Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 130: Huyết Ảnh Quỷ Dị (1)



【Chào mừng người chơi bước vào phó bản "Huyết Ảnh Quỷ Dị".】

【Con trai trưởng nhà họ Dương – Dương Thần Phong qua đời một cách kỳ lạ. Tất cả người nhà họ Dương trở về căn nhà cũ của gia tộc để tham dự lễ tang của anh ta.】

【Tuy nhiên, mỗi người trong gia tộc đều cảm thấy có điều gì đó bất thường. Không một ai thực sự đau buồn trước cái chết của Dương Thần Phong, tựa như người chết chỉ là một người xa lạ không quan trọng.】

【Hơn nữa, các vị khách cứ lần lượt mất tích một cách khó hiểu, nhưng quản gia lại viện lý do rằng họ có việc phải rời đi.】

【Mọi ngóc ngách trong căn nhà đều toát lên sự kỳ dị, dường như còn ẩn giấu một mối nguy hiểm nào đó, mang đến cảm giác áp lực tựa cơn bão sắp đến.】

【Nhiệm vụ phó bản: Sống sót trong bảy ngày.】

Nguyễn Thanh nhìn thông tin phó bản, lòng khẽ trùng xuống. Cậu chưa kịp nghỉ ngơi đủ bảy ngày ở khu trung tâm trò chơi, cũng chưa hề chọn vào bất kỳ phó bản nào.

Hiển nhiên, cậu bị người khác kéo vào đây.

Mà người đưa cậu vào khả năng lớn chính là hội Vĩnh An.

Theo lý, để cùng bước vào phó bản, cần có sự đồng ý tổ đội của cậu mới đúng...

Nhưng giờ, việc phân bua này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Quan trọng hơn, phó bản này rốt cuộc có gì đặc biệt?

Và liệu Tô Chẩm cùng Lý Thư Dương có bị cuốn vào đây hay không?

Nếu hai người kia cũng trong phó bản này, e rằng mọi chuyện sẽ vô cùng khó khăn.

Nguyễn Thanh hy vọng bọn họ đang đi điều tra cậu, thay vì trở về tiếp tục điền vào đơn xin gia nhập hội.

Dù gì lúc ấy, hai người kia chỉ mới điền được một nửa. Theo lý mà nói, họ vẫn chưa chính thức gia nhập.

Mặc dù cậu hy vọng là vậy, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Nếu hai người kia thực sự bước vào phó bản này, cậu nhất định phải tránh xa họ.

Nguyễn Thanh ngồi dậy, bắt đầu thu thập thông tin về phó bản và ký ức của nguyên chủ.

Lần này, thân phận của cậu là người yêu của Dương Thần Phong. Tuy nói là "người yêu" cũng không hoàn toàn chính xác, phải nói đúng hơn, nguyên chủ là... tiểu tam.

Dù hai người đã đăng ký kết hôn, nguyên chủ vẫn được coi là người đến sau.

Thực chất, Dương Thần Phong không phải con trai trưởng của nhà họ Dương. Ba anh ta từng vì cứu người nhà họ Dương mà hy sinh, nên nhà họ Dương để anh ta ở lại, đối xử như con trai trưởng.

Dù không phải người nhà, nhưng nhà họ Dương vẫn vô cùng coi trọng Dương Thần Phong, thậm chí còn định sẵn hôn ước giữa anh ta và thiên kim nhà họ Thẩm – Thẩm Bạch Nguyệt.

Tuy nhiên, Dương Thần Phong chưa bao giờ chính miệng thừa nhận hôn ước này, nhưng ban đầu cũng không phản đối, nên nó kéo dài suốt nhiều năm.

Mãi đến hai tháng trước, Dương Thần Phong gặp nguyên chủ.

Anh ta bắt đầu phản đối cuộc hôn nhân này, muốn hủy bỏ hôn ước với Thẩm Bạch Nguyệt để ở bên nguyên chủ.

Nhà họ Dương là một gia tộc hào môn đứng đầu, không chỉ trong lĩnh vực kinh doanh mà ở mọi khía cạnh đều ở vị trí mà người khác chỉ có thể ngước nhìn.

Trong khi đó, gia đình nguyên chủ chỉ là một gia đình nhỏ bé, nhà họ Dương đương nhiên không chấp nhận hai người đến với nhau, thậm chí ép buộc chia tay.

Dương Thần Phong không đồng ý, cũng không muốn cưới Thẩm Bạch Nguyệt. Tựa như bị ma quỷ ám ảnh, anh ta đưa nguyên chủ bỏ trốn.

Họ lén lút đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp.

Chỉ là, không hiểu vì sao, chưa đầy nửa tháng sau khi bỏ trốn, Dương Thần Phong đã qua đời.

Nguyên nhân cái chết không rõ ràng.

Tựa như một cơn đột tử bất ngờ.

Rõ ràng Dương Thần Phong không mắc bệnh tim hay bất kỳ bệnh lý nào khác, cũng không lao lực hay thức khuya quá độ.

Tóm lại, cái chết vừa đột ngột, vừa kỳ lạ.

Nguyên chủ bỗng chốc trở thành góa phụ.

Tin tức nhanh chóng đến tai nhà họ Dương.

Nhưng khi đưa thi thể Dương Thần Phong về, họ không hề điều tra nguyên nhân cái chết, thậm chí chẳng mảy may hỏi han. Mọi người chỉ đơn giản chuẩn bị tổ chức tang lễ.

Sự lạnh lùng đến mức khiến người ta nghĩ người chết không phải ân nhân của nhà họ Dương.

Nguyên chủ không hiểu nổi, cảm thấy cái chết của Dương Thần Phong chắc chắn có uẩn khúc.

Cậu ta từng mạnh mẽ phản đối, kiến nghị, báo cảnh sát, thậm chí đe dọa, nhưng tất cả đều vô dụng. Nhà họ Dương hoàn toàn phớt lờ.

Nguyên chủ không có năng lực, gia thế lại thấp kém, chẳng thể tra ra nguyên nhân thực sự.

Cuối cùng, nguyên chủ chỉ có thể bất lực nhìn nhà họ Dương chấp nhận cái chết của Dương Thần Phong như một lẽ đương nhiên.

Có lẽ vì thương hại, hoặc do lương tâm cắn rứt, nhà họ Dương lần đầu tiên cho phép nguyên chủ bước vào cổng lớn gia tộc, cho phép cậu ta tham dự tang lễ sau bảy ngày.

Tuy nhiên, người nhà họ Dương vẫn khinh thường nguyên chủ, coi cậu ta như không tồn tại.

Ngay cả đám người làm cũng có thể bắt nạt cậu ta.

Thực ra, gia cảnh nguyên chủ cũng không đến nỗi tệ. Gia đình cậu ta mở một cửa tiệm nhỏ, tuy không giàu nhưng đủ sống.

Nhưng so với nhà họ Dương thì quả thực một trời một vực, như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Nguyên chủ tuy không xuất thân từ gia đình giàu có, nhưng từ nhỏ đã được người nhà bảo bọc cẩn thận, gần như được cưng chiều mà lớn lên.

Vì vậy, tính cách của cậu ta có phần kiêu ngạo và độc miệng, nếu ai dám bắt nạt cậu ta, nhất định cậu ta sẽ không chịu để yên.

Nhưng lần này lại khác, để được tham dự tang lễ cuối cùng của Dương Thần Phong, nguyên chủ buộc phải nhẫn nhịn.

Nguyễn Thanh khẽ cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc vòng tay giống như "Huyễn Hồn Linh" đang đeo, trong lòng dấy lên một nỗi trầm ngâm khó tả.

Có vẻ như trọng tâm của phó bản này chính là gia tộc họ Dương và tang lễ của Dương Thần Phong.

Nhiệm vụ trong phó bản là sống sót trong bảy ngày, mà tang lễ lại được tổ chức vào ngày thứ sáu.

Hiển nhiên, trong tang lễ có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó kinh hoàng.

Chẳng lẽ... Dương Thần Phong đã hóa thành loại tồn tại kia?

Chết mà không cam lòng, muốn kéo tất cả mọi người xuống mồ cùng mình?

Nguyễn Thanh bị chính suy đoán của mình dọa đến mức bàn tay khẽ run lên, nhưng ba chiếc chuông nhỏ trên "Huyễn Hồn Linh" vẫn im lìm, không vang lên âm thanh nào.

"Huyễn Hồn Linh" vốn không tự động rung, ba chiếc chuông nhỏ chỉ là ba cơ hội sử dụng. Hiện tại, một trong số chúng đã mất đi ánh sáng, rõ ràng là đã được dùng trước đó.

Nguyễn Thanh đưa tay khẽ nghịch những chiếc chuông nhỏ, cố gắng bình tĩnh lại.

Chuyện xảy ra chưa chắc đã giống như cậu đang nghĩ.

Phó bản này chỉ có một cách để vượt qua, chính là sống sót bảy ngày, đồng nghĩa với việc tất cả người chơi buộc phải tham dự tang lễ của Dương Thần Phong.

Nhưng với thân phận hiện tại của cậu, chưa chắc cậu có thể sống sót đến ngày đó.

Rốt cuộc, thông tin của phó bản đã nói rõ, trong gia tộc họ Dương thường xuyên có khách đột ngột biến mất, mà nơi này còn ẩn chứa một mối nguy hiểm nào đó chưa thể biết rõ.

Người nhà họ Dương vốn không thích nguyên chủ, nếu gặp nguy hiểm, chắc chắn cậu sẽ là mục tiêu đầu tiên.

Hiện tại tình hình vẫn còn rất mơ hồ, khó mà xác định được gia tộc họ Dương đang giấu giếm điều gì.

Cũng không dễ đoán xem trong tang lễ của Dương Thần Phong sẽ xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, việc công hội Vĩnh An kéo cậu vào phó bản này rõ ràng không phải ngẫu nhiên, chắc chắn họ đang nhắm đến một vật phẩm đặc biệt nào đó.

Điều đó đồng nghĩa với việc họ đã biết rõ thông tin về phó bản.

Nguyễn Thanh khẽ cúi đầu, tiếp tục nghịch chiếc chuông nhỏ trên vòng tay. "Biết rõ" sao...

Bây giờ trời vẫn còn rất sớm, bên ngoài chỉ vừa hửng sáng, tiếng chim kêu ríu rít không ngừng khiến người nghe có chút khó chịu.

Ngay khi Nguyễn Thanh chuẩn bị bước xuống giường, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân khẽ khàng.

Nếu không lắng nghe kỹ, hoặc thính giác không đủ nhạy bén, rất có thể sẽ bỏ qua.

Rõ ràng, người bước chân đó cố ý đè thấp âm thanh.

Và tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng của cậu...

Nguyễn Thanh lập tức căng thẳng, ngón tay đang nghịch chuông nhỏ siết chặt hơn vài phần.

Người nhà họ Dương không ưa nguyên chủ, bình thường thấy cậu đều trực tiếp lờ đi, làm sao có thể tự dưng đến tìm cậu.

Hơn nữa, dù thật sự có việc cần gặp nguyên chủ, sao phải làm ra vẻ lén lút, giống như đang làm chuyện mờ ám thế này?

Đám người giúp việc lại càng không thể. Dù gia tộc họ Dương không thích nguyên chủ, thì cậu vẫn là khách, không đến mức bị người hầu trực tiếp xông vào phòng bắt nạt.

Hơn nữa, phòng hiện tại của Nguyễn Thanh chính là phòng của Dương Thần Phong trước đây, nằm trên tầng ba, nơi gia đình họ Dương đang ở.

Người hầu bình thường không được phép tự ý lên tầng này.

Ngón tay Nguyễn Thanh càng siết chặt hơn.

Cậu... không lẽ lại nhanh như vậy đã trở thành mục tiêu rồi sao?

Xét theo quy luật mỗi lần vào phó bản đều gặp nguy hiểm ngay lập tức, khả năng này không phải là không có.

Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng chìa khóa xoay nhẹ ở ổ khóa, ánh mắt lướt qua bàn cạnh giường, cầm lấy cây kéo trên đó một cách lặng lẽ.

Sau đó, cậu nằm trở lại giường, kéo chăn phủ kín người.

Một dáng vẻ như vẫn đang say ngủ.

"Cạch."

Một tiếng mở cửa khe khẽ vang lên.

Cửa phòng nơi Nguyễn Thanh đang ở... đã bị mở ra.