Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 160: Bút Tiên (1)



Edit: Nhân Sâm Trắng

Nguyễn Thanh tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Lần này cuối cùng cậu không còn cảm giác mệt mỏi như trước nữa.

Ở khu vực chính của trò chơi này, Nguyễn Thanh không quen biết ai cả, hoặc có quen thì cũng chẳng phải người tốt lành gì.

Vì vậy, sau khi ăn tạm chút gì đó, cậu liền chọn cách tham gia một phó bản.

[Chào mừng người chơi đến với phó bản "Bút Tiên."]

[Bút Tiên là một trò chơi triệu hồi linh hồn, có thể thông qua một cây bút để giao tiếp với Bút Tiên vào lúc nửa đêm.]

[Chỉ cần triệu hồi thành công, Bút Tiên sẽ giải đáp mọi điều bạn muốn biết.]

[Nhưng tại Đại học Số Một, có một truyền thuyết thế này: một nhóm sinh viên đã chơi trò triệu hồn trong ký túc xá. Sau đó, những chuyện kỳ quái liên tục xảy ra, và cuối cùng, toàn bộ ký túc xá đều chết một cách bí ẩn.]

[Cho đến nay, đó vẫn là một vụ án chưa có lời giải. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.]

[Suỵt! "Hắn" đến rồi.]

[Nhiệm vụ phó bản: Sống sót bảy ngày, hoặc tìm ra "hắn."]

[Lưu ý: Mỗi người chơi chỉ có một lần xác định danh tính. Nếu đoán sai, sẽ có điều tồi tệ xảy ra đó~]

...

Nửa đêm.

Đại học Số Một đã tắt đèn từ lâu, cả khuôn viên chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường.

Trên bầu trời, mặt trăng lơ lửng, le lói chiếu sáng mặt đất.

Lúc này, phòng 404 khu A đang thắp vài ngọn nến trắng.

Bốn nam sinh lẽ ra nên nghỉ ngơi, lại đang ngồi quanh một chiếc bàn. Tay bốn người đan chéo nhau, cùng kẹp chặt một cây bút thẳng đứng trên mặt bàn.

Trên bàn có một tờ giấy, trên đó viết vài chữ và con số linh tinh.

Bốn người đang thì thầm điều gì đó như một câu thần chú:

"Bút Tiên, Bút Tiên, người là tiền kiếp của tôi, tôi là hậu thế của người. Nếu muốn nối duyên, xin hãy vẽ một vòng tròn trên giấy!"

Nguyễn Thanh vừa bước vào phó bản, còn chưa kịp xâu chuỗi ký ức trong đầu và kiểm tra thông tin, thì đã nghe thấy giọng nói vang bên tai.

Âm thanh rất gần, rõ ràng phát ra ngay trước mặt cậu.

"Bút Tiên, Bút Tiên, người là tiền kiếp của tôi, tôi là hậu thế của người. Nếu muốn nối duyên, xin hãy vẽ một vòng tròn trên giấy!"

Bút... Tiên?

Nguyễn Thanh giật mình, theo phản xạ mở bừng mắt.

Cảnh tượng bốn bàn tay cùng cây bút kẹp chặt giữa nhanh chóng đập vào mắt cậu.

Một trong những bàn tay ấy là của chính cậu.

Rõ ràng vừa rồi không phải ảo giác. Cậu thực sự đang tham gia trò triệu hồi linh hồn này.

Nguyễn Thanh sững người.

Bút Tiên... chẳng phải là thứ... đáng sợ đó sao?

Theo bản năng, cậu muốn rút tay lại, định kết thúc trò chơi kinh dị này trước khi nó bắt đầu.

Nhưng ngay giây tiếp theo, mắt Nguyễn Thanh trợn lớn, toàn thân cứng đờ, tay cậu vẫn giữ nguyên tư thế kẹp cây bút.

Bởi vì cây bút trong tay... đang di chuyển.

Nam sinh ngồi bên trái Nguyễn Thanh cũng nhận ra điều này, lập tức phấn khích reo lên: "Này? Nó động rồi! Động rồi!"

Ba người còn lại không để ý rằng, đúng khoảnh khắc bút bắt đầu nhúc nhích, căn phòng vốn ấm áp bỗng trở nên lạnh lẽo dị thường.

Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh vài độ.

Không chỉ phòng ký túc xá, ngay cả ánh trăng treo trên cao cũng bị một màn sương đen dày đặc che khuất, bóng tối nuốt chửng toàn bộ thế giới.

Một bầu không khí nguy hiểm và bất an tràn ngập khắp nơi.

Nguyễn Thanh tuy không biết trăng đã bị che, nhưng cậu cảm nhận rõ cái lạnh đang bao trùm ký túc xá.

Dường như thật sự có thứ gì đó đã bị gọi tới.

Hàng mi dài của Nguyễn Thanh khẽ run rẩy, cậu ngồi cứng đơ trên ghế, không dám rút tay lại.

Cậu chưa từng chơi trò này, nhưng cũng biết điều cấm kỵ nhất khi triệu hồi Bút Tiên là không tiễn được Bút Tiên đi sau khi mời.

Người ta đồn rằng, nếu buông tay khi đang triệu hồi, Bút Tiên sẽ hóa thành oán linh giết chết toàn bộ những ai tham gia.

Có vẻ trò chơi này đã không kết thúc trọn vẹn, và người triệu hồi đầu tiên đã trở thành mục tiêu của Bút Tiên.

Nếu đến sớm hơn chút, có lẽ cậu đã kịp ngăn họ trước khi bắt đầu. Nhưng giờ trò chơi đã khởi động.

Biện pháp duy nhất để tránh cái chết là nhanh chóng hoàn thành và tiễn Bút Tiên đi.

Nhưng ba người kia rõ ràng chẳng có ý định ấy.

Thậm chí còn không cho Nguyễn Thanh cơ hội mở lời.

Nam sinh ngồi bên trái, dáng vẻ năng động, nén phấn khích, thấp giọng hỏi: "Bút Tiên, Bút Tiên, người có ở đây không? Nếu có, xin hãy vẽ một vòng tròn trên giấy!"

Bốn người kể cả Nguyễn Thanh, đều dán mắt vào cây bút trong tay.

Muốn xác nhận liệu Bút Tiên thật sự đến, hay tất cả chỉ là ảo giác.

Thực ra họ không tin vào trò này, cho rằng ai đó đã dùng sức, hoặc do cầm lâu quá nên tay mỏi mà thôi.

Dù sao, việc kẹp bút lơ lửng, không tì khuỷu tay lên bàn, thì rất dễ khiến tay run.

Nhưng trong trường hợp bình thường, không thể nào vẽ ra một vòng tròn hoàn chỉnh.

Thế mà, dưới ánh mắt chăm chú của cả bốn, cây bút bắt đầu di chuyển, chậm rãi đưa tay họ tới chữ "Có."

Rồi vẽ một vòng tròn.

Khuôn mặt tinh xảo của Nguyễn Thanh thoáng tái nhợt, bàn tay còn lại đặt trên đầu gối siết chặt mép áo.

Cậu có cảm giác một luồng khí lạnh đang quẩn quanh bên mình, khiến da đầu tê dại.

Cảm giác như thể... có thứ gì đó đứng ngay sát bên.

Cả người Nguyễn Thanh càng thêm cứng đờ.

Ba người còn lại không hề nhận ra điều gì bất thường. Nhìn cây bút chuyển động, họ không giấu được vẻ kinh ngạc.

Rõ ràng đây không phải hiện tượng run tay thông thường.

Trừ khi ai đó cố ý.

Nam sinh bên trái tên Kiều Nặc, nhìn vòng tròn trên giấy rồi quay sang hai người còn lại: "Có ai trong số các cậu động tay không?"

Căn phòng có bốn người: ngoài Nguyễn Thanh trong vai Hạ Thanh và Kiều Nặc, còn có hai người khác.

Ngồi đối diện Nguyễn Thanh, nam sinh có vẻ ngoài nho nhã tên Cố Lâm, là một học bá chính hiệu.

Bên phải Nguyễn Thanh, nam sinh thanh tú tên Kỳ Vân Thâm, rất được giáo viên và bạn bè yêu mến.

Cả hai đều lắc đầu: "Không."

Ba người hoàn toàn phớt lờ Nguyễn Thanh, người ngồi đúng chỗ tối, thậm chí không buồn liếc nhìn cậu.

Nếu không ai động tay, thì khả năng cao... là Bút Tiên đã tới.

Giọng Kiều Nặc xen lẫn phấn khích, bắt đầu hỏi: "Bút Tiên, Bút Tiên, kỳ thi cuối kỳ này tôi có trượt môn không?"

Hỏi xong, anh chằm chằm nhìn cây bút, mong chờ câu trả lời.

Cây bút lại di chuyển, chậm rãi khoanh tròn chữ "Có."

Trong ánh sáng lập lòe của nến trắng, khung cảnh trở nên cực kỳ quái dị.

Nhưng Nguyễn Thanh không còn tâm trí để ý tới. Bởi cậu vừa cảm nhận rõ ràng một thứ lạnh lẽo lướt qua mặt mình.

Giống như có... thứ gì đó vừa chạm vào cậu vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Thanh lập tức tái nhợt, ánh mắt không còn che giấu được nỗi sợ hãi và hoảng loạn.

Thậm chí, một lớp hơi nước mỏng manh đã phủ lên đôi mắt, như thể chỉ cần thêm một giây nữa, cậu sẽ òa khóc.

Nguyễn Thanh hoảng loạn cắn nhẹ môi dưới. Đôi môi mỏng nhạt màu vì thế mà đỏ ửng lên, tựa như vừa nhuốm máu. Cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân, trong lòng không ngừng tự an ủi.

Không sao đâu.

Chỉ cần chờ ba người kia hỏi xong, sau đó tiễn Bút Tiên đi là được.

Chỉ cần tiễn đi... là ổn cả thôi...

***

Tác giả nói:

Phó bản là do rút thăm mà có, tận thế chỉ có thể để qua phó bản sau mới viết được.

Chú thích:

Câu "Bút Tiên Bút Tiên, ngươi là tiền kiếp của ta, ta là hậu thế của ngươi, nếu muốn nối lại duyên phận, hãy vẽ một vòng tròn trên giấy" không phải nguyên tác, nguồn từ Baidu.