Ôn Lễ nghe thấy Kỷ Ngôn nhắc đến nốt ruồi, ánh mắt liền tối lại, bởi anh cũng biết trên người cậu thiếu niên thực sự có một vết như vậy.
Nói là nốt ruồi, nhưng nó giống một hoa văn hơn.
Ôn Lễ nhìn vào đôi mắt yếu đuối và van nài của thiếu niên, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng, anh đưa tay lau giọt nước mắt sắp rơi nơi khóe mắt cậu. "Tôi tin A Thanh không phải loại người như thế."
Anh nhẹ nhàng an ủi cậu thiếu niên, "Vả lại, A Thanh là con trai, không mặc áo cũng đâu có sao, chuyện này không thể nói lên điều gì cả."
Sự bất an và sợ hãi của cậu thiếu niên dường như đã được xoa dịu bởi sự dịu dàng ấy, cậu ngượng ngùng mím môi, dựa vào Ôn Lễ, trong đôi mắt ngập tràn niềm vui và tình yêu.
Tình yêu của thiếu niên thật chân thành và rực rỡ. Rõ ràng là có ba người ở đây, nhưng trong mắt cậu dường như chỉ nhìn thấy mỗi Ôn Lễ, như thể Ôn Lễ chính là cả thế giới của cậu.
Ôn Lễ cũng dịu dàng xoa đầu cậu thiếu niên, tạo nên một khung cảnh ấm áp và tươi đẹp.
Đẹp đến mức khiến người ta muốn phá hủy.
Kỷ Ngôn thoáng qua một tia ác ý trong ánh mắt, rồi ngay lập tức biến mất. Hắn nhìn về phía Nguyễn Thanh, vẻ mặt như u sầu, mở lời: "Em thật sự muốn đối xử với anh như vậy sao?"
"Tôi... tôi hoàn toàn không biết anh là ai." Nguyễn Thanh trừng mắt nhìn Kỷ Ngôn.
Tuy nhiên, do đôi mắt ửng đỏ, khuôn mặt cũng phớt hồng, thân hình mảnh khảnh và yếu ớt, trông cậu không hề có chút uy hiếp nào, trái lại còn toát ra vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Hơn nữa, sau khi trừng mắt nhìn Kỷ Ngôn, cậu lại có vẻ sợ hãi, nép sau lưng Ôn Lễ, tay khẽ nắm lấy vạt áo anh, như thể điều này khiến cậu cảm thấy an toàn hơn một chút. Trong chốc lát, khí thế ban nãy tan biến.
"Không biết à?" Kỷ Ngôn nhướn mày, hai tay đút túi, bước chầm chậm về phía ba người với chút áp lực, cuối cùng đứng trước mặt họ, "Vậy có muốn kiểm tra camera an ninh tối qua không? Để xem em có thật sự không biết anh?"
Nói xong, Kỷ Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Chiếu Tây, người vẫn chưa lên tiếng: "Có thể kiểm tra không, ông chủ Cố?"
"Tất nhiên là được." Cố Chiếu Tây cười nhã nhặn, "Khách hàng là thượng đế, yêu cầu của quý khách chúng tôi sao có thể từ chối chứ."
Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Thanh lộ rõ vẻ bối rối, tay cậu nắm chặt vạt áo của Ôn Lễ hơn, các đốt ngón tay hiện lên trắng bệch. Áo của Ôn Lễ cũng bị cậu nắm nhăn nhúm, trông có chút lộn xộn.
Cậu rõ ràng là đang chột dạ.
Ôn Lễ liếc nhìn cậu thiếu niên đang lo lắng, trong đôi mắt sâu không thấy đáy, rồi quay sang Kỷ Ngôn, mỉm cười dịu dàng, nhưng lời nói lại xa cách và lịch sự: "Thì sao chứ? Dù có chứng minh được anh và A Thanh quen biết thì đã sao? Có lẽ đó chỉ là A Thanh còn non dại mà thôi. Anh đã bị bỏ rơi rồi, sao phải hạ thấp mình mà cố chấp đeo bám như vậy?"
Ôn Lễ vốn luôn dịu dàng, ngay cả cách nói chuyện cũng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lúc này, trong giọng nói của anh lại mang theo vài phần sắc bén.
"Tình yêu không phải chỉ một người cố chấp là có thể có được. Đã chia tay với A Thanh rồi, sao không buông tay cho dứt khoát, để lại cho cả hai chút tình cảm chứ."
Sắc mặt Kỷ Ngôn thoáng sững lại, sau đó tràn ngập vẻ âm u, giọng nói đầy châm chọc: "Sao vậy? Làm tiểu tam quen rồi, giờ còn tỏ ra ưu nhã nữa? Đã bắt đầu hùng hồn khuyên người đang hạnh phúc buông tay rồi à?"
Ôn Lễ: "???" Tiểu tam?
Ai?
Anh???
Tiểu tam???
Cố Chiếu Tây đứng bên cạnh hứng thú theo dõi, không xen vào cuộc tranh cãi của ba người, thỉnh thoảng ánh mắt anh ta lại lướt qua cậu thiếu niên – nguồn cơn của vụ việc.
Lúc này, cậu thiếu niên có vẻ ngơ ngác, như vẫn chưa hiểu chuyện gì, trông ngốc nghếch và đáng yêu.
Kỷ Ngôn cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Nói về hạ mình, tôi còn thua xa anh. Mặc thì ra vẻ tử tế, nhưng lại đi dụ dỗ vợ người ta. Anh thất đức vậy, không sợ bị sét đánh à?"
Nụ cười của Ôn Lễ nhạt dần, "Thưa anh, đầu tiên tôi không phải là tiểu tam, xin hãy chú ý cách dùng từ của anh. Thứ hai, nếu bị bỏ rơi, xin hãy tự tìm lỗi của mình, đừng như một kẻ oán hận đổ hết lỗi lầm lên đầu người khác."
Ôn Lễ lạnh lùng nhìn Kỷ Ngôn, giọng điệu hiếm khi mang theo vài phần cao ngạo và khinh miệt, "Dù tôi là A Thanh, tôi cũng sẽ không chọn anh."
Kỷ Ngôn nghe xong lời của Ôn Lễ, liền cười nhạt vì tức giận, hắn không thèm nói thêm gì nữa, trực tiếp nắm chặt tay, đấm thẳng vào mặt Ôn Lễ.
Nguyễn Thanh trừng lớn mắt, hoảng hốt muốn kéo Ôn Lễ ra.
Nhưng dường như cậu đã đánh giá thấp Ôn Lễ. Dù trông anh có vẻ dịu dàng, nhưng phản xạ rất nhanh. Thấy Kỷ Ngôn đấm tới, anh liền nghiêng người kéo Nguyễn Thanh tránh sang bên.
Cả động tác trơn tru như nước chảy mây trôi, rất gọn gàng dứt khoát, rõ ràng anh có kĩ thuật không tồi.
Kỷ Ngôn thấy không đánh trúng, liền tiếp tục vung nắm đấm lần nữa.
Có lẽ Ôn Lễ cũng tức giận rồi, không né tránh nữa mà lao vào đánh nhau.
Tay đánh đấm của Ôn Lễ quả thực không tệ, không hề thua kém.
Nguyễn Thanh vô cùng lo lắng nhìn hai người đánh nhau, thậm chí muốn lao vào can ngăn, nhưng hai người đánh quá hăng, cậu hoàn toàn không có cơ hội nào.
Nhà vệ sinh này nằm khuất ở góc tường, bình thường ít người lui tới nên chẳng ai phát hiện ra có người đang đánh nhau.
Cố Chiếu Tây chẳng mấy hứng thú với mấy vụ ẩu đả, anh ta ung dung, tao nhã bước tới trước mặt Nguyễn Thanh, hỏi: "Em đang lo lắng cho bác sĩ Ôn à?"
Nguyễn Thanh không thèm đáp lại, thậm chí còn nhích sang bên cạnh một chút, kéo giãn khoảng cách với anh ta, tỏ rõ thái độ không ưa. Sau đó, cậu lại tiếp tục lo lắng nhìn về phía Ôn Lễ và Kỷ Ngôn.
Cố Chiếu Tây chẳng buồn quan tâm đến thái độ của cậu thiếu niên. Suy cho cùng, vừa nãy trong phòng bao, anh ta đã quá mức vô lý với cậu, nếu cậu có thiện cảm với anh ta thì quả là kỳ quặc.
Liếc nhìn trận đấu, Cố Chiếu Tây nhắc nhở với vẻ thiện chí: "Bác sĩ Ôn sắp thua rồi."
Nguyễn Thanh chăm chú theo dõi, không thèm để ý đến lời của Cố Chiếu Tây, bởi cậu vẫn chưa thấy dấu hiệu Ôn Lễ thất thế.
Đột nhiên, Cố Chiếu Tây vòng tay từ phía sau, ôm lấy vai cậu thiếu niên, thân mật đến mức tưởng như kéo cậu vào lòng.
Chưa kịp để Nguyễn Thanh giãy giụa, Cố Chiếu Tây đã nâng cằm trắng nõn như ngọc của cậu lên, nói bằng giọng điềm tĩnh: "Nhìn kỹ giữa các ngón tay của Kỷ Ngôn đi, có lưỡi dao đấy, anh ta định giết Ôn Lễ của em."
Cả hai người trong trận đấu không như người thường, hành động không vụng về hay thô lỗ mà cực kỳ nhanh nhẹn như những đấu thủ chuyên nghiệp. Tuy không thể hoàn toàn thấy rõ từng động tác, nhưng dưới ánh sáng, lấp ló giữa các ngón tay của Kỷ Ngôn có thứ gì đó ánh lên.
Nguyễn Thanh mở to mắt, con ngươi co rút lại. Đúng lúc cậu định hét lên vì lo lắng, Cố Chiếu Tây đã bịt miệng cậu, "Đừng la, nếu bác sĩ Ôn bị phân tâm, anh ta sẽ chết nhanh hơn thôi."
Ánh mắt của Nguyễn Thanh tràn ngập sự nôn nóng và hoảng loạn, cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Cố Chiếu Tây để xông lên ngăn cản Kỷ Ngôn.
"Người như em chẳng giúp được gì cho bác sĩ Ôn đâu, em chỉ làm rối thêm thôi." Cố Chiếu Tây vẫn giữ chặt miệng cậu thiếu niên, tay còn lại quàng lấy eo thon của cậu, giọng nói ám muội: "Tuy nhiên, nếu em sẵn lòng trả một cái giá đủ để làm tôi hài lòng, tôi có thể giúp em cứu bác sĩ Ôn."