Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 24: Phòng Livestream khủng bố (24)



Điều chưa biết luôn là thứ đáng sợ nhất.

Không thấy được kẻ phía sau, cũng chẳng biết mục đích của hắn là gì, điều này khiến Nguyễn Thanh càng thêm bất an. Cậu cố sức vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự kiềm chế.

"Ưm ưm ưm..."

Tuy nhiên, thân thể cậu quá yếu, dù đã dùng hết sức lực cũng không làm lung lay được kẻ sau lưng. Ngay cả quay đầu để xem kẻ đó là ai, cậu cũng không thể.

Chỉ có thể để mình bị kéo vào góc tối dưới chân cầu thang.

Bàn tay bịt miệng Nguyễn Thanh hơi to, thuộc về người đàn ông với bộ khung xương to lớn, và bóng dáng sau lưng cũng cao lớn, chắc chắn là một người đàn ông.

Người đàn ông đó dùng sức mạnh áp chế, khiến khuôn mặt Nguyễn Thanh đỏ bừng, làm làn da trắng của cậu càng thêm nổi bật.

Do cậu vùng vẫy quá dữ dội, tóc tai lòa xòa xuống trán, trong đôi mắt sạch sẽ, xinh đẹp đầy hoảng loạn và sợ hãi. Vẻ đẹp ấy như một oan hồn yêu kiều từ bức tranh thủy mặc bước ra, khiến người ta không thể rời mắt.

Dù đây là khách sạn năm sao, nhưng không phải góc nào cũng có đèn. Những nơi xa xôi, hẻo lánh như góc cầu thang này lại chẳng có ánh sáng chiếu tới.

Thậm chí, đứng dưới cái bóng tối của cầu thang, ánh sáng từ cửa sổ gần đó cũng chẳng thể soi rõ nơi này.

Dẫu vậy, vẫn có thể loáng thoáng thấy hai bóng người dưới chân cầu thang.

Thân hình Nguyễn Thanh mảnh khảnh bị người đàn ông cao lớn ép vào tường. Đôi mắt xinh đẹp của cậu bị một thứ gì đó che phủ, ánh nhìn lập tức chìm vào bóng tối.

Trong bóng tối không thấy được gì, nỗi sợ và bất an càng tăng lên. Các giác quan bị phóng đại, cả tinh thần lẫn thể xác đều trở nên nhạy cảm hơn.

Đặc biệt là thính giác và khả năng cảm nhận.

Dường như góc cầu thang này không quá xa chỗ cũ. Trong lúc vùng vẫy, Nguyễn Thanh vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ba người kia đánh nhau, nhưng có vẻ họ chẳng nhận ra cậu đã bị bắt cóc.

Chỉ một giây sau, Nguyễn Thanh không còn đủ tâm trí để chú ý đến âm thanh từ xa, bởi cậu cảm thấy rõ ràng một bàn tay đang nhẹ nhàng nhấc vạt áo mình lên.

"Ưm ưm!" Nguyễn Thanh mở to mắt, giãy giụa mạnh hơn. Bàn tay định giật tấm che mắt ra lập tức đổi hướng, vội ngăn cản hành động của người đàn ông kia.

Nhưng do bị người đàn ông đè chặt vào tường, cậu không thể cử động linh hoạt, dễ dàng bị hắn tóm chặt cổ tay từ phía sau.

Dù không nhìn thấy, Nguyễn Thanh vẫn cảm nhận rõ ràng bàn tay mình bị nắm chặt, rồi ngay sau đó, cảm giác ấm nóng và ẩm ướt chạm vào đầu ngón tay.

Lần lượt là ngón tay, rồi lòng bàn tay, như thể một con rắn độc đang bám chặt lấy, làm người ta lạnh toát cả sống lưng.

Hành động của người đàn ông đầy quyết đoán, không để cậu phản kháng, như thể hắn muốn nuốt chửng cậu ngay lập tức.

Giống như những con dòi bám vào xương, không thể giãy giụa hay thoát khỏi.

"Ưm ưm!" Nguyễn Thanh cố rút tay lại, không rõ là do vết thương ở cổ bị động tới hay vì nỗi sợ, mà khóe mắt cậu ngấn đầy nước, ướt cả hàng mi. Chỉ sau một giây, những giọt nước mắt ấy tuôn trào, rơi xuống như những viên ngọc trai đứt đoạn, trông thật đáng thương.

Tuy nhiên, sự yếu đuối và đáng thương của cậu không khiến người đàn ông thương hại, ngược lại chỉ khiến hắn muốn hành hạ cậu thêm, làm nhục cậu, đẩy cậu sâu hơn vào bóng tối.

Chẳng mấy chốc, tay của người đàn ông không còn thỏa mãn chỉ dừng lại ở tay của Nguyễn Thanh.

Hắn xoay cậu lại đối diện với mình, một chân mạnh mẽ chen vào giữa hai chân cậu để khống chế động tác, rồi nhẹ nhàng nghiêng người áp sát.

Một tay bịt miệng cậu, tay còn lại men theo vạt áo, luồn vào bên trong, vuốt ve làn da mảnh mai nơi eo bụng của cậu.

Dù cố gắng hết sức, Nguyễn Thanh cũng không thể ngăn chặn hành động của hắn. Cậu chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở yếu ớt và vô vọng, trong khi nước mắt không ngừng rơi, nhỏ xuống bàn tay đang bịt miệng mình.

Những giọt nước mắt mát lạnh rơi trên tay hắn, tựa như lông vũ khẽ chạm vào đáy lòng, làm dấy lên những ý nghĩ đen tối.

Người đàn ông cúi xuống, vẻ mặt khó lường, ánh mắt khóa chặt lấy cậu.

Miệng của Nguyễn Thanh bị bịt kín, ánh mắt người đàn ông di chuyển xuống phần cổ áo của cậu.

Dù ánh sáng khá mờ, nhưng khi đã quen với bóng tối, tầm nhìn vẫn không bị ảnh hưởng.

Cổ cậu trắng như ngọc, được quấn băng, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của cậu không được cài đến cúc trên cùng do vết thương ở cổ. Nó chỉ được cài đến nút thứ hai, để lộ một phần xương quai xanh tinh xảo, quyến rũ, phần còn lại ẩn sau lớp áo, khiến người ta không khỏi tưởng tượng.

Và điều đó càng làm người ta muốn... xé toạc lớp áo đó đi.

Ngay khi người đàn ông định tiến xa hơn, tiếng đánh nhau bên ngoài đã ngừng lại, thay vào đó là tiếng huyên náo, vang vọng rõ ràng đến cả góc này.

Cuối cùng cũng có người phát hiện ra Nguyễn Thanh đã mất tích.

Nghe thấy tiếng bên ngoài, cậu cố gắng vùng vẫy hết sức, mong thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.

Tiếc thay, sức mạnh của người đàn ông quá lớn, cậu hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.

Có lẽ do cậu giãy giụa quá nhiều, người phía sau trở nên mất kiên nhẫn, hắn vung tay đập mạnh một cú vào cổ cậu.

Nguyễn Thanh trước mắt tối sầm, toàn thân mềm nhũn, ngã vào vòng tay của người đàn ông, hoàn toàn mất khả năng chống cự.