Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 147: Huyết Ảnh Quỷ Dị (18)



Edit: Nhân Sâm Trắng

Vì nhà họ Dương không có thiết bị y tế chuyên dụng, một vị bác sĩ run rẩy giơ tay, đề nghị đưa bệnh nhân đến bệnh viện để điều trị.

Nhưng lại bị Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn từ chối.

Dù bác sĩ đã nói rằng nếu đến bệnh viện sẽ có thể nhận được sự điều trị tốt nhất, lời đề nghị vẫn bị gạt bỏ.

Các bác sĩ không hiểu nổi hai người họ đang nghĩ gì. Rõ ràng họ rất xem trọng chàng trai trẻ này, nhưng lại không muốn đưa cậu đến bệnh viện.

Rõ ràng nếu điều trị ở bệnh viện, cậu có thể sống lâu hơn một chút.

Hai người không đồng ý, các bác sĩ cũng không có cách nào khác.

Cuối cùng họ chỉ đành lập một danh sách chi tiết các vật dụng cần thiết cho việc điều trị.

Dương Thần Ngôn cầm những tờ danh sách đó rồi rời khỏi biệt thự.

Rõ ràng là đi mua các thứ trong danh sách.

Dương Thần Cẩn sau khi xác nhận Nguyễn Thanh trong sáu ngày tới sẽ không chết, cũng rời khỏi phòng.

Không biết đi làm gì.

Nguyễn Thanh chờ khoảng mười mấy phút, xác định hai người kia đã thực sự rời đi mới mở mắt.

Cậu mang dáng vẻ yếu ớt vừa mới hồi tỉnh.

Mà lúc này cậu thực sự rất yếu, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Nên cũng chẳng cần cố tỏ ra làm gì.

Các bác sĩ thấy người trên giường mở mắt, lập tức lo lắng hỏi: "Cậu có ổn không? Có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"

"Thở được không? Có cảm giác bị ngộp thở không?"

Người nằm trên giường quyết định sống chết của họ, nên tất cả bác sĩ đều căng thẳng, sợ rằng Nguyễn Thanh sẽ trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào.

Thực tế, Nguyễn Thanh không yếu đến mức đó. Cậu khẽ lắc đầu, ra hiệu mình không sao.

Nhưng dù Nguyễn Thanh đã nói vậy, các bác sĩ vẫn không yên tâm, khăng khăng kiểm tra cho cậu lần nữa.

Nguyễn Thanh từ chối không được, đành để mặc họ kiểm tra.

Sau khi xác nhận cậu thực sự không sao, các bác sĩ cũng không cho phép cậu rời khỏi giường.

Độc của Triêu Sinh Hoa thuộc loại phá hủy nội tạng, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến khả năng hoạt động.

Nguyễn Thanh ho ra máu chủ yếu là vì thể chất cậu quá yếu.

Dẫu vậy, các bác sĩ vẫn không cho cậu rời giường.

Nếu cậu nhất quyết muốn xuống, các bác sĩ liền khóc lóc ngay tại chỗ, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình.

Vài bác sĩ đã lớn tuổi, vậy mà khóc rất thê thảm, khiến Nguyễn Thanh không biết đối phó ra sao.

Cuối cùng, Nguyễn Thanh đành ngoan ngoãn nằm yên trên giường.

Nhưng nằm một tiếng sau, cậu thật sự không thể chịu nổi nữa.

Đang ở trong một phó bản kinh dị thế này, không đi tìm manh mối mà lại nằm đây, chẳng khác nào đợi chết.

Hơn nữa, thái độ của Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn rõ ràng đang ngầm mưu tính gì đó. Nếu cậu không nghĩ cách đối phó, e rằng sẽ không thể rời khỏi phó bản này.

Các bác sĩ có lẽ cũng cảm thấy tâm trạng cậu có thể ảnh hưởng đến sức khỏe, nên sau khi Nguyễn Thanh tha thiết khẩn cầu nhiều lần, họ cuối cùng cũng đồng ý để cậu xuống giường.

Chỉ có điều họ cứ lẽo đẽo theo sau cậu.

Hoàn toàn là kiểu cậu đi đến đâu, họ theo đến đó.

Chỉ cần cậu tỏ ra hơi khó chịu hoặc muốn làm gì đó, các bác sĩ lập tức lo lắng ra mặt.

Dù chỉ là cậu bước xuống cầu thang, họ cũng như thể cậu sắp chết vậy.

Nguyễn Thanh căn bản không có cơ hội đi tìm manh mối.

Hơn nữa, không biết Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn đã dặn dò gì, đến cả người hầu nhà họ Dương cũng mang bộ dạng căng thẳng.

Như thể cậu là búp bê sứ dễ vỡ, chỉ hận không thể giữ cậu nằm lì trên giường.

Thậm chí họ còn phá vỡ quy tắc không ăn ngoài giờ cơm.

Do Nguyễn Thanh bỏ bữa sáng và bữa trưa, người hầu lập tức làm lại đồ ăn.

Phong cách hoàn toàn khác trước, đều là những món phù hợp với bệnh nhân như cậu.

Hiển nhiên là thực đơn dựa theo tình trạng cơ thể của cậu, toàn là các món có tác dụng giải độc và kiềm chế độc tố.

Có điều, có lẽ vì tập trung vào hiệu quả giải độc nên không ai để tâm đến mùi vị.

Nguyễn Thanh thử một miếng, khó ăn vô cùng.

Cậu chưa từng ăn món nào kinh khủng đến thế, chỉ ăn một miếng đã không thể nuốt nổi nữa.

Chỉ một miếng đó đã là do cậu cố gắng ép bản thân nuốt xuống.

Quản gia thấy vậy khuyên vài câu, nhưng Nguyễn Thanh thực sự không ăn được, nên cũng đành thôi.

Nguyễn Thanh bị một đám người nhìn chằm chằm khiến cậu cảm thấy đau đầu. Sau khi ngồi trong phòng khách một lát, cậu bước ra khỏi cửa biệt thự.

Nguyễn Thanh muốn tìm cơ hội ở trong vườn.

Xem có cách nào cắt đuôi bọn họ hay không.

Dù sao hoa cỏ trong vườn rất nhiều, chỉ cần vòng vèo một chút là có thể che khuất tầm nhìn. Cắt đuôi họ chắc cũng không khó.

Thế nhưng, Nguyễn Thanh vừa bước ra cửa biệt thự liền sững sờ.

Hoa đâu? Cỏ đâu?

Cây... đâu?

Khu vườn rộng lớn giờ đây trơ trụi, đến cả cỏ dại cũng không còn.

Hoàn toàn không thấy đâu khung cảnh trăm hoa khoe sắc trước đó.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có lẽ chẳng ai tin rằng khu vườn này vài giờ trước còn đẹp như tranh vẽ.

Nguyễn Thanh thực sự bị nhiễm độc từ Triêu Sinh Hoa. Trong lúc điều tra manh mối, cậu đã chú ý đến loại hoa này.

Cậu chưa từng thấy loại hoa này trước đây, hẳn là một giống hoa đặc trưng của phó bản.

Nguyễn Thanh vô tình chạm phải rồi mới phát hiện ra sự đáng sợ của nó.

Thế nên cậu đã cách một lớp vải, tiện tay bứt một chiếc lá.

Lúc giả vờ hôn mê, cậu không phải không nghe thấy câu nói của Dương Thần Cẩn: "Nhổ sạch tất cả hoa cỏ độc trong biệt thự nhà họ Dương."

Nhưng họ nhổ cũng quá sạch rồi...

Mặc dù không nhận ra Triêu Sinh Hoa, nhưng rất nhiều loài thực vật khác Nguyễn Thanh biết rõ, vốn chẳng có độc.

Thế mà bất kể có độc hay không, chúng đều không sống sót.

Ngay cả cây cối cũng bị nhổ, chỉ còn lại từng cái hố chưa lấp.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, toàn bộ khu nhà họ Dương không còn bất kỳ cây xanh nào.

Quản gia nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Nguyễn Thanh, khẽ ho một tiếng. Thực ra, nửa giờ trước vẫn còn vài đám cỏ sót lại.

Nhưng thật sự quá khó coi, thà có còn hơn không.

Cậu dứt khoát bảo người làm nhổ hết cây cối đi.

Nguyễn Thanh nhìn quanh khu vườn, không một cây hoa hay cành lá nào còn sót lại.

Toàn bộ khu vườn, ngoài đài phun nước và hòn non bộ, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy tận cùng.

Không có chỗ nào để ẩn nấp.

Cũng không thể nào thoát khỏi ánh mắt luôn dõi theo mình.

Nguyễn Thanh trầm mặc nhìn thêm vài giây, sau đó quay người về phòng.

Cậu vẫn quyết định thử nhập vào cơ thể nam người chơi kia.

Các bác sĩ thấy Nguyễn Thanh ngoan ngoãn nằm trở lại giường thì thở phào nhẹ nhõm, hành động rất khẽ, tránh làm cậu khó chịu.

...

Nguyễn Thanh vừa nằm xuống giường đã nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, cảnh vật trước mắt đã thay đổi.

Hình như đây là một căn biệt thự nào đó.

Không chỉ có nam người chơi kia, mà còn có hai người chơi khác ở gần đó.

Là phó hội trưởng và người chơi đầu húi cua.

Nguyễn Thanh thông qua ánh nhìn của nam người chơi mà quan sát xung quanh. Bố cục ở đây khá xa lạ.

Do góc độ và phạm vi tầm nhìn, cậu không thể xác định đây là căn biệt thự nào của nhà họ Dương.

Nam người chơi đang nhìn về phía người đầu húi cua và phó hội trưởng.

Người đầu húi cua dường như đang nói gì đó nhưng ngoài ánh nhìn Nguyễn Thanh không thể chia sẻ bất cứ cảm giác nào khác với nam người chơi.

Người đầu húi cua quay mặt ngang về phía nam người chơi, ngay cả khi Nguyễn Thanh biết đọc khẩu hình thì cũng không thể hiểu được đối phương đang nói gì.

Còn phó hội trưởng, dù quay mặt về phía này, nhưng hắn lại không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng "ừm" một tiếng.

Không có cách nào đoán được hai người họ đang nói chuyện gì.

Nguyễn Thanh nhìn một lúc, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Khoảng cách giữa nam người chơi và hai người kia không phải gần, nhưng nhìn từ góc độ này lại thấy rất khác thường.

Nam người chơi dường như... đang rình mò?

Nguyễn Thanh nhìn kỹ hơn, đúng là như vậy.

Người chơi này quả thực rất mạnh, rình mò hai người kia mà không bị phát hiện.

Phải biết rằng khả năng cảm nhận của phó hội trưởng mạnh đến mức đáng sợ.

Đáng tiếc là không thể biết được nội dung cuộc trò chuyện của họ.

Người đầu húi cua và phó hội trưởng không nói chuyện lâu, sau đó rời khỏi góc ban công này.

Nam người chơi không đi theo hai người, mà tiến đến chỗ họ vừa đứng.

Nguyễn Thanh nhìn thấy hắn ta rút ra một chiếc ống nhòm.

Khi Nguyễn Thanh còn đang nghi hoặc, nam người chơi điều chỉnh ống nhòm, rồi nhắm về phía xa.

Vị trí này là góc khuất của ban công, nhìn ra được một góc của khu vườn trơ trụi, và có thể thấy một căn biệt thự khác.

Vượt qua khu vườn, có thể nhìn vào bên trong căn biệt thự.

Nguyễn Thanh qua ống nhòm, thấy vẻ ngoài của căn biệt thự này có chút quen thuộc.

Ống nhòm chưa điều chỉnh xong, tầm nhìn vẫn còn mờ.

Khi ống nhòm được điều chỉnh rõ ràng, Nguyễn Thanh nhận ra khung cảnh vô cùng quen thuộc từ một góc độ khác.

Là... phòng cậu.

Là... giường cậu.

Và người trên giường... chính là cậu.

Nguyễn Thanh: "..."

Cậu ngay lập tức cảm thấy đau đầu, rất đau.

Ban đầu cậu còn tưởng người chơi này theo dõi người của hội Vĩnh An để tìm manh mối.

Dù sao không ai biết nhiều hơn phó hội trưởng, việc theo dõi họ chắc chắn là một lựa chọn thông minh.

Nếu cậu có năng lực không bị phát hiện như vậy, cậu cũng sẽ làm như thế.

Kết quả người này chỉ đơn thuần chờ họ rời đi để rình mò cậu?

Nguyễn Thanh cảm thấy bất lực. Cậu không bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của kẻ biến thái.

Thế nhưng, người chơi kia dường như không thấy hành vi của mình có gì biến thái. Hắn ta còn mày mò tìm góc nhìn tốt nhất từ ban công, để có thể nhìn rõ người trên giường.

Cứ nhìn như vậy, mười mấy phút đã trôi qua.

Dù người trên giường nhắm mắt, không có bất kỳ động tác nào, nam người chơi cũng không thấy nhàm chán.

Hắn ta hoàn toàn gạt bỏ nhiệm vụ và phó bản ra sau đầu, không thèm tìm kiếm manh mối.

Thái độ này chỉ thiếu mỗi việc kéo ghế ngồi hẳn xuống để rình.

Nguyễn Thanh trực tiếp im lặng.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn mình từ góc độ của một kẻ biến thái.

Nguyễn Thanh thực sự muốn cầu xin hắn ta đi tìm manh mối.

Đừng lãng phí thời gian rình mò một người đang ngủ.

Khoan đã!

Phó hội trưởng và người đầu húi cua đứng ở vị trí này trước đó, chẳng lẽ cũng...

Không thể nào. Phó hội trưởng trông không giống người thiếu nghiêm túc như vậy.

Hơn nữa, đây là phó bản kinh dị, không thể nào có nhiều người chơi lại bất cẩn đến mức đi rình mò.

Làm vậy chẳng khác nào tự sát.

Nam người chơi sau khi nhìn thêm một lúc liền hạ ống nhòm xuống.

Khi Nguyễn Thanh nghĩ rằng cuối cùng hắn ta cũng chịu ngừng lại, thì người này đã trèo thẳng từ ban công lên mái biệt thự.

Hiển nhiên là cảm thấy vị trí lúc trước hơi thấp, cửa sổ che khuất một chút giường.

Vì vậy hắn ta tìm một góc cao hơn.

Nguyễn Thanh: "..."

Tuy nhiên, vì mái nhà có lan can quá cao, che hết cả người, nên hắn ta không nhìn thấy gì.

Nam người chơi thử dùng ống nhòm, thấy không hiệu quả, liền trèo xuống lại.

Cuối cùng, hắn m ta treo ngược người từ mép mái nhà để có được góc nhìn tốt nhất.

Tư thế này không có thực lực thì không thể thực hiện, cho dù có làm được cũng không thể duy trì lâu.

Nguyễn Thanh: "..." Ha ha.

Cậu hít sâu một hơi, quay lại cơ thể mình.

Sau đó, Nguyễn Thanh mở mắt, giả vờ bị ánh sáng làm chói.

Cậu nhìn về phía bác sĩ bên cạnh, lịch sự nói, "Có thể kéo rèm lại giúp tôi không?"

Bác sĩ đương nhiên không từ chối lời đề nghị này, lập tức kéo rèm lại.

Rèm cửa hoàn toàn chặn được tầm nhìn.

Nguyễn Thanh nhìn rèm cửa đã kéo kín, lại nhắm mắt, trở về cơ thể nam người chơi.

Nam người chơi có lẽ vì không nhìn thấy nữa, đã trèo xuống và rời khỏi ban công.

Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm. Lần này chắc hắn ta sẽ làm việc đúng đắn rồi.

Nhưng Nguyễn Thanh phát hiện mình đã nghĩ quá nhiều.

Người này! Hắn ta! Quay lại! Ngủ rồi!

Ban ngày không tìm manh mối, lại đi ngủ ngay lập tức.

Phải biết rằng, thời gian an toàn trong phó bản này chỉ có ban ngày, mà ngay cả ban ngày cũng chưa chắc an toàn tuyệt đối.

Vậy mà người chơi này lại lãng phí thời gian quý báu, đi ngủ.

Dường như hắn ta hoàn toàn không quan tâm đến việc tìm manh mối hay chuyện sống sót qua phó bản.

Nguyễn Thanh không hiểu nổi, thật sự không thể hiểu.

Nhưng đây là cơ hội tốt.

Chỉ cần người chơi kia ngủ, cậu có thể kiểm soát cơ thể hắn ta.

Nam người chơi ngủ rất nhanh, vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay.

Gần như chỉ trong một giây.

Cứ như thể từ tối qua đến giờ hắn ta chưa được nghỉ ngơi chút nào.

Khi Nguyễn Thanh nhận ra mình có thể dễ dàng kiểm soát cơ thể, lập tức cậu chiếm lấy nó.

Nguyễn Thanh mở mắt, khẽ nắm tay lại.

Cảm giác tràn đầy sức mạnh xâm chiếm, không còn là cơ thể yếu ớt, chạy vài bước đã thở hổn hển.

Cậu không lãng phí thời gian, lập tức mở cửa ra ngoài.

Hiện giờ cơ thể này rất mạnh, dù cậu không biết cách sử dụng sức mạnh của người chơi kia, nhưng ít nhất chạy trốn không thành vấn đề.

Cậu cảm thấy bây giờ mình có thể chạy vài cây số mà vẫn dễ dàng.

Nguyễn Thanh vốn định tự điều tra, nhưng vừa xuống tầng hai đã gặp người đầu húi cua.

Phó hội trưởng không có ở đây.

Người đầu húi cua thấy Nguyễn Thanh xuống, lập tức vẫy tay.

Nguyễn Thanh đành bước tới.

Người đầu húi cua nhìn Nguyễn Thanh, hạ giọng nói khẽ, "Chúng ta đi điều tra căn biệt thự có xác Dương Thần Phong."

Nguyễn Thanh khựng lại, rồi gật đầu.

Căn biệt thự nơi đặt thi thể của Dương Thần Phong có người hầu canh giữ.

Vì vậy, đi qua cổng chính của biệt thự là điều hoàn toàn không thể.

Người chơi tóc húi cua nhìn về phía cổng lớn, hạ giọng cẩn thận nói với Nguyễn Thanh:"Chúng ta có thể trèo vào biệt thự từ cửa sổ tầng hai, nhưng cần tìm cách dụ hết người hầu trên tầng hai đi."

Hành lang tầng hai cũng có người hầu tuần tra. Nếu không dụ họ đi, trèo lên sẽ chạm mặt ngay.

Hơn nữa, những người hầu đó thường không bị thu hút bởi tiếng động hay âm thanh, chỉ tập trung vào nhiệm vụ của mình.

Trừ khi có kẻ đột nhập biệt thự.

Nguyễn Thanh hiểu tại sao người chơi tóc húi cua lại dẫn cậu theo. Rõ ràng gã muốn lợi dụng cậu để đánh lạc hướng người hầu.

Có lẽ từ đầu đến cuối, người chơi tóc húi cua vốn không có ý định dẫn gã vào biệt thự.

Gã thậm chí không bận tâm liệu Nguyễn Thanh có bị lộ khi đi đánh lạc hướng hay không.

Dù sao, một khi bị phát hiện, việc xâm nhập vào biệt thự nhà họ Dương sẽ bị coi là vi phạm cấm kỵ của gia tộc.

Kẻ vi phạm chắc chắn sẽ bị đẩy vào trong sương mù.

Nguyễn Thanh im lặng vài giây, nhìn về phía người gác cổng biệt thự, sau đó nhỏ giọng nói với người chơi tóc húi cua: "Chờ tôi một lát."

Người chơi tóc húi cua tưởng Nguyễn Thanh định đi dụ người.

Nhìn theo bóng cậu, gã ngần ngại một lúc, đột nhiên cảm thấy kế hoạch của mình có gì đó không ổn.

Khi người chơi tóc húi cua định lên tiếng nói "thôi bỏ đi", Nguyễn Thanh đã đi xa.

Ban đầu, gã định ngăn Nguyễn Thanh lại, nhưng phát hiện cậu đi theo hướng hoàn toàn ngược lại với cổng biệt thự.

Người chơi tóc húi cua nhìn bóng dáng đi xa, vẻ mặt đầy ngờ vực.

Dù sử dụng thân thể nam giới, Nguyễn Thanh không chắc mình có thể tự mình đánh lạc hướng người hầu mà không bị phát hiện.

Vì vậy, cậu trực tiếp đi đến biệt thự của nhánh bên nhà họ Dương gần đó.

Cậu nhớ trong một căn biệt thự ở đó có rất nhiều robot và thiết bị khác nhau.

Nguyễn Thanh tìm thấy rồi tháo rời vài con robot, sau đó lắp ráp lại.

Tiếp đó, cậu kết nối với máy tính bên cạnh, cài đặt thuật toán do mình viết.

Nửa tiếng sau, một con robot khác biệt so với những cái khác ra đời.

Thoạt nhìn, nó trông giống huyết ảnh kỳ dị xuất hiện tối qua, chỉ có điều màu sắc không đúng lắm.

Việc ngụy trang thành màu đỏ không quá khó. Nguyễn Thanh dùng sơn đỏ tìm được để sơn lên.

Bây giờ, nó trông giống hệt nếu nhìn thoáng qua.

Nếu không nhìn kỹ, người ta thực sự sẽ nghĩ đó là huyết ảnh.

Chừng này đủ để đánh lạc hướng người hầu, thậm chí còn có thể thử phản ứng của họ khi thấy huyết ảnh vào ban ngày.

Nguyễn Thanh tùy tiện lấy một tấm vải che lên con robot, sau đó dùng điều khiển từ xa điều khiển nó tránh người, hướng về phía người chơi tóc húi cua.

Người chơi tóc húi cua sau khi Nguyễn Thanh rời đi vẫn đứng chờ tại chỗ, đến mức hơi mất kiên nhẫn nhưng vẫn không rời đi.

Gã nghĩ thêm mười phút nữa, sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng.

Thế nhưng, nửa tiếng trôi qua, người chơi tóc húi cua không thấy bóng dáng Nguyễn Thanh đâu, thậm chí nghĩ mình bị chơi khăm.

Gã vừa nghĩ vừa thấy tiếc vì trước đó đã mềm lòng.

Đúng lúc người chơi tóc húi cua chuẩn bị rời đi, từ xa xuất hiện hai bóng dáng lén lút tiến lại.

Chính là Nguyễn Thanh và con robot.

Khi tấm vải được kéo ra, để lộ con robot đỏ như máu, người chơi tóc húi cua giật mình đến mức suýt nhảy dựng lên.

May mà gã giữ được bình tĩnh, nhìn kỹ mới nhận ra đây không phải huyết ảnh.

Người chơi tóc húi cua nhìn Nguyễn Thanh, hạ giọng, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Cậu kiếm đâu ra thứ này vậy?"

Nguyễn Thanh chỉ về phía biệt thự nhánh bên nhà họ Dương: "Tôi thấy nhiều robot ở đó, thế là sơn đỏ lên."

Người chơi tóc húi cua giơ ngón tay cái lên.

Gã cũng từng thấy căn biệt thự đầy robot, nhưng không ngờ Nguyễn Thanh lại tìm được cái trông giống huyết ảnh như vậy.

Có con robot này, việc đánh lạc hướng người hầu dễ như trở bàn tay.

Đám người hầu như thấy ma, lập tức lao về phía huyết ảnh.

Thậm chí cả người hầu tầng hai cũng vậy.

Có người còn trực tiếp gọi điện báo quản gia, bộ dạng rõ ràng là có chuyện lớn xảy ra.

Trong lúc đó, người chơi tóc húi cua và Nguyễn Thanh trèo lên tầng hai.

Họ phải tranh thủ trước khi quản gia đưa người đến tìm manh mối.

Quả nhiên, những nơi nhà họ Dương không cho khách vào mới là nơi chứa đựng manh mối thật sự.

Thi thể của Dương Thần Phong không có gì lạ, nhưng trong căn biệt thự này có nhiều tài liệu quan trọng.

Bao gồm danh tính và vai trò của Dương Thần Phong, thậm chí là một danh sách chi tiết.

Danh sách này ghi tên những người được gọi là "đại thiếu gia" của nhà họ Dương, nhưng không ai sống qua 30 tuổi.

Những "đại thiếu gia" này chỉ là cái cớ, mục đích là thu hút khách đến tham dự tang lễ.

Còn khách đến tang lễ được gọi là "vật tế" và "thức ăn".

Mỗi lần tổ chức tang lễ, số lượng khách đều được ghi chép chi tiết.

Trước đây, tang lễ được tổ chức định kỳ với số khách giới hạn.

Nhưng gần đây, tần suất tổ chức ngày càng nhiều, số khách cũng tăng lên, lần này thậm chí đạt đến hàng nghìn người.

Rõ ràng nhà họ Dương đang âm mưu chuyện gì đó khủng khiếp.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, hai người lập tức đặt tài liệu xuống, trèo cửa sổ rời đi.

Rời khỏi đó, họ tìm một góc khuất gần biệt thự chính.

Người chơi tóc húi cua hạ giọng nói với Nguyễn Thanh: "Ở đây chỉ có tài liệu về 'đại thiếu gia' và khách. Thông tin chi tiết hơn chắc chắn ở tầng 4, 5, 6 của biệt thự chính."

Nguyễn Thanh cũng nghĩ như vậy.

Nhưng điều tra tầng 4 càng khó hơn.

Những mánh khóe nhỏ này chỉ lừa được người hầu, tuyệt đối không qua mặt được Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn.

Người chơi tóc húi cua cũng biết, không nói thêm gì, chỉ dặn Nguyễn Thanh cẩn thận rồi rời đi.

Nguyễn Thanh sợ gã tiết lộ điều gì, từ khi gặp đã ngầm ám chỉ để gã giữ kín mọi chuyện.

Do đó, Nguyễn Thanh không lo mình bị lộ. Sau khi người chơi tóc húi cua rời đi, cậu chuẩn bị đến nghĩa địa phía sau núi xem xét thêm.

Nhưng vừa bước một bước, Nguyễn Thanh lập tức cảm giác có người chạm vào cơ thể mình, dường như đang cố đánh thức cậu.

Bác sĩ chắc chắn không dễ dàng chạm vào cậu, vậy người đụng cậu chỉ có thể là Dương Thần Cẩn hoặc Dương Thần Ngôn.

Nguyễn Thanh đành từ bỏ ý định ra phía sau núi, nhanh chóng trở về biệt thự chính.

Vì quá vội, Nguyễn Thanh không nhận ra một người đàn ông trông giống người chơi tinh anh đi từ hướng ngược lại.

Người đó nhìn theo bóng lưng Nguyễn Thanh, ngẩn người một chút.

Nhưng do Nguyễn Thanh đi quá nhanh, người đó không nhìn rõ.

Người đàn ông lên tầng, mở cửa phòng nơi người chơi nam đang nằm.

Một người đàn ông đang ngủ trên giường, không có gì bất thường.

Rõ ràng, anh đã nhìn nhầm.

...

Sau khi hoàn nguyên mọi thứ của người chơi nam, Nguyễn Thanh quay về cơ thể mình.

May mắn cậu trở lại đủ nhanh, Dương Thần Ngôn vẫn chưa kịp nổi giận.

Dương Thần Ngôn khi thấy Nguyễn Thanh tỉnh dậy, đã kìm nén nỗi sợ hãi vì mãi không gọi cậu dậy được.

Nhìn người ngồi dậy trên giường, hắn lạnh lùng nói: "Nghe nói vừa rồi anh chỉ ăn một miếng?"

Nguyễn Thanh thành thật gật đầu.

Dù sao khi đó có rất nhiều người hầu đang nhìn, phủ nhận cũng vô ích.

"Xuống ăn cơm."

Dương Thần Ngôn nói xong câu này liền đứng dậy, đi về phía cửa.

Không nghe thấy động tĩnh gì phía sau, hắn quay lại, tựa người vào cửa lạnh lùng hỏi: "Sao vậy? Cần tôi bế anh xuống?"