễn Thanh dứt khoát một lần cho xong, tống toàn bộ những kẻ từng lợi dụng Vương Thanh vào trong đó.
Dẫu sao, phỏng đoán này cũng không có nhiều cơ sở, cậu chỉ nhìn Lý Văn - người cùng nhảy lầu với cậu trước đó mà đoán mò thôi.
Dù sao, nếu Vương Thanh có thể tùy ý chiếm lấy thân thể của người khác, thì cũng quá "lỗi" rồi.
Hệ thống: "..." Đoán đúng rồi.
Thật sự Vương Thanh chỉ có thể chiếm đoạt cơ thể của những người đã lợi dụng cậu ta để giết người.
Vì thế, dù Vương Thanh có cướp đoạt thân thể của người khác, thì cuộc đời về sau cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ có thể ở trong tù mà thôi.
Bởi vì khi đổi cơ thể, ký ức của thân thể cũ sẽ mất đi.
Mà Vương Thanh mất đi ký ức của người chơi, e rằng ngay cả vượt ngục cũng khó khăn.
Thật đáng thương, chết cùng với người này, nhưng lại bị xem là chết cùng với Ninh Mộc Phong.
Nguyễn Thanh tắt giao diện trò chơi, thản nhiên nói: [Đi xem khu chính của trò chơi thôi.]
-----
Lời tác giả:
Phó bản tiếp theo có lẽ là... một câu chuyện "góa phụ và em chồng"? Có lẽ sẽ khá kịch tính, và các yếu tố có thể hơi nhiều (cười).
Hung thủ chính là Vương Thanh - chủ nhân ban đầu của thân thể này, các chi tiết gợi ý đã rải khắp nơi rồi! Ví dụ như mỗi lần xảy ra chuyện, Vương Thanh đều chứng kiến, hoặc việc Nguyễn Thanh cảm thấy mệt mỏi, và hầu hết các sự kiện đều xảy ra khi Nguyễn Thanh ngủ.
Vương Thanh và Nguyễn Thanh tuy dùng chung một cơ thể, nhưng hai người hoàn toàn không chia sẻ cảm giác! Không hề! Họ là hai cá thể độc lập, không can thiệp lẫn nhau!
Ký ức chỉ được giữ lại tại thời điểm chiếm lấy cơ thể, về sau không còn chia sẻ nữa!
Chú thích: Tôi đã suýt chạm tới ánh trăng của mình, chỉ tiếc là trời đã sáng rồi. — Trích từ mạng.
(Pssst... Nói nhỏ nhé, thật ra Vương Thanh không hề yêu mến Ninh Mộc Phong, cậu ta chọn cái chết cũng không phải vì Ninh Mộc Phong. Khoảnh khắc rung động của cậu ta cũng không phải vì Ninh Mộc Phong, mà là vì Ninh Mộc Phong đã kích thích cậu ta (cười). Còn nhớ người bạn cùng lớp ở cầu vượt từng cố gắng níu lấy Nguyễn Thanh không? Thái độ của Vương Thanh lúc đó đã rất rõ ràng rồi. Cuối cùng, cậu ta chọn cái chết, vậy rốt cuộc là vì ai đây?)
-------
Để phân tích phó bản này nhé:
Sở Dật, Ninh Mộc Phong: Bé hệ thống chouche của em đã tách một tia năng lượng vào hai người này, nên khi đọc các bạn sẽ nhận ra thái độ của hệ thống rất dỗi khi Nguyễn Thanh chỉ muốn lợi dụng tình yêu để đạt được những gì mà ẻm có ( và hệ thống cũng là năng lượng chủ để cung cấp cho năng lượng lớn hơn, về sau sẽ rõ, tránh spoil nhiều nhé!) Điển hình cho câu hỏi ẻm là người vô tình, vì ẻm không mặn mà với tình yêu mà, công cuộc kiến tạo xây dựng tin tưởng từ ẻm còn lâu lắm nên cứ từ từ khoai sẽ nhừ thôi!
Ninh Vọng: Note rằng ai hôn em thì là công ngay đoạn chú thích văn án rồi, cái nét bá đạo này chắc chắn không lẫn vào đâu với tính cách chính của ông công rồi. Hời nhất là ông này chứ đâu, và tính cách này sẽ xuyên suốt quá trình gặp gỡ. Ẻm cũng nhận ra nét ông chồng tương lai từ hình tượng này đấy🤭
Biến số lớn là nhân vật Vương Thanh, ẻm phân tích cỡ đó, nhưng mà sao tránh khỏi việc Vương Thanh xem qua kí ức của ẻm. Như chính ẻm phân tích, ham muốn sự trong sáng thuần khiết thì Nguyễn Thanh chính là tia sáng không nhiễm bụi trần rồi. Phân tích của em có hai lỗi như tác giả nói, và lúc Vương Thanh nhập vào người chơi kia để bảo vệ ẻm nhưng không may thiệt mạng. Người thứ hai có ai đoán được hong? Trì Nhất Phàm đoá. Từ cái lúc biết rõ Nguyễn Thanh không uống được rượu, không phải theo dõi mà chính xác là vì là chính mình nên biết rất rõ là đằng khác.
Vậy nên ẻm chỉ có thể bị mê bởi chính ẻm thôi, ẻm yêu bản thân, hứng thú với bản thân.