Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 142: Huyết Ảnh Quỷ Dị (13)



Edit: Nhân Sâm Trắng

Ánh trăng treo cao trên bầu trời, ánh sáng bạc rọi xuống mặt đất, nhưng không thể chiếu sáng được biệt thự nhà Dương dù chỉ một chút.

Cả biệt thự nhà Dương bị màn sương dày đặc nuốt chửng, hoàn toàn mất đi vẻ tinh tế xa hoa thường thấy ban ngày.

Ngay cả ánh sáng cũng không thể len lỏi vào bên trong dù chỉ là một tia nhỏ.

Nguyễn Thanh lúc này đang cùng Thẩm Bạch Nguyệt bị mắc kẹt trong một căn hầm kỳ lạ.

Khi nhìn thấy bóng dáng màu đỏ ấy, Nguyễn Thanh quả thực đã kinh hoàng đến mức rối loạn, theo bản năng để Thẩm Bạch Nguyệt kéo mình chạy đi.

Nhưng khi định thần lại, Nguyễn Thanh liền nhận ra có gì đó không ổn, thậm chí còn muốn hất tay Thẩm Bạch Nguyệt ra.

Trong tình huống có sự tồn tại như vậy, không nghĩ cách hội họp với Phong Dã, cũng chẳng tìm đường rời khỏi biệt thự, mà lại chạy sâu vào trong biệt thự.

Hành động như vậy khác nào tự tìm đường chết.

Dù e sợ trước sự tồn tại kia, Nguyễn Thanh cũng không nghĩ đến việc dựa dẫm vào Phong Dã.

Cậu chỉ lấy lý do sợ hãi để theo sát Phong Dã, nhằm tìm hiểu nội dung của phó bản.

Cũng như... quan sát thái độ của Thẩm Bạch Nguyệt đối với mình.

Ánh mắt và hành động của Thẩm Bạch Nguyệt không dễ đoán, nhưng đâu đó lại toát ra chút gì đó không phù hợp và kỳ lạ.

Vì vậy, Nguyễn Thanh muốn chắc chắn thái độ của cô, đề phòng mình bị thua thiệt trong tình huống bất ngờ.

Dù sao, đôi khi một sự tồn tại yếu ớt lại có thể chớp lấy cơ hội để tung ra một đòn chí mạng.

Và Phong Dã chính là một cơ hội tuyệt vời.

Nếu Thẩm Bạch Nguyệt không có ý định gì với cậu, việc Nguyễn Thanh thân thiết với Phong Dã cũng sẽ không kích thích cô.

Nguyễn Thanh liếc nhìn Thẩm Bạch Nguyệt, người dường như bị dọa đến hoảng hốt mà kéo cậu chạy thục mạng, bộc phát sức mạnh không giống như ngày thường.

Kích thích quá mức rồi sao...?

Nguyễn Thanh thử giằng tay ra khỏi tay Thẩm Bạch Nguyệt.

Không được.

Giống như cậu dự đoán, Thẩm Bạch Nguyệt không hề yếu ớt như vẻ bề ngoài cô thể hiện.

Thậm chí còn mạnh hơn người bình thường một chút.

Nguyễn Thanh trong lòng hơi trầm xuống, nhưng cậu không giãy giụa quá sức, để mặc Thẩm Bạch Nguyệt kéo mình đi.

Cậu muốn xem thử cô rốt cuộc định làm gì.

Bây giờ vẫn còn chút thời gian trước mười giờ, chỉ cần kịp quay về phòng mình ở biệt thự chính trước thời điểm đó là được.

Tuy nhiên, điều Nguyễn Thanh không ngờ là Thẩm Bạch Nguyệt dường như không phải kéo cậu chạy vào sâu trong biệt thự, mà là định rời khỏi biệt thự từ cửa sau.

Nguyễn Thanh nhìn hướng chạy của Thẩm Bạch Nguyệt, quả thực là đang hướng về cửa sau của biệt thự.

Trước đó, khi khám phá tầng một, cậu đã cố ý ghi nhớ cấu trúc và lối ra của biệt thự.

Lẽ nào cậu đã đoán sai?

Cũng phải, Thẩm Bạch Nguyệt chỉ là một NPC trong trò chơi, đương nhiên không biết Phong Dã là loại tồn tại thế nào, càng không rõ thực lực của hắn.

Người bình thường khi gặp phải thứ đáng sợ, phản ứng đầu tiên chắc chắn là muốn rời khỏi biệt thự.

Mà một cầu thang dẫn xuống tầng đã bị sự tồn tại kia chặn lại, việc nghĩ đến lối ra khác cũng là chuyện bình thường.

Có vẻ không có gì bất thường cả.

Nguyễn Thanh bị Thẩm Bạch Nguyệt kéo chạy về phía cầu thang dẫn xuống tầng, hai người chỉ cách cửa sau biệt thự không xa.

Sau khi xuống cầu thang, chỉ cần băng qua một hành lang nữa là có thể rời khỏi biệt thự.

Tuy nhiên, có lẽ vì quá hoảng sợ, Thẩm Bạch Nguyệt vừa chạy được nửa cầu thang đã bước hụt, mất thăng bằng ngã nhào xuống.

Do Nguyễn Thanh đang bị cô kéo đi, cộng thêm việc cô ngã quá đột ngột, cậu hoàn toàn không kịp buông tay.

Đôi mắt Nguyễn Thanh mở to, đồng tử co lại, cậu bị Thẩm Bạch Nguyệt kéo theo ngã về phía trước.

Thẩm Bạch Nguyệt trong cơn hoảng loạn quay đầu lại, lập tức cố sức đỡ lấy Nguyễn Thanh, còn bản thân thì chịu cú ngã.

Sau đó, hai người cứ thế lăn xuống cầu thang.

Trong lúc lăn, không biết họ vô tình chạm vào đâu mà phía cuối cầu thang bất ngờ xuất hiện một lối đi, nối liền với cầu thang.

Dẫn đến một nơi không rõ là gì.

Nguyễn Thanh thậm chí chưa kịp nhìn rõ, đã cùng Thẩm Bạch Nguyệt rơi vào trong đó.

Ngay khi hai người rơi xuống, lối vào lập tức trở lại như cũ, hoàn toàn không thể nhận ra nơi đó từng có một đường hầm bí mật.

Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, khó lòng nhìn rõ xung quanh.

Thảm trải dày dưới cầu thang giảm bớt lực va chạm, cộng thêm việc lần ngã đầu tiên Thẩm Bạch Nguyệt đã đỡ lấy cậu, nên Nguyễn Thanh không bị thương nặng.

Chỉ là khuỷu tay va vào cầu thang hơi đau, nhưng không nghiêm trọng, cũng không ảnh hưởng đến việc cử động hay sử dụng tay.

Đây là một căn hầm hơi tối tăm, không bật đèn nên Nguyễn Thanh khó lòng xác định được đây là nơi nào.

Sau khi đứng dậy, cậu lấy điện thoại ra bật đèn pin, trước tiên chiếu vào Thẩm Bạch Nguyệt đang ngã trên mặt đất.

Thẩm Bạch Nguyệt hiển nhiên không giống cậu, cú ngã đầu tiên cô ở dưới, phải chịu toàn bộ sức nặng của hai người.

Hơn nữa lại ngã thẳng xuống cầu thang.

Dù có thảm trải đi nữa, rõ ràng cô vẫn bị thương, đặc biệt là ở khuỷu tay và đầu gối.

Giờ đây cô đau đến mức không thể đứng dậy.

Thế nhưng ngay khi Nguyễn Thanh nhìn rõ Thẩm Bạch Nguyệt, cậu liền lập tức quay đầu, nhanh chóng xoay người lại, đưa lưng về phía cô.

Bởi vì Thẩm Bạch Nguyệt mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân, nhìn rất nữ tính đáng yêu.

Nhưng cú ngã vừa rồi đã khiến váy cô bị kéo lên, gần như đến tận eo.

Không chỉ để lộ đôi chân, thậm chí cả... nội y cũng thấp thoáng hiện ra.

Có vẻ vì quá đau đớn, Thẩm Bạch Nguyệt không hề nhận ra điều này.

Nguyễn Thanh không nghe thấy động tĩnh phía sau, hơi ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, kín đáo nhắc nhở: "Này, váy của cô... váy của cô..."

Có lẽ vì đây là lần đầu thấy, Nguyễn Thanh cảm thấy khá kỳ quái, hóa ra nội y của con gái cũng có kiểu dáng như vậy.

Có lẽ đó là loại quần an toàn phòng hớ hênh mà người ta thường nhắc đến...

Nghe nói con gái mặc váy đều sẽ mặc loại quần này.

Dường như lúc này Thẩm Bạch Nguyệt mới nhận ra váy của mình bị kéo lên, cô lập tức đỏ mặt ngồi dậy, vội vàng kéo váy xuống.

"Xong... xong rồi..."

Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng của Thẩm Bạch Nguyệt, lúc này mới quay đầu lại, bước tới bên cô, hơi lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"

Thẩm Bạch Nguyệt cắn môi dưới, trong mắt ngân ngấn nước, khẽ lắc đầu rồi cúi xuống lí nhí xin lỗi: "...Xin lỗi, anh Úc Thanh, em vừa rồi sợ quá."

"Là em làm liên lụy đến anh, xin lỗi, thật sự xin lỗi."

Giọng của Thẩm Bạch Nguyệt đã mang theo chút nghẹn ngào, như thể giây tiếp theo nước mắt sẽ trào ra.

Rõ ràng việc mình gây liên lụy cho Nguyễn Thanh khiến cô rất áy náy.

"Không sao đâu, cô không cần phải bận tâm quá, tôi biết cô không cố ý." Nguyễn Thanh khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đỡ Thẩm Bạch Nguyệt đứng dậy, giọng nói không hề có chút trách cứ nào.

"Chúng ta tìm lối ra trước đã."

Thẩm Bạch Nguyệt dường như được Nguyễn Thanh trấn an, đôi mắt đỏ hoe khẽ gật đầu: "Ừm."

Con búp bê của cô đã rơi đâu mất lúc ngã xuống cầu thang, khiến đôi tay trống rỗng, cô có vẻ bối rối, bàn tay vô thức nắm chặt lấy váy mình.

Nhưng động tác này dường như đã kéo căng vết thương ở khuỷu tay, đôi mày thanh tú nhíu lại, nước mắt vì cơn đau mà dâng đầy khóe mắt.

Rõ ràng là rất đau.

Thế nhưng cô lại không nói ra, cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì.

Thậm chí, cô còn ép mình không để giọt nước mắt nào rơi xuống, sự ngoan ngoãn ấy khiến người ta không khỏi xót xa.

Dù vậy, Nguyễn Thanh vẫn nhận ra. Cậu đưa chiếc điện thoại của mình cho Thẩm Bạch Nguyệt cầm, sau đó nhẹ nhàng nâng cánh tay bị thương của cô lên.

Thẩm Bạch Nguyệt dường như không ngờ được Nguyễn Thanh sẽ đột ngột chạm vào tay mình, cơ thể cô khẽ cứng lại, vành tai bất giác ửng đỏ.

Cô ngượng ngùng cúi đầu, để mặc Nguyễn Thanh nắm lấy tay mình.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô lập tức hiểu rằng mình đã hiểu lầm.

Người trước mắt không hề có ý muốn nắm tay cô, mà chỉ muốn kiểm tra vết thương.

Thẩm Bạch Nguyệt mím nhẹ môi, không nói gì.

Nguyễn Thanh cẩn thận kiểm tra khuỷu tay của cô, dường như xương không bị tổn thương, nhưng vết xước khá nghiêm trọng, còn rỉ máu.

Cậu dùng tay khẽ ấn vào xung quanh vết thương, tựa như đang xác định xem có chỗ nào bị tổn hại thêm không.

Thực ra, Nguyễn Thanh chỉ muốn kiểm tra một điều khác – giới tính thật sự của người trước mặt.

Lúc đầu cậu không để ý, nhưng nhịp mạch và một vài chi tiết khác khiến Nguyễn Thanh cảm thấy điều gì đó không đúng.

Thông thường, xương của nam giới lớn hơn và làn da thô hơn một chút. Nhưng xương của Thẩm Bạch Nguyệt lại rất nhỏ, làn da mịn màng, hoàn toàn không giống đàn ông.

Hơn nữa, cô lại là vị hôn thê của Dương Trần Phong, nên không thể nào là nam giới được.

Chắc chỉ là do cậu suy nghĩ quá nhiều.

Thẩm Bạch Nguyệt bị động tác nhẹ nhàng của Nguyễn Thanh làm cho cứng người thêm một lần nữa. Tay còn lại của cô siết chặt lấy váy, có vẻ không thoải mái.

Cô ngước lên nhìn người trước mặt, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, anh Úc Thanh, cũng không đau lắm."

Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút, lấy khăn giấy lau vết máu trên khuỷu tay Thẩm Bạch Nguyệt, rồi lấy lọ thuốc cô đã tặng mình để bôi lên vết thương.

Cả quá trình, động tác của Nguyễn Thanh nhẹ nhàng đến mức không làm cô đau dù chỉ một chút.

Sự dịu dàng ấy tựa như một dòng suối mát, khiến người ta khó lòng kiểm soát được suy nghĩ và cảm xúc của mình.

Thẩm Bạch Nguyệt lặng lẽ nhìn người đang chăm chú xử lý vết thương cho mình, bàn tay nắm váy càng siết chặt, như thể sắp xé rách lớp vải bất cứ lúc nào.

May mắn thay, váy của cô rất mềm và bền, chỉ hơi nhăn một chút. Mà chiếc váy vốn đã có nếp nhăn sẵn, nên ngay cả khi nhăn thêm cũng không dễ nhận ra.

Sau khi bôi thuốc, Nguyễn Thanh dặn dò: "Xong rồi, tạm thời đừng để nước chạm vào."

Xử lý vết thương xong, Nguyễn Thanh không tiếp tục chú ý đến Thẩm Bạch Nguyệt mà bật đèn pin trên điện thoại để soi xung quanh.

Căn phòng dưới tầng hầm này dường như là một kho chứa đồ, mang nhiều dấu vết cá nhân hơn so với phía trên biệt thự.

Tuy nhiên, mọi thứ bên trong được chất đống một cách bừa bãi, rõ ràng chỉ là nơi tạm để đồ.

Nguyễn Thanh suy đoán rằng những món đồ cá nhân của biệt thự này đều được cất ở tầng hầm, nên phía trên trông mới lạnh lẽo, không giống như có người ở.

Sau khi quan sát xung quanh, Nguyễn Thanh quay lại nhìn lối vào ở chân cầu thang.

Lối vào hoàn toàn kín, ánh sáng từ biệt thự không lọt qua được.

Như thể nơi đó vốn dĩ là một bức tường.

Cảm giác bất an dâng lên trong lòng cậu.

Nguyễn Thanh bước lên cầu thang, dùng sức đẩy nơi lối vào bị đóng kín.

Nhưng nó không nhúc nhích, cứ như đang đẩy vào một bức tường thật sự.

Lối vào này nằm ngay đầu cầu thang, rõ ràng có thể chịu được trọng lượng lớn, nên không thể dùng sức mà đẩy ra được.

Chắc đây là một cơ quan.

Nguyễn Thanh lập tức tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy cách mở cánh cửa.

Thẩm Bạch Nguyệt cũng cùng cậu tìm kiếm.

Nhưng sau mười phút, cả hai vẫn không tìm được cách nào để mở cửa.

Lòng Nguyễn Thanh trầm xuống, cậu lo rằng cách mở cửa cơ quan này chỉ nằm bên ngoài.

Nếu vậy, dù họ có cố gắng thế nào cũng không ích gì, tiếp tục tìm chỉ tốn thời gian.

Mà lúc này đã sắp mười giờ đêm.

Thời điểm mười giờ chắc chắn rất quan trọng, nếu không Dương Thần Cẩn sẽ không đặc biệt nhắc nhở cậu.

Nếu không trở về phòng trước mười giờ, có lẽ sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì đó.

Hiện tại, điều quan trọng nhất là quay lại phòng trước 10 giờ.

Nguyễn Thanh đành từ bỏ lối vào này, chuyển sang tìm lối thoát khác.

Dưới tầng hầm này không chỉ có một lối ra, còn có những cánh cửa khác.

Có lẽ một trong những cánh cửa đó mới là lối thoát thật sự.

Nguyễn Thanh cẩn thận đi tới gần một cánh cửa, thử vặn tay nắm.

Chỉ nghe "cạch" một tiếng, cửa đã mở.

Tuy nhiên, Nguyễn Thanh không vội mở toang, mà thông qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài khác hẳn với sự âm u của căn phòng, hành lang được chiếu sáng bằng đèn, ánh sáng lan tỏa khắp lối đi.

Hành lang này không chỉ đơn giản là một lối đi, mà còn là mạng lưới giao thông chằng chịt.

Mỗi con đường lại nối tiếp vô số ngã rẽ khác, kéo dài đến vô tận, không biết dẫn tới đâu.

Tựa như một mê cung khổng lồ.

Nếu không có phương hướng, rất dễ khiến bản thân bị lạc lối.

Nếu để Nguyễn Thanh đi hết khu biệt thự phía trên, có lẽ cậu vẫn có thể đoán được mỗi hành lang dẫn đến đâu.

Nhưng ban ngày, cậu chỉ đi quanh quẩn khu vực biệt thự chính, chưa từng đến các khu biệt thự khác.

Giờ đây, cậu chỉ còn cách đi thử các nơi khác, hy vọng tìm được lối dẫn lên mặt đất.

Nguyễn Thanh xác định bên ngoài không có ai hay nguy hiểm gì, sau đó cẩn thận dẫn Thẩm Bạch Nguyệt ra ngoài.

Không gian bên dưới hoàn toàn khác biệt với phía trên. Các biệt thự phía trên dù có kết nối với nhau, nhưng bị ngăn cách bởi những cánh cửa, không thể thông suốt.

Trong khi đó, bên dưới là một mạng lưới lối đi bốn phương tám hướng, không hề có vật cản, cũng không thấy điểm kết thúc.

Thậm chí, không hề có bóng dáng của bất kỳ ai.

Chỉ có những căn phòng nằm dọc hành lang, hầu hết đều không khóa cửa.

Nhưng khi bước vào, bên trong chỉ có những món đồ lặt vặt, chính là những thứ từng biến mất khỏi khu vực phía trên.

Thời gian nhanh chóng trôi đến 10 giờ tối.

Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt vẫn chưa tìm được lối nào dẫn lên biệt thự phía trên, thậm chí không thể xác định mình đang ở đâu.

Nguyễn Thanh nghĩ một lúc, rồi kéo Thẩm Bạch Nguyệt quay trở lại theo hướng cũ.

Mặc dù không đánh dấu đường đi, cậu vẫn nhớ rõ mình đã rẽ bao nhiêu lần và mỗi lần đi được bao xa.

Lúc này, cậu cần xác định phương hướng.

Dù không tìm được đường về tầng một biệt thự, ít nhất cũng phải xác định được hướng dẫn về biệt thự chính của nhà họ Dương.

Nguyễn Thanh biết rõ vị trí biệt thự chính. Nếu đến được nơi mình rơi xuống, ít nhất cậu cũng có thể phỏng đoán hướng đi cần thiết.

Nhưng từ khi đồng hồ chỉ đến 10 giờ, một cảm giác rùng rợn bất chợt ập đến khiến Nguyễn Thanh thấy bất an.

Cảm giác như có điều gì nguy hiểm đang ẩn nấp rất gần họ.

Nguyễn Thanh lập tức căng thẳng, nắm chặt tay Thẩm Bạch Nguyệt, bước nhanh hơn.

Hai người nhanh chóng đến được hành lang ban nãy, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến họ sững người.

Ở cuối hành lang, lúc này xuất hiện hai, ba bóng dáng màu đỏ.

Những bóng dáng đó có hình người, nhưng chỉ là tương tự mà thôi.

Hình dáng người ấy toàn thân đỏ thẫm, tựa như được bao phủ bởi máu.

Quái dị, vặn vẹo, và đầy u ám.

Giống như một người bị lột đi lớp da bên ngoài, để lộ máu thịt trần trụi trước không khí.

Khung cảnh khiến người ta nổi da gà.

Những bóng dáng ấy dường như đang tan chảy, máu chảy thành dòng rồi lại đông cứng, miễn cưỡng tạo nên hình dáng con người.

Nhưng nhìn kỹ, tư thế vặn vẹo đó hoàn toàn không giống một con người thực sự.

Mồ hôi lạnh của Nguyễn Thanh lập tức tuôn ra, bàn tay cậu vô thức siết chặt tay Thẩm Bạch Nguyệt hơn.

Đôi mắt đẹp hiện rõ sự sợ hãi và kinh hoàng.

Nhưng rất nhanh, Nguyễn Thanh trấn tĩnh lại. Dường như thứ này không phải kiểu tồn tại giống như những gì cậu vừa nhìn thấy.

Có lẽ, đây là... một con quái vật?

Những huyết ảnh lúc này đang lang thang vô định, dáng đi vặn vẹo như xác sống trong phim ảnh.

Chúng rõ ràng là những sinh vật có thực thể.

Bỗng nhiên, huyết ảnh như cảm nhận được điều gì, lập tức khựng lại, đồng loạt quay về phía Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt.

Ngay sau đó, những huyết ảnh tan chảy nhanh hơn, gần như không giữ được hình dáng người, tựa như đang phấn khích điều gì đó.

Có lẽ chúng phát hiện ra "thức ăn", hoặc thứ chúng yêu thích.

Phản ứng của Nguyễn Thanh vô cùng nhanh nhạy. Khi những huyết ảnh nhìn về phía mình, cậu lập tức kéo Thẩm Bạch Nguyệt nép vào phía sau bức tường.

Thẩm Bạch Nguyệt dường như bị dọa sợ, tay bấu chặt lấy Nguyễn Thanh không rời, cơ thể khẽ run lên, gương mặt hiện rõ sự bất an và hoảng hốt.

Theo lý Nguyễn Thanh né rất nhanh, những huyết ảnh không thể nhìn thấy họ.

Nhưng chúng vẫn đang tiến dần về phía hành lang, tốc độ không hề chậm.

Nghe thấy tiếng động, lòng Nguyễn Thanh chùng xuống.

Họ... bị phát hiện rồi.

Không chút do dự, Nguyễn Thanh kéo Thẩm Bạch Nguyệt chạy đi.

May mắn là những huyết ảnh tuy đáng sợ, nhưng tốc độ không nhanh, tạo cho hai người cơ hội trốn thoát.

Nhưng vấn đề là, thể trạng của Nguyễn Thanh không tốt, cậu không thể vận động mạnh trong thời gian dài.

Hơn nữa, cả buổi chiều tìm kiếm manh mối ở biệt thự đã khiến cơ thể cậu mệt mỏi rã rời, chạy không được bao lâu.

Thẩm Bạch Nguyệt cũng không khá hơn là bao. Lúc ngã xuống tầng hầm, đầu gối của cô bị thương, khiến cô cũng không thể chạy lâu.

Hai người bị đuổi kịp chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nguyễn Thanh hiển nhiên đã tính đến điều này. Cậu không chạy theo đường thẳng mà cố gắng dùng những lối đi ngoằn ngoèo của mê cung để cắt đuôi những bóng đỏ quái dị.

Thực tế chứng minh cách này hiệu quả.

Nguyễn Thanh dẫn Thẩm Bạch Nguyệt đi vòng vài lần, cuối cùng cũng cắt đuôi được những bóng đỏ.

Nhưng tình trạng của cậu lúc này lại vô cùng tệ hại. Do vận động mạnh, cậu bắt đầu thở không ra hơi, đầu óc trở nên mơ hồ, thậm chí tim cũng bắt đầu đau nhói.

Nguyễn Thanh biết rõ, bệnh tim của cậu tái phát rồi.

Nhưng trong bối cảnh này, không có thuốc nào có thể giúp cậu. Cậu chỉ có thể tự mình chống đỡ.

Sau khi chắc chắn những bóng đỏ không đuổi theo, Nguyễn Thanh xoay người, dựa lưng vào tường, từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi bệt trên mặt đất.

Cậu ngửa đầu tựa vào tường, nhắm mắt lại, tay ghì chặt ngực trái nơi trái tim đang đập điên cuồng, cố gắng điều chỉnh nhịp thở và nhịp tim để dễ chịu hơn.

Thẩm Bạch Nguyệt vẫn còn sức hơn một chút. Cô khẽ tựa vào tường, cúi xuống nhìn người thanh niên đang ngồi dưới đất.

Nguyễn Thanh ngửa cổ, đường nét trắng trẻo tựa ngọc, nhắm mắt lại nhưng đôi lông mi dài khẽ rung.

Vì hơi thở dồn dập, đôi môi cậu hơi hé mở, từ góc nhìn của cô thoáng thấy một sắc hồng nhạt ẩn hiện.

Dường như đang cố ý dụ dỗ người khác muốn làm cậu vậy.

Biểu cảm của Thẩm Bạch Nguyệt không khác mấy so với ngày thường, nhưng trong đáy mắt lại thoáng hiện lên một tia xâm lược không phù hợp với tính cách của cô.

Chỉ có điều, tia xâm lược ấy ngay sau đó đã biến mất.

Bởi vì người nằm dưới đất kia nhắm mắt lại, không nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của cô.

Nguyễn Thanh quả thực không có tâm trí chú ý đến Thẩm Bạch Nguyệt.

Giờ phút này, tâm trạng của cậu nặng nề đến lạ thường.

Nguyễn Thanh cuối cùng đã hiểu vì sao Dương Thần Cẩn lại nhắc nhở cậu rằng, sau mười giờ tối, tuyệt đối không được rời khỏi phòng.

Cũng đã hiểu được thứ gọi là "Huyết Ảnh Quỷ Dị" trong phó bản này thực chất là gì.

Thứ vừa rồi, chắc chắn chính là Huyết Ảnh Quỷ Dị.

E rằng bây giờ, toàn bộ biệt thự nhà họ Dương đều ngập tràn những sinh vật đáng sợ như vậy.

Trong lúc chạy trốn, Nguyễn Thanh nhận ra rằng, cùng với thời gian trôi qua, tốc độ của những huyết ảnh ấy đang từ từ tăng lên.

Cứ như thể thời gian chúng xuất hiện càng lâu, sức mạnh của chúng càng lớn.

Hơn nữa, ngay cả khi đều là huyết ảnh, tốc độ và sức mạnh của chúng cũng không đồng nhất. Ba con vừa rồi, tốc độ hoàn toàn không giống nhau.

Hiển nhiên, chúng có mạnh yếu khác biệt.

Mà lúc này mới chưa tới 11 giờ, trời sáng thì còn rất xa.

Nhưng trạng thái hiện tại của cậu đã không thể tồi tệ hơn.

Nếu lại gặp phải huyết ảnh, có lẽ sẽ rất khó để thoát khỏi chúng.

Rất có khả năng cậu sẽ chết ngay trong đêm nay.

Khi đó, cậu chỉ còn cách tiến vào cơ thể của người chơi nam kia.

Phó bản này sẽ trở nên bị động hơn rất nhiều.

Vậy nên, trừ khi không còn lựa chọn nào khác, Nguyễn Thanh không muốn từ bỏ cơ thể hiện tại của mình.

Cậu tranh thủ điều hòa hơi thở, khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy đưa tay còn lại lên, cố gắng cởi chiếc cúc áo trên cùng của mình.

Cậu muốn thở dễ dàng hơn một chút.

Thế nhưng, có lẽ vì không còn sức lực, hoặc do chỉ dùng một tay, dù cậu loay hoay mãi cũng không thể cởi được.

Khi Nguyễn Thanh chuẩn bị bỏ cuộc, người bên cạnh bỗng đưa tay ra, dường như muốn giúp cậu.

Nguyễn Thanh khẽ mở mắt, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Thẩm Bạch Nguyệt. Cậu khàn giọng nói: "Cảm ơn."

Thẩm Bạch Nguyệt không nói gì, chỉ là bàn tay cô hơi run, nhẹ nhàng cởi cúc áo cho Nguyễn Thanh.

Khi cúc áo được cởi ra, Nguyễn Thanh cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Vấn đề lớn nhất của cậu vẫn nằm ở trái tim.

Dù không phải lập tức chết vì bệnh, cơ thể này thực sự quá yếu ớt, chẳng thể chống đỡ được lâu.

Cậu cần nhanh chóng tích lũy điểm số để loại bỏ hoàn toàn căn bệnh tim này.

Nếu không, sớm muộn gì cũng có một ngày cậu sẽ chết vì nó.

Nguyễn Thanh cố gắng điều hòa nhịp tim và hơi thở, mong nhanh chóng hồi phục sức lực.

Góc hành lang này hiển nhiên không phải nơi an toàn.

Họ cần tìm một chỗ trú ẩn an toàn hơn, hoặc quay trở lại căn phòng trên tầng ba của biệt thự chính.

Thẩm Bạch Nguyệt ngoan ngoãn đứng cạnh, không hề thúc giục Nguyễn Thanh.

Phải mất một lúc lâu, Nguyễn Thanh mới khôi phục được chút sức lực. Cậu vịn vào tường, chậm rãi đứng lên.

Thẩm Bạch Nguyệt thấy vậy, lập tức đưa tay ra, đỡ lấy cậu.

Nguyễn Thanh nắm lấy tay Thẩm Bạch Nguyệt, chuẩn bị rời khỏi góc khuất này.

Thế nhưng, hai người vừa bước ra, lập tức đối diện với một nhóm huyết ảnh đỏ rực đang áp sát.

***

Mình là edit mới, mình chỉ edit bộ này thôi, mà mình nhận ra là về xưng hô của những chương trước không nhớ là giữa Nguyễn Thanh với Bạch Nguyệt là tôi-cô, anh-em hay tôi-em, anh-em cả mọi người😭 Nếu còn nhớ thì note tui nhé, tui sẽ sửa ạ