Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 20: Phòng Livestream khủng bố (20)



Trong nhà vệ sinh nam lúc này không có ai khác, chỉ có hai người: Nguyễn Thanh và Kỷ Ngôn.

Nguyễn Thanh vừa nhìn thấy Kỷ Ngôn liền khựng lại, tay cứng đờ, đứng im không biết kéo khóa quần hay dừng lại.

Không khí trong chốc lát trở nên căng thẳng, thời gian như dừng trôi.

Kỷ Ngôn cũng không thúc giục, thậm chí còn không quay đầu nhìn trực diện, chỉ dùng khóe mắt liếc qua với vẻ mặt vô cảm.

Cứ như thể hắn hoàn toàn không nhận ra Nguyễn Thanh, chỉ đơn giản là tò mò nhìn sang người bên cạnh khi đi vệ sinh.

Trong đầu Nguyễn Thanh đang điên cuồng tìm cách giải quyết, nhưng không thể nào tìm được phương án tối ưu.

Chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng khả năng thoát khỏi tình huống này gần như bằng không, vết thương trên cổ cậu quá rõ ràng, lại còn là vết thương bị ngay trước mắt Kỷ Ngôn.

Hơn nữa, vị trí của Kỷ Ngôn gần cửa ra vào nhà vệ sinh. Dù cậu muốn lao ra ngoài, vẫn phải vượt qua anh ta trước.

Cậu không nghĩ rằng với thân thể yếu ớt của mình, tốc độ có thể nhanh hơn Kỷ Ngôn, dù sao cậu còn thua cả người bình thường.

Nguyễn Thanh đứng ngẩn ngơ một hồi, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Kỷ Ngôn dùng khóe mắt quan sát thiếu niên trước mặt, mái tóc cậu trông rất mềm mại, gương mặt bị khẩu trang che khuất không nhìn rõ, chỉ có đôi lông mi dài đổ bóng lên đôi mắt, tĩnh lặng và ngoan ngoãn đến mức khó phân biệt được giới tính.

Giống, thực sự quá giống.

Có lẽ không phải là giống, mà chính là cậu.

Đây hoàn toàn là cô gái táo bạo đêm qua đã dám đẩy hắn xuống giường.

Ừm...

Có thể là... thiếu niên...?

Ánh mắt của Kỷ Ngôn hạ xuống, lại dừng lại ở bàn tay của thiếu niên, chăm chú nhìn từng cử động của cậu, trong mắt lóe lên một tia tò mò và chút mong chờ khó nhận ra.

Như thể nếu không thấy được điều gì đó, hắn sẽ không cam lòng.

Nguyễn Thanh: "..." Chết thật.

Rõ ràng chỉ là một việc đơn giản như đi vệ sinh, nhưng lại như đang dẫm lên đầu lưỡi dao.

Nguyễn Thanh thậm chí còn hơi hối hận vì đã rời khỏi phòng bao.

Không đúng, điều hối hận lớn nhất là việc bước chân ra ngoài đêm qua! Nếu không ra ngoài, sẽ chẳng phải rước lấy bao nhiêu phiền phức như thế này.

Có lẽ vì Nguyễn Thanh đã dừng lại quá lâu, Kỷ Ngôn chậm rãi mở miệng, giọng điệu lười nhác, "Sao không tiếp tục?"

Nguyễn Thanh: "..."

Rõ ràng Kỷ Ngôn đã nhận ra cậu, nhưng chỉ cần cậu không thừa nhận, có lẽ hắn sẽ không dám làm gì giữa chốn đông người thế này.

Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, dừng tay lại và nhìn về phía Kỷ Ngôn, khẽ nói, "Thưa anh, việc nhìn chằm chằm vào người lạ như vậy thật là bất lịch sự."

Giọng thiếu niên trong trẻo, ngọt ngào, tựa như chưa qua giai đoạn biến âm, vô cùng dễ nghe, nghe rõ ràng là tiếng của một thiếu niên.

Hoàn toàn khác hẳn giọng cô gái đêm qua.

"Người lạ?" Kỷ Ngôn nhếch mép, lặp lại hai từ này với vẻ giễu cợt trong mắt, "Người lạ từng nằm chung giường?"

"Người lạ đã thấy hết cơ thể?"

"Cậu định nói là cậu có một cô em gái song sinh? Hay là cô em họ xa?"

Nguyễn Thanh cảm thấy da đầu tê dại, tránh không nhìn người trước mặt, cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ nói, "Thưa anh, tôi không hiểu anh đang nói gì."

Nói xong, cậu liền định lách qua Kỷ Ngôn để rời khỏi nhà vệ sinh, dáng vẻ có chút vội vã.

Nhưng Kỷ Ngôn đâu để thiếu niên làm theo ý mình, hắn nắm lấy cổ tay cậu, dùng lực mạnh xoay người, ấn cậu vào bức tường bên cạnh cửa nhà vệ sinh, tỏ rõ sự áp đảo.

"Giả vờ ngốc? Hử?"

Thiếu niên trước mặt co rụt cổ lại vì sợ hãi, nhưng tay bị hắn giữ chặt, không thể trốn tránh, chỉ có thể cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Đáng tiếc, Kỷ Ngôn không có ý tha thứ, hắn vươn tay giật phăng chiếc khẩu trang của thiếu niên, để lộ khuôn mặt quen thuộc mà tinh tế kia.

Dù khuôn mặt đó đẹp đến mức mơ hồ về giới tính, nhưng với mái tóc xõa xuống thế này, vẫn có thể nhận ra ngay cậu là một thiếu niên.

Chứ không phải thiếu nữ.

Cũng không trách được vì sao lại... phẳng như thế.

Kỷ Ngôn vốn không thích đàn ông, ít nhất là trước hôm nay. Đêm qua cũng là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời, hắn rung động.

Nhưng không ngờ đối tượng khiến hắn rung động lại là một chàng trai, còn là một kẻ nói dối.

Nguyễn Thanh cúi đầu đầy tội lỗi, theo bản năng tránh ánh mắt của Kỷ Ngôn.

Kỷ Ngôn nhìn cậu, bật cười một tiếng, giọng nói từng chữ như đang chế nhạo, "Tiểu Nhã? Nhã? Là cái 'Nhã' trong tên quán bar Phong Nhã?"

Nếu là thiếu niên thì khả năng gọi cái tên này là rất thấp, tên chắc chắn chỉ là thứ cậu thuận miệng nói ra để lừa hắn.

Có lẽ không chỉ cái tên, mà mọi thứ đều là giả dối.

Kỷ Ngôn rất ít khi phán đoán sai lầm. Người phụ nữ yếu đuối đêm qua đáng ra không dám giết người, nhưng cô ta đã động thủ làm cậu bị thương.

Nghĩ kỹ lại, vị trí của thiếu niên cũng không đúng, hoàn toàn không phải là chỗ cậu đứng trước đó.

... Cứ như thể cậu tự mình đi qua để bị người phụ nữ khống chế vậy.

Gương mặt đã bị lộ, giờ có chối cũng vô ích, vì người đàn ông này hiển nhiên sẽ không để yên. Nguyễn Thanh đành cắn răng, nhỏ giọng nói, "Tên... tên ở nhà."

"Thật sao?" Kỷ Ngôn nhếch mép, nắm lấy cằm của thiếu niên, ép buộc cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đẽ kia.

"Cậu nên nghĩ kỹ trước khi trả lời, vì tôi ghét nhất là bị người khác nói dối."

Kỷ Ngôn không quan tâm đến giới tính, nhưng người trước mặt thực sự quá không ngoan, luôn tìm cách trốn khỏi hắn.

Hơn nữa, trên cầu thang, cậu thậm chí vì tránh hắn mà lao vào vòng tay người đàn ông khác.

Không ngoan, thực sự quá không ngoan.