Đêm đã quá khuya, ngay cả khu chung cư cũng rất ít nhà còn để đèn, phần lớn cư dân chắc hẳn đã nghỉ ngơi.
Trước cửa tòa nhà gần như không có ai ra vào, trên đường cũng chẳng thấy bóng dáng người qua lại.
Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, chỉ còn lại hai người: cậu thiếu niên và người đàn ông.
Một người đang từng bước sải dài tiến tới, trong khi người kia sợ hãi lùi dần về phía sau.
Bước chân của gã đàn ông lớn hơn, khiến khoảng cách giữa gã và cậu thiếu niên nhỏ bé, yếu ớt càng lúc càng rút ngắn.
Nguyễn Thanh mở to mắt, nhìn gã đàn ông càng lúc càng gần, cậu lùi lại mấy bước mới nhận ra sự việc, vội vàng xoay người định bỏ chạy.
Thế nhưng lần này, người đàn ông không để cậu có cơ hội. Gã di chuyển cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay sau lưng cậu, chiếc cưa máy khổng lồ vắt ngang trước cổ cậu.
Nguyễn Thanh suýt chút nữa đâm sầm vào lưỡi cưa, may mắn là phản ứng của cậu đủ nhanh, kịp dừng lại trước khi va vào. Cậu ngửa đầu ra sau một cách vô thức để giữ thăng bằng, cơ thể đổ mạnh về phía sau, cú nghiêng đủ lớn khiến cậu mất thăng bằng và suýt ngã xuống đất.
Nhưng thay vì ngã, Nguyễn Thanh lại đâm sầm vào vòng tay của gã đàn ông phía sau.
Lưng cậu đụng vào thứ gì đó cứng rắn, không cần nghĩ cũng biết đó là gì. Nguyễn Thanh mở to mắt, tim như ngừng đập, sau đó cậu vội vàng giãy giụa, cố gắng thoát ra.
Tuy nhiên, chiếc cưa máy trong tay người đàn ông lại tiến thêm vài phần, buộc cậu lại ngã về phía sau, đến mức cậu phải ngửa cổ ra theo bản năng, cơ thể cứng đờ, dựa sát vào ngực gã, không dám động đậy thêm chút nào.
Chiếc cưa máy khổng lồ dưới ánh đèn đường phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, lưỡi cưa sắc nhọn, trông vô cùng đáng sợ. Chỉ cần một chút động tác, nó có thể dễ dàng cắt đứt cổ cậu thiếu niên.
Trong trò chơi săn đuổi này, kẻ săn có lẽ chẳng cần tốn chút sức lực nào để giành chiến thắng.
Còn cậu thiếu niên sẽ bị vùi lấp mãi mãi trong đêm nay, thậm chí có thể chết không toàn thây.
Nguyễn Thanh toàn thân căng cứng, bị ép phải ngửa cổ, để lộ chiếc cổ gầy guộc quấn băng gạc. Lúc này, cậu đã không còn quan tâm vết thương trên cổ sẽ đau ra sao khi ngửa đầu, vì chiếc cưa đã tiến đến quá gần.
Gần đến mức chỉ cần cậu thả lỏng dù chỉ một chút, sẽ ngay lập tức chạm vào lưỡi cưa.
Mà lưỡi cưa ấy, sắc nhọn vô cùng, dù trước đó đã chém qua tường cũng không bị mẻ, chắc chắn có thể dễ dàng xuyên thủng làn da mỏng manh của cậu.
Mối đe dọa của cái chết và nỗi sợ hãi khiến Nguyễn Thanh căng thẳng, cậu nuốt nước bọt một cách khó khăn, yết hầu khẽ di chuyển. Đuôi mắt cậu đỏ ửng, mồ hôi lạnh từ trán rịn ra, lăn dài xuống làn da trắng ngần.
Từng chút từng chút tạo nên một vẻ đẹp đầy hỗn loạn và mong manh, giống như một món đồ sứ tinh xảo nhưng dễ vỡ, đẹp đến nao lòng.
Thực tế thì lúc này, Nguyễn Thanh trông không ổn chút nào, thậm chí là vô cùng thảm hại. Mái tóc dài hơi rối, một vài lọn tóc bị mồ hôi dính vào gò má, tạo ra vẻ nhếch nhác. Quần áo trên người cậu cũng bẩn thỉu.
Dù vậy, vẻ ngoài của cậu vẫn toát lên một nét đẹp rực rỡ. Dù khuôn mặt bị khẩu trang che kín, nhưng đôi mắt lấp lánh như những vì sao dưới ánh đèn vàng càng thêm rạng ngời.
Sạch sẽ và thuần khiết.
Như viên ngọc lưu ly đẹp nhất thế gian, tỏa ra sắc màu mê hoặc lòng người.
Đặc biệt là khi đuôi mắt cậu đỏ hoe, trong đôi mắt trong veo ẩn hiện một lớp sương mờ, tựa như phủ lên viên ngọc lưu ly một tấm màng tuyệt mỹ.
Tựa như khi ta nhìn qua màn sương nước, ngắm ánh hoàng hôn chập chờn nơi cuối chân trời.
Đẹp đến nghẹt thở.
Gã đàn ông rất cao, ít nhất cao hơn cậu thiếu niên nửa cái đầu. Gã từ phía sau nâng cằm cậu thiếu niên lên một cách thô bạo, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của cậu, ánh mắt đầy si mê, miệng tán thưởng một cách bệnh hoạn: "Thật là đẹp."
Đẹp hơn bất kỳ viên đá quý nào gã từng thu thập.
Gã đàn ông đưa tay ra, khẽ vuốt ve khóe mắt Nguyễn Thanh.
Có lẽ do nhiệt độ cơ thể gã thấp, hoặc cũng có thể là do gã đã cầm chiếc cưa máy lạnh lẽo quá lâu, nên ngón tay của gã rất lạnh, chạm vào mặt cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thậm chí, cậu còn rùng mình vì cảm giác lạnh lẽo ấy.
Nguyễn Thanh khẽ run lên dưới sự kích thích từ cảm giác lạnh buốt đó, nhưng cậu không dám phản kháng, không dám cử động, thậm chí không dám nhúc nhích.
Lời khen ngợi của gã đàn ông đầy chân thành, nhưng lại khiến cậu lạnh sống lưng, run rẩy không thôi.
Hơn nữa, cách gã vuốt ve đôi mắt cậu nhẹ nhàng đến mức như thể giây tiếp theo sẽ lập tức móc đôi mắt ấy ra.
Đó tuyệt đối không phải lời khen thuần túy, mà là ham muốn chiếm đoạt mọi thứ gã yêu thích.
Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn ông tiếp tục lên tiếng, giọng nói đầy vui sướng và phấn khích, nhưng lời nói lại tàn nhẫn đến cực điểm: "Mắt của cậu đẹp thật đấy, tặng tôi được không?"
Đôi mắt gắn trên cơ thể người, làm sao có thể tặng đi? Và tặng bằng cách nào?
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Thiếu niên nghe vậy, mắt mở to, không đáp lại, nhưng nỗi sợ hãi khiến nước mắt cậu nhanh chóng trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, tựa như chuỗi ngọc trai đứt đoạn, thấm ướt cả gò má.
"Wow..." Gã đàn ông thấy vậy, ánh mắt sáng rực lên, đồng tử như giãn ra đôi chút, khuôn mặt gã càng thêm si mê, trông chẳng khác gì một tên biến thái.
Đôi mắt cậu thiếu niên đẹp vô cùng, do bị vuốt ve nên giờ trông rực rỡ như hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời cuối ngày, tựa như trái anh đào chín mọng.
Cậu khóc càng làm tăng thêm vẻ đẹp ấy, đôi mắt ngập nước dưới ánh đèn đường lấp lánh như những tia sáng rực rỡ của bầu trời đêm mùa hạ.
Đẹp đến kinh ngạc.
Người đàn ông càng thêm si mê, tay gã vô thức tăng thêm lực, lúc thì nhẹ nhàng xoa khóe mắt, lúc lại mạnh mẽ ấn vào đuôi mắt, khiến mắt Nguyễn Thanh đỏ và ướt hơn.
Ngay cả nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng không thoát khỏi sự xâm phạm.
Nguyễn Thanh cảm thấy đau đớn, nhưng cậu chỉ có thể giữ khuôn mặt tái nhợt, ngấn đầy nước mắt, im lặng để mặc gã làm gì thì làm.
Chỉ có bàn tay cậu siết chặt góc áo, ngón tay bấu chặt đến mức tái đi.
Đó là nỗi sợ hãi, sự hoảng loạn.
Nước mắt không ngừng tuôn trào do bị kích thích.
Bàn tay gã đàn ông càng lúc càng tùy tiện, gần như không còn coi đôi mắt là bộ phận dễ tổn thương nữa.
Tựa như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích, gã không ngừng nâng niu chơi đùa.
Nhưng sự kiên nhẫn và tình yêu của trẻ con thường rất ngắn ngủi, có lẽ khi chơi chán rồi, gã sẽ không còn trân trọng món đồ chơi đó nữa.
Cuối cùng thì món đồ chơi sẽ trở nên tan vỡ, vụn nát.
Và gã đàn ông dường như chính là kẻ như thế.
Nguyễn Thanh không muốn ngồi chờ chết, cũng chẳng muốn đánh cược xem sở thích của gã kéo dài được bao lâu.
Bàn tay đang siết chặt góc áo của cậu khẽ buông lỏng, chầm chậm vươn tay vào túi đeo chéo.
Túi đeo chéo này không có khóa kéo bên ngoài, rất dễ để luồn tay vào.
Nguyễn Thanh nắm chặt thứ bên trong nhưng không vội vàng hành động. Vì chiếc cưa máy đang kề sát cổ cậu, chỉ cần cậu hành động sơ suất, đầu cậu sẽ lập tức tách khỏi thân.
Huống hồ tốc độ của cậu vốn chẳng nhanh bằng gã đàn ông.
Nguyễn Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, khống chế dòng nước mắt đang trào ra vì căng thẳng.
Có lẽ cơ thể đã bắt đầu thích nghi, nước mắt trong khóe mắt dần giảm bớt rồi cuối cùng biến mất, chỉ còn hàng mi dài vẫn còn ướt đẫm.
Gã đàn ông phía sau có vẻ không hài lòng, gã mạnh tay ấn vào đuôi mắt cậu, nhưng nước mắt vẫn không chảy ra.
Dù đôi mắt của thiếu niên vẫn đẹp đẽ như trước, nhưng trong màn đêm, nếu không có nước mắt thì ánh sáng chiếu vào cũng làm giảm đi vài phần vẻ đẹp ấy.
Gã đàn ông lại nâng cằm thiếu niên lên cao thêm chút nữa, buộc cậu đối diện với ánh mắt của hắn, giọng nói có chút thắc mắc: "Khóc đi, sao không khóc nữa?"
Nguyễn Thanh trước đây chưa từng nhìn thẳng vào gương mặt gã đàn ông, lần này cuối cùng cậu cũng nhìn rõ gã.
Người đàn ông có gương mặt thanh tú, đẹp trai, nhưng thực ra trông không lớn lắm, chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Mặc dù cao lớn, nhưng nét mặt vẫn còn mang theo sự ngây thơ của một thiếu niên, đứng giữa ranh giới giữa trẻ con và người lớn.
Thậm chí còn mang theo chút tinh nghịch thuần khiết của trẻ nhỏ.
Nguyễn Thanh nhìn rõ khuôn mặt gã, nhưng biểu cảm của cậu không thay đổi chút nào. Chỉ có đôi mắt hơi híp lại trong khoảnh khắc, rồi ngay lập tức trở lại bình thường, đến mức gã đàn ông vẫn chăm chú quan sát cũng không nhận ra.
Sự im lặng của thiếu niên kéo dài quá lâu, khiến gã đàn ông tỏ vẻ không hài lòng: "Tại sao cậu không nói gì?"
Nguyễn Thanh nhìn gã đàn ông với ánh mắt đáng thương, giọng nói đứt quãng: "Tôi... tôi... sợ quá, khóc không nổi..."
Giọng nói mềm mại của thiếu niên khàn khàn, mang theo chút run rẩy và tiếng nức nở, rõ ràng là vì sợ hãi tột cùng, đến mức cơ thể cũng khẽ run lên.
Cứ như thể cậu sắp ngất xỉu đến nơi.
Khi con người chìm trong nỗi sợ hãi tột độ, toàn thân sẽ trở nên mềm nhũn, thậm chí có thể không khóc được nữa.
Nhiều khi sự sợ hãi quá mức còn gây thiếu oxy dẫn đến hôn mê hoặc thậm chí tử vong.
Gã đàn ông nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi chấp nhận lý do đó.
Dù sao thì trước đây, một vài con mồi của gã cũng đã bị dọa chết, những kẻ ngất xỉu lại càng không thiếu.
Nhưng đôi mắt của thiếu niên này thực sự quá đẹp, nếu cậu ngất đi, gã sẽ không thể nhìn ngắm đôi mắt ấy nữa.
Gã đàn ông thả cằm thiếu niên ra, tỏ vẻ bối rối, xoắn xoắn lọn tóc bên thái dương.
"À... ừm..." Ngay lúc gã đàn ông còn đang băn khoăn không biết nên làm gì, giọng nói mềm mại của thiếu niên vang lên.
Gã quay sang nhìn cậu.
Khi nhận thấy ánh mắt của gã đàn ông, Nguyễn Thanh dường như bị dọa cho giật mình, cúi thấp đầu đầy lo lắng. Sau mấy giây do dự, cậu khẽ giọng hỏi, "Tôi có thể... gọi anh là anh trai không?"
Gã đàn ông ngẩn người, tay đang xoắn tóc cũng dừng lại: "Anh... trai?"
Thiếu niên nhỏ giọng gật đầu, cắn môi dưới, cuối cùng lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn gã đàn ông, nhỏ giọng giải thích: "Vì anh trông rất giống anh trai của tôi..."
Đám khán giả trong phòng livestream vốn đang lo lắng cho số phận của thiếu niên, sợ rằng cậu sẽ bị giết ngay lập tức. Nhưng khi câu "anh trai" của cậu vang lên, luồng bình luận lập tức chuyển hướng.
【Mọi người ơi, vợ tôi có anh trai sao? Trước đây tôi chưa đọc kỹ hồ sơ của cậu ấy, có ai biết không nhắc tôi với?】
【Hồ sơ ghi là vợ tôi là con một, bố mẹ cậu ấy đã qua đời khi cậu ấy còn rất nhỏ, cậu ấy không còn người thân nào, cũng chẳng có anh trai.】
【Hơn nữa, gọi là anh trai cũng không hợp lý lắm đâu. Tên cầm cưa này mới mười tám tuổi, còn vợ tôi đã hai mươi hai rồi, chỉ là nhìn trẻ thôi. Nhưng dù sao tôi cũng rất muốn được cậu ấy gọi là anh trai.】
【Tôi cũng muốn được vợ gọi là anh trai!】
Gã đàn ông không trả lời ngay câu hỏi của thiếu niên, mà suy nghĩ một lát rồi nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc: "Làm anh trai của cậu, tôi có thể nhìn cậu khóc không?"
"Có thể mà." Nguyễn Thanh chớp mắt, "Chỉ cần là điều anh trai muốn, em sẽ cố gắng hết sức để thực hiện."
Nói xong, Nguyễn Thanh cũng không đợi gã đàn ông đáp lời, cúi xuống nhìn chiếc cưa máy trước mặt, giọng nói yếu ớt, run rẩy cất lên.
"Anh trai, cái cưa này... em sợ lắm, anh có thể... bỏ nó xuống được không?"