Trước gương, người đàn ông ngang nhiên hôn lên môi chàng trai trẻ.
Bàn tay chàng trai đặt trên ngực người đàn ông khẽ siết lại, những ngón tay thon dài trắng muốt vì bị nắm chặt mà tái nhợt.
Chiếc áo sơ mi trước ngực người đàn ông cũng bị cậu nắm đến nhăn nhúm, trông có phần lộn xộn.
Như đang phản kháng điều gì đó.
Thế nhưng, cậu lại không hề đẩy người đàn ông ra, chỉ ngoan ngoãn để mặc hắn chiếm đoạt.
Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta chỉ muốn làm những điều càng quá đáng hơn.
Đôi khi, sự ngoan ngoãn không đổi lại được sự dịu dàng, mà ngược lại, lại khơi dậy bản năng chiếm hữu đầy tàn nhẫn.
Nụ hôn của người đàn ông càng lúc càng trở nên tham lam, chỉ khi thấy cậu gần như không thở nổi, hắn mới buông tha, ánh mắt di chuyển dần xuống dưới.
Bộ vest trên người chàng trai mặc dù chưa được cài nút nhưng vẫn chỉnh tề khoác trên vai. Chiếc sơ mi bên trong thì được cài kín đến tận cổ, còn thắt chặt thêm bằng một chiếc cà vạt.
Từ chiếc cổ mảnh khảnh trở xuống, làn da đều bị che kín bởi lớp vải trắng, tạo nên cảm giác cấm dục, khiến người ta muốn xé toạc mảnh vải ấy để chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh sắc bên dưới.
Đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại. Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi chàng trai, rồi từ từ trượt xuống dưới.
Hàm răng cắn lấy chiếc cà vạt mà chính tay hắn vừa thắt, kéo nhẹ một cái, làm nó rơi xuống sàn.
Ngay sau đó, răng hắn cắn lấy chiếc cúc áo đầu tiên trên áo sơ mi.
Dù chất liệu áo không phải tệ, nhưng dưới sức kéo của hàm răng người đàn ông, chiếc cúc vẫn bật tung, rơi xuống.
Khi chiếc cúc đầu tiên rơi ra, cổ áo mất đi sự ràng buộc, hơi xộc xệch nhưng vẫn trong giới hạn bình thường, giống như cách nhiều người mặc sơ mi mà không cài nút đầu tiên.
Nhưng trên người chàng trai, lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Chiếc cổ áo hé mở để lộ một nửa xương quai xanh, nửa còn lại ẩn hiện dưới lớp vải, càng khơi gợi trí tưởng tượng.
Người đàn ông như bị kích thích, lập tức cúi xuống, cắn mở tiếp chiếc cúc áo thứ hai.
Chiếc áo sơ mi bung thêm một đoạn, lộ ra làn da trắng nõn, mịn màng tựa ngọc dưới ánh đèn. Xương quai xanh tinh tế, vừa quyến rũ vừa dễ khiến người ta mê muội.
Chỉ mới nhìn thấy chút ít da thịt, hơi thở của người đàn ông đã dồn dập hơn, ánh mắt tràn đầy dục vọng và khát khao.
Rõ ràng chỉ là hai chiếc cúc áo bị cởi, nhưng lại khiến hắn không thể kiềm chế phần tối tăm trong lòng.
Bởi cậu quá ngoan. Ngoan đến mức khiến người ta nghĩ, dù có làm gì đi nữa, cậu cũng sẽ không phản kháng.
Thậm chí, kể cả khi bị bắt nạt đến phát khóc, cậu cũng chỉ đỏ hoe khóe mắt, uất ức nhìn hắn mà thôi.
Cơ thể chàng trai vì căng thẳng và xấu hổ mà dần nhuốm sắc hồng, làn da trắng tựa ngọc nổi bật với những mảng ửng đỏ.
Nhìn từ trên xuống, trên lớp da trắng ngần ấy còn điểm xuyết sắc hồng nhạt, tựa như bông hoa chớm nở, e ấp trong ánh nắng, lại vì tiếp xúc với không khí mà càng thêm quyến rũ.
Cảnh tượng ấy, tựa như một lời mời gọi, khơi dậy ham muốn để lại thêm dấu vết trên cơ thể cậu.
Ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông tràn đầy xâm lược và áp bức, tựa như ánh mắt của con sói đói nhìn chằm chằm vào con mồi.
Nguyễn Thanh khẽ mím môi, khó chịu muốn cúi đầu, cũng muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Cậu không biết mình bị làm sao nữa. Cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, đẩy người đàn ông ra rồi xoay người chỉnh lại áo quần.
Nhưng hắn không để cậu có cơ hội thoát đi. Hắn ôm lấy cậu từ phía sau, cánh tay vững vàng ghì lấy cổ tay cậu, ngăn không cho cậu kéo áo lại.
Cằm hắn tựa lên vai cậu, ánh mắt nhìn vào gương, giọng nói khàn khàn đầy từ tính: "Vợ à, em đẹp quá."
Hai người đứng trước gương, bóng dáng cả hai phản chiếu rõ ràng trong tấm kính. Ngay lập tức, Nguyễn Thanh cúi đầu theo phản xạ, không muốn nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong gương.
Người đàn ông lại khẽ giữ cằm cậu, buộc cậu ngẩng đầu lên.
Trong gương, Nguyễn Thanh chỉ là cậu thiếu niên với hai chiếc cúc áo sơ mi bị mở. Trang phục như vậy, dù đi ra ngoài cũng chẳng vấn đề gì.
Nhưng lúc này, đôi mắt cậu đỏ ửng, trong ánh mắt long lanh hơi nước, gương mặt tinh tế điểm sắc hồng như phủ một lớp lụa mỏng.
Vì nốt ruồi lệ nơi khóe mắt và ánh nhìn phượng hơi chếch lên, cậu trông như một người chìm trong nhưng cơn hoan ái, hoàn toàn bị cảm xúc chi phối.
Tư thế của họ vô cùng nguy hiểm, cũng cực kỳ đáng xấu hổ, như thể người đàn ông từ phía sau đang làm gì đó vượt quá giới hạn.
Khung cảnh ấy đầy kích thích, đến mức gần như bộc lộ những hình ảnh khó kìm nén mà bật ra ngoài.
Nhưng Nguyễn Thanh hiểu rõ hơn ai hết, cậu không phải đang đắm mình trong cảm xúc hoan ái.
Tư thế này, chẳng qua chỉ vì cậu vừa bị anh Kỳ hôn đến mức không thể thở nổi.
Cậu đang chống cự.
Rõ ràng, việc làm chuyện thân mật với người mình yêu lẽ ra phải rất vui vẻ, nhưng cậu lại kháng cự nụ hôn, kháng cự vòng tay của anh Kỳ.
Thậm chí cậu còn phản đối cả những điều có thể xảy ra tiếp theo.
Đây rõ ràng không chỉ đơn thuần là nỗi sợ kết hôn.
Cậu yêu anh Kỳ sâu đậm đến vậy, từ nhỏ đã luôn muốn gả cho anh ấy.
Nếu anh Kỳ biết những suy nghĩ này của cậu, chắc chắn sẽ rất buồn.
Dù sao, anh Kỳ cũng yêu cậu đến thế.
Nguyễn Thanh nhìn vào khuôn mặt điển trai của người đàn ông trước mặt, trong mắt lóe lên một chút phức tạp. Cậu tự hỏi liệu mình có thực sự yêu anh Kỳ nhiều như vậy không.
Có lẽ cậu chỉ nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu, chỉ xem anh Kỳ như một người anh ruột. Nếu không, tại sao bao năm qua cậu chỉ gọi anh là "anh Kỳ," ngay cả một tiếng "chồng" cũng không thốt nổi?
Thậm chí những cách xưng hô thân mật khác, cậu cũng chẳng muốn gọi. Nếu anh Kỳ biết, cậu chỉ coi anh như anh trai...
Đợi đã, "xưng hô thân mật"?
Nguyễn Thanh đột nhiên khựng lại giữa những suy nghĩ đầy áy náy.
Anh Kỳ... tên là gì nhỉ?
Kỳ Vân Thâm?
Không đúng, không phải.
Kỳ... gì cơ?
Bỗng dưng, Nguyễn Thanh không tài nào nhớ nổi tên đầy đủ của anh Kỳ.
Rõ ràng từ nhỏ đến lớn chỉ gọi anh là "anh Kỳ," nhưng không thể nào quên được cả tên đầy đủ như thế.
Thế mà cậu lại quên mất thật.
Ngoài chữ "Kỳ" trong họ, mọi thứ khác dường như trở nên mơ hồ, trống rỗng.
Lạ quá, lạ đến mức không thể hiểu nổi.
Cậu bị bệnh sao? Chẳng hạn như Alzheimer – căn bệnh làm người ta dần quên đi mọi thứ?
Nguyễn Thanh thử tính toán nhanh trong đầu, các con số và kết quả vẫn chính xác. Hiển nhiên, khả năng tính toán của cậu không gặp vấn đề gì.
Điều đó đồng nghĩa, não bộ cậu không bị tổn thương.
... Vậy thì ký ức của cậu có vấn đề?
Nếu thật sự bị bệnh mà quên đi quá khứ, đáng lý ra cậu phải quên sạch phần lớn mọi thứ. Nhưng trong đầu, cậu vẫn nhớ rất nhiều thứ.
Chỉ là, tất cả những gì cậu nhớ đều xoay quanh anh Kỳ.
Những ký ức ngoài anh Kỳ đều trở nên mơ hồ, thậm chí chẳng còn chi tiết.
Nhưng ngay cả những ký ức liên quan đến Quý ca ca, chúng không hề mang lại cảm giác chân thực.
Giống như đọc lướt một quyển tiểu thuyết, không nhớ nổi chi tiết, cũng chẳng thể hòa mình vào câu chuyện.
Mọi thứ đều giả tạo quá mức.
Giả đến mức dù sắp kết hôn, cậu vẫn không hề cảm thấy hạnh phúc.
Giả đến mức cậu không thể nhớ nổi cả tên của anh Kỳ.
Thậm chí, dù là mất trí nhớ, người ta cũng không thể nào kháng cự và xa lánh người mình yêu đến thế.
Tình yêu thực sự không phải thứ có thể dễ dàng quên đi chỉ vì mất trí.
Không chỉ não bộ lưu giữ ký ức; nhiều bộ phận trong cơ thể, như trái tim, cũng mang ký ức theo bản năng.
Nhưng Nguyễn Thanh không chỉ phản kháng bằng não bộ. Cả con người cậu, từ tâm trí đến cơ thể, đều bài xích.
Thậm chí cảm giác bất an và sợ hãi còn dâng cao hơn.
Cơ thể cậu như đang sợ hãi người đàn ông phía sau.
Không cần nghĩ nhiều hơn, cậu chắc chắn rằng trí nhớ của mình có vấn đề.
Người đàn ông trước mắt không phải người cậu yêu.
Chỉ là không rõ hắn đã dùng cách nào để cấy ghép ký ức giả vào đầu cậu.
Vậy, mục đích là gì?
Lừa tiền? Hay sắc?
Có lẽ là sắc. Dù sao hôm nay cũng là ngày cưới.
Nguyễn Thanh liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ của người đàn ông. Với ngoại hình này, hắn đâu cần đi lừa sắc, chắc chắn có hàng tá người sẵn sàng lao vào.
Nhưng đôi mắt sâu thẳm của hắn đầy dục vọng bị kìm nén, rõ ràng hắn đã có suy nghĩ với cậu.
Nguyễn Thanh thoáng bối rối, nhưng chỉ cần là giả, chắc chắn sẽ có sơ hở.
Chọc thẳng vào đối phương lúc này rõ ràng không phải lựa chọn tốt. Hắn khỏe hơn cậu rất nhiều.
Cậu không thể thắng.
Nếu làm quá lên, chỉ càng khiến bản thân rơi vào nguy hiểm.
Người đàn ông này hẳn rất mạnh mẽ, nếu không cơ thể cậu đã chẳng bản năng sợ hãi đến thế.
Lúc này cậu chẳng có gì trong tay, thậm chí cả cơ hội đánh lén cũng không. Cậu cần giữ bình tĩnh.
Nguyễn Thanh khẽ liếc qua gương, âm thầm quan sát mọi thứ trong căn phòng.
Phòng ngủ được trang trí ấm áp, tràn đầy hơi thở cuộc sống. Chỉ là một căn phòng ngủ bình thường, không hơn.
Nhưng cách bố trí trong phòng không khiến Nguyễn Thanh thấy quen thuộc. Cậu cảm thấy mình thích không gian có hoa cỏ, cây cối, và động vật hơn...
Cậu bất giác sững người. Cậu thích những thứ đó sao?
Mọi thứ có vẻ không hợp để xuất hiện trong phòng ngủ.
Dù không chắc mình thích gì, cậu khẳng định không hề thích cách bày trí hiện tại.
Quan sát quanh phòng, cậu không thấy điểm nào bất thường. Các chi tiết đều có dấu ấn của cả hai người.
Nhiều thứ được chuẩn bị thành đôi, ảnh chụp chung cũng không ít.
Thoạt nhìn, mọi thứ không giống giả.
Đột nhiên, ánh mắt Nguyễn Thanh dừng lại, đồng tử co rút lại vài phần.
Vì trong gương, cậu chỉ thấy bóng của chính mình.
Trên sàn dưới chân cậu, bóng hai người chồng lên nhau trong ánh đèn, mọi thứ trông rất bình thường.
Nhưng trong gương, không hề có bóng dáng của người đàn ông.
Nếu không để ý kỹ, điểm bất thường này dễ dàng bị bỏ qua.
Hình ảnh trong gương có vấn đề!
Không, có lẽ không chỉ gương, mà toàn bộ những gì cậu thấy đều có vấn đề.
Là mơ sao?
Dù sao, trong mơ, mọi thứ thường chẳng theo bất kỳ logic nào. Sự bất thường cũng chẳng phải chuyện hiếm.
Nguyễn Thanh cắn mạnh vào môi dưới, cơn đau nhói lên khiến mắt cậu ngập hơi nước, càng làm đôi mắt vốn ướt át trông thêm long lanh.
Khóe mắt đỏ rực hơn.
Không phải mơ...
Nhận thức này khiến tim cậu đập dồn dập, nỗi bất an và sợ hãi đạt đến đỉnh điểm, khiến cậu không thể nào giữ bình tĩnh mà suy nghĩ thêm.
Vì rất có thể, người đàn ông phía sau không phải là người.
Và mục tiêu của hắn không phải cậu.
Mà là mạng sống của cậu.
Nước mắt trong đôi mắt Nguyễn Thanh càng lúc càng dâng đầy, gần như tràn ra khỏi hốc mắt đỏ hoe.
May mắn là vào lúc này, vẻ mặt của cậu trông như thể đang xấu hổ khi nhìn thấy chính mình trong gương, nên người đàn ông kia dường như không nhận ra điều gì khác lạ.
Quả nhiên, hắn không phát hiện ra, bởi ánh mắt Nguyễn Thanh khi nhìn vào gương càng trở nên đỏ ửng, giống như ánh chiều tà nhuộm đỏ bầu trời, rực rỡ đến mê hoặc.
Hiển nhiên là vì cậu đang vô cùng xấu hổ.
Nhịp tim của Nguyễn Thanh tăng nhanh, nhưng người đàn ông vẫn tưởng rằng đó chỉ là do cậu ngượng ngùng mà thôi.
Tuy nhiên, cho dù có ngại ngùng đến đâu thì cũng không nên cắn mạnh như vậy. Hiện tại, Nguyễn Thanh vẫn là con người, sẽ cảm thấy đau đớn.
Người đàn ông đưa tay, những ngón tay thon dài khẽ chạm vào môi cậu, định khiến cậu thả lỏng đôi môi đang cắn chặt.
Nhưng không ngờ hành động đó lại khiến Nguyễn Thanh cắn môi càng sâu hơn.
Người đàn ông tăng thêm lực tay, nắm lấy cằm của Nguyễn Thanh, buộc cậu phải ngẩng đầu lên, đồng thời khiến cậu buông đôi môi mình ra.
Môi của Nguyễn Thanh vốn đã đẹp, giờ vì nụ hôn trước đó mà trở nên đỏ mọng, lại thêm dấu răng hằn rõ, càng làm chúng trở nên quyến rũ lạ thường.
Tư thế của Nguyễn Thanh lúc này toát lên vẻ quyến rũ và dụ hoặc đến khó tin, ngay cả chiếc tua rua khẽ lay động bên tai cậu cũng dường như mang theo một ý vị khó nói thành lời.
Bàn tay người đàn ông vô thức chạm vào dái tai cậu. Ngay lập tức, làn da trắng muốt của cậu ửng lên một sắc đỏ dịu dàng, khiến vẻ đẹp của cậu càng thêm rực rỡ.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, yết hầu không thể kìm chế mà khẽ chuyển động. Ngón tay hắn cuối cùng cũng dừng trên đôi môi mỏng của cậu, cúi đầu xuống, hôn lên một lần nữa.
Mặc dù bề ngoài trông hắn chẳng khác gì một người bình thường, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng Nguyễn Thanh lại không hề thuyên giảm, thậm chí áp lực ấy còn khiến cậu sắp không thể che giấu được sự hoảng loạn của mình.
Tiếp tục như thế này, cậu có lẽ sẽ chết mà không ai hay biết.
Ánh mắt Nguyễn Thanh liếc về phía chiếc tủ cạnh giường, nơi đó kỳ lạ thay lại có một con dao dính máu.
Cậu khẽ đẩy người đàn ông ra một chút, khuôn mặt thoáng ửng đỏ như thể đã bị đắm chìm trong dục vọng, đôi mắt đẹp cũng vương chút mơ màng. "Lên... giường đi..."
Câu nói của cậu hiển nhiên là lời đồng ý. Người đàn ông ngay lập tức bế bổng cậu lên, bước về phía chiếc giường mới được hắn chuẩn bị.
Hắn đặt Nguyễn Thanh xuống giường, sau đó cúi người xuống, tay vẫn nắm lấy cằm cậu, rồi hôn cậu mãnh liệt hơn cả lúc trước, như thể muốn tiếp tục việc dang dở ban nãy.
Có vẻ như người đàn ông đã ném mọi thứ liên quan đến lễ cưới ra sau đầu.
Đêm còn rất dài.
Vả lại, làm những chuyện đầy khoái cảm ấy và tổ chức lễ cưới thì cũng chẳng khác gì nhau. Đều có thể kết thành một giao ước sinh tử với cậu.
Sau đêm nay, Nguyễn Thanh sẽ trở thành người "vợ" của hắn và cũng sẽ mãi mãi thuộc về hắn.
Người đàn ông không còn kiềm chế bản thân nữa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn bỗng khựng lại, đôi mắt hiện rõ vẻ không thể tin nổi khi nhìn xuống ngực mình.
Nơi trái tim hắn có một con dao cắm vào.
Đó chính là con dao thuộc về hắn, từng giết chết hắn.
Cũng là con dao hiếm hoi có thể làm hắn bị thương.
Người đàn ông sững sờ nhìn con dao nơi ngực mình, dường như vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Rõ ràng trong ảo cảnh do hắna tạo ra, người bình thường không thể nhận ra bất cứ điều gì khác lạ. Hắn đã dồn hết tâm trí để dựng nên ảo cảnh này, gần như không để lại bất kỳ kẽ hở nào.
Rốt cuộc tại sao...
Không biết vì con dao đâm trúng, hay vì Nguyễn Thanh đã ra tay mà hắn bị tổn thương, ảo cảnh ngay lập tức tan vỡ, cả căn phòng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Đây là một phòng âm nhạc bị bỏ hoang, ngoài chiếc giường là thật, mọi thứ khác đều cũ kỹ, đổ nát.
Những vết máu khắp nơi trên sàn và gương khiến căn phòng trông như từng xảy ra chuyện kinh hoàng nào đó.
Người đàn ông cũng trở về nguyên hình. Chiếc áo sơ mi của hắn thấm đẫm máu, trên mặt lấm lem máu, đôi mắt đỏ ngầu chất chứa vẻ âm trầm và oán hận, như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Tệ hơn nữa, ở khuỷu tay và cổ của hắn còn có những vết cắt, như thể cơ thể này từng bị phân thây, giờ chỉ là tạm chắp vá lại.
Nguyễn Thanh vốn định nhân lúc hắn thất thần để đẩy hắn ra rồi chạy trốn, nhưng khi thấy bộ dạng hắn, cậu lập tức sững người.
Rõ ràng nỗi sợ đã khiến tim cậu như ngừng đập, đầu óc trở nên trống rỗng.
Ngay khi Nguyễn Thanh sắp ngất đi, một tấm bùa đột ngột xuất hiện, đẩy lùi người đàn ông kia, và cậu rơi thẳng vào một vòng tay ấm áp.
Cảm giác quen thuộc ấy khiến Nguyễn Thanh nhớ lại tất cả ký ức vào khoảnh khắc ảo cảnh tan biến. Nước mắt cậu tuôn ra không kiểm soát, vô thức níu chặt lấy vạt áo trước ngực của Kiều Nặc, như thể đang bám víu vào tia hy vọng cuối cùng.
Cả người cậu yếu ớt đến không thể yếu hơn, đôi vai mảnh khảnh run rẩy không ngừng.
Kiều Nặc chẳng có thời gian để an ủi người đang run lên trong lòng mình, ánh mắt anh dán chặt vào bóng dáng không xa kia.
Người đàn ông lạnh lẽo liếc nhìn Kiều Nặc, đưa tay rút con dao nhỏ từ ngực mình ra.
Ngay lúc Kiều Nặc nghĩ rằng Quỷ Vương sẽ tấn công anh, thân hình hắn dần tan biến.
Hiển nhiên, hắn đã rời đi.
Kiều Nặc nhìn vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Sức mạnh của quỷ vương vượt xa sự tưởng tượng của anh, thậm chí ngay cả việc phá vỡ ảo cảnh của hắn trong thời gian ngắn cũng cực kỳ khó khăn.
Nếu không phải con dao kia tình cờ gây thương tích cho hắn, anh hoàn toàn không có khả năng đẩy lui hắn.
Hơn nữa, hắn hiện tại đang trong trạng thái cơ thể không hoàn chỉnh. Một khi hắn tìm lại được những phần thân thể từng bị phân thây, sẽ chẳng còn ai có thể áp chế được hắn.
Thời gian dành cho anh và sư phụ không còn nhiều.
Ánh mắt Kiều Nặc hạ xuống cậu thiếu niên trong lòng mình, người hiển nhiên đã bị dọa sợ đến mức thần hồn điên đảo. Khi định mở lời an ủi, ánh mắt anh chợt ngẩn ra.
Bởi vì cậu thiếu niên ấy, chiếc sơ mi bị bung mất hai cúc, vạt áo buông lỏng một chút, để lộ phong cảnh dưới lớp vải một cách rõ ràng.
Làn da trắng ngần, xương quai xanh tinh tế, thậm chí thấp thoáng lộ ra chút sắc hồng nhạt mơ hồ.
Kiều Nặc vội vàng dời tầm mắt, tai lập tức đỏ bừng, suýt chút nữa không kiềm được mà ném thẳng người trong tay xuống.
****
Tác giả có lời muốn nói:
Trước gương, từ phía sau ấy, tận mắt nhìn thấy thế nào... (xoa xoa máu mũi). Viết ra được đã hay lắm rồi, chỉ cởi hai cúc áo, dù ra phố đi dạo cũng chẳng vấn đề gì, haiz...