Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 62: Trường Trung Học Số 1 (21)



Bàn học ngăn lại cả cậu, Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch ngồi cùng phía với cậu.

Lý Thư Dương thì ngồi quá sâu bên trong, bị Hạ Bạch Y che mất, hoàn toàn không có cơ hội đỡ cây nến trắng.

Hy vọng duy nhất giờ nằm ở Hạ Bạch Y.

Nhưng cậu biết rõ cô ta tuyệt đối sẽ không đỡ, vì cô ta cố tình.

Cố tình chọc giận cậu, cố tình va vào bàn, tất cả chỉ để dập tắt ngọn nến của cậu.

Cậu cúi đầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn cây nến trắng của mình đang rơi xuống.

Có lẽ cô ta phải giết cậu theo cách này thì mới có thể nhận được điều gì đó?

Bất kể lý do của cô ta là gì, chắc chắn nó liên quan đến cái gọi là phúc lành lúc nửa đêm.

Mối liên hệ này rất quan trọng, biết đâu cậu có thể nhân cơ hội này làm rõ con quái vật trong gương và cái gọi là phúc lành này rốt cuộc là gì.

Cho nên cậu cũng cố tình. Cố tình đặt cây nến lên bàn, cố tình tạo cơ hội cho Hạ Bạch Y thổi tắt cây nến của mình.

Dù thế nào đi nữa, có nhận được phúc lành của thần linh hay không, đều chẳng phải chuyện tốt. Chi bằng tận dụng cơ hội này, để Hạ Bạch Y dập tắt ngọn nến của cậu.

Vậy nên cậu mới tạo ra cơ hội cho cô ta, vì rõ ràng cô ta chẳng thông minh cho lắm, không có sự giúp sức này, chắc cô ta cũng khó mà tìm được dịp ra tay.

Chỉ cần cô ta dập tắt cây nến của cậu, cậu vừa có thể thoát khỏi cô ta, cắt đứt mối quan hệ này, lại vừa có thể tìm ra mối liên hệ giữa cô ta và phúc lành nửa đêm kia.

Dù sao, địa điểm nhận phúc lành nửa đêm lại trùng hợp là tại lớp 10 (1), cậu không tin vào sự trùng hợp, chắc chắn điều này có liên quan sâu sắc đến cốt lõi của phó bản.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, trước cậu đã có bảy người vi phạm quy tắc, trong đó ba người là người chơi.

Cậu vừa rồi đã thấy hai người chơi lén nhìn điện thoại, còn một người khác bỗng nhiên quay đầu lại, tuy không rõ lý do.

Nhưng cậu chắc chắn mình sẽ là người thứ tám hoặc thứ chín, chết trước cũng không đến lượt cậu.

Không, cậu còn có thể là người thứ mười, bởi vì người chơi tên Bùi Diễn ngồi ở hàng cuối cùng chưa từng thắp nến.

Thêm vào đó, cậu còn có đạo cụ hệ thống và bùa hộ mệnh do người chơi đưa, chắc chắn sẽ không dễ gặp chuyện như vậy.

Dù tự an ủi mình là thế, nhưng cậu vẫn nắm chặt điện thoại, môi mím chặt, toàn thân căng cứng nhìn cây nến trắng từ từ rơi xuống, tự mình thêm một lớp tự thôi miên.

Hệ thống: "..." Dùng tự thôi miên đến mức này, đúng là cậu cũng cứng rắn thật.

Trong lúc này, phòng phát sóng trực tiếp của người chơi cũng bùng nổ ngay khi Hạ Bạch Y làm rơi cây nến của cậu.

【Aaa! Cứu với! Ngọn nến của vợ tôi sắp tắt rồi! Ai đó mau bắt lấy cây nến đi!】

【Con mụ Hạ Bạch Y đáng chết này! Cô ta bị điên à!? Nến của mình tắt còn chưa đủ, lại còn hại vợ tôi nữa!? Chủ phòng, mau giết cô ta đi! Tôi sẽ tặng bạn điểm thưởng!】

【Bùi thần, đừng đứng nhìn nữa, cứu cây nến của vợ tôi đi! Xong rồi, xong rồi, khoảng cách này cứu không kịp rồi, vợ tôi tiêu đời.】

Dù phòng phát sóng có kêu gào ra sao, giây tiếp theo, tiếng cây nến rơi xuống đất vang lên.

... Không chỉ một tiếng, mà là hai.

Hai ngọn nến lập tức tắt ngúm, nhưng cả hai đều không phải của cậu mà là... Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch.

Ngọn nến của cậu thì vẫn còn nguyên vẹn trong tay Tiêu Thời Dịch, hoàn toàn không bị tắt.

Cậu ngơ ngác nhìn ngọn nến thuộc về mình trong tay Tiêu Thời Dịch, thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Không chỉ cậu, ngay cả khán giả trong phòng phát sóng cũng chưa kịp hiểu chuyện gì.

Mấy giây trước, khi cây nến của cậu rơi xuống, Mạc Nhiên ngồi bên cạnh cậu đã nhanh chóng trượt khỏi ghế, bám lấy bàn và đưa chân luồn qua gầm bàn, sau đó không chút do dự đá ngọn nến lên không trung.

Cây nến lập tức bị gã đá văng lên, cao hơn cả bàn học, tiếp đó Tiêu Thời Dịch ngay lập tức chống tay lên bàn, thành công bắt lấy cây nến.

Động tác của cả hai trơn tru như nước chảy mây trôi, tưởng chừng như đã luyện tập nhiều lần, người này đá, người kia bắt, phối hợp vô cùng ăn ý.

Hơn nữa, lúc Mạc Nhiên đá cây nến, rõ ràng gã đã cố tình tránh phần ngọn lửa, nên sau khi Tiêu Thời Dịch bắt được, ngọn lửa chỉ hơi lung lay chút ít, nhưng hoàn toàn không bị dập tắt.

Cậu: "..." Chuyện này... mà cũng đỡ được sao? Hai người này có phải thân thủ quá tốt rồi không?

Hai người phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của cậu, khiến tất cả những người trong lớp đều ngơ ngác.

Bên ngoài, cậu tỏ ra nhẹ nhõm liếc nhìn hai người kia, nhưng trong lòng lại không biết nên nói gì, hành động của hai người họ nhanh đến mức đáng kinh ngạc, gần như ngay khi ngọn nến của Hạ Bạch Y tắt, họ đã bắt đầu di chuyển.

Tựa như họ đã biết trước rằng cô ta sẽ làm rơi ngọn nến của cậu, rõ ràng là họ luôn chú ý đến cả ngọn nến của cậu lẫn Hạ Bạch Y.

Hơn nữa, họ hoàn toàn có thể cầm lấy ngọn nến trước khi Hạ Bạch Y làm đổ. Dù có phản ứng chậm hơn chút, họ vẫn có thể giữ vững cây nến khi bàn va về phía họ.

Thế nhưng, cả hai đều không hành động ngay, mà đợi đến khi cô ta phạm lỗi không thể cứu vãn, rồi mới bắt đầu ra tay.

Rõ ràng là muốn cậu có lý do để dứt khoát cắt đứt với cô ta.

Tuy ngọn nến của cậu đã được cứu, nhưng nến của họ lại rơi xuống đất và lập tức tắt ngấm vì hành động quá lớn.

Cậu nhìn ngọn nến của mình trong tay Tiêu Thời Dịch mà lặng lẽ không nói lời nào.

Ít ra... mục tiêu rũ bỏ Hạ Bạch Y cũng coi như hoàn thành rồi.

Mạc Nhiên sau khi đá ngọn nến lên thì bám vào mép bàn đứng dậy, nhìn Hạ Bạch Y, nở nụ cười âm u lạnh lẽo, "Hạ Bạch Y, cẩn thận một chút nhé, nếu còn lần sau thì..."

Dù Mạc Nhiên chưa nói hết, nhưng ai trong phòng cũng hiểu ý gã, ngữ khí và biểu cảm đã thể hiện rõ điều cần nói.

Hạ Bạch Y thấy ngọn nến được đỡ lấy an toàn, trong mắt thoáng qua sự âm trầm, giây tiếp theo, cô ta lại tỏ vẻ sắp khóc, giọng lắp bắp run rẩy, mang theo tiếng nghẹn ngào, "Tô Thanh, xin lỗi, em, em không cố ý..."

"Em chỉ là... chỉ là quá sợ hãi thôi, hức hức..."

Hạ Bạch Y vừa nói vừa bật khóc, nước mắt lưng tròng, toàn thân run rẩy như một cánh hoa trắng yếu ớt lắc lư trong gió, mỏng manh và cô độc, trông vô cùng tội nghiệp.

Tuy nhiên, dường như không ai trong phòng cảm thông cho cô, thậm chí còn có người nhìn cô như đang xem kịch. Đặc biệt là Lý Thư Dương, khuôn mặt rõ ràng thể hiện niềm hả hê.

Lý Thư Dương ngồi ngay bên cạnh Hạ Bạch Y, chỉ thiếu điều viết bốn chữ "vui sướng khi người khác gặp họa" lên mặt. Hắn ta còn lên tiếng chất vấn, "Sao cô lại làm ngã cây nến trắng của anh Tô Thanh? Cô cố tình phải không?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Mạc Nhiên liền tiếp lời, giọng đầy thành kính, còn cười nịnh nọt với Nguyễn Thanh, "Nếu tôi là cô, thà ngã mình chứ không bao giờ để đổ nến của anh Tô. Cô làm vậy chẳng phải đang hại anh ấy sao?"

Tiêu Thời Dịch cũng đứng bên cạnh, ánh mắt không tán thành hướng về Hạ Bạch Y, "Dù chỉ là lời đồn, nhưng việc nến trắng tắt đi chắc chắn chẳng phải điều lành."

Ba người đồng loạt nhìn Hạ Bạch Y với ánh mắt lên án, thái độ lúc này đồng nhất một cách kỳ lạ.

Hạ Bạch Y vẫn rơi nước mắt, khẽ lắc đầu đầy đáng thương, "Không phải vậy, không phải như thế, tôi không cố ý, tôi chỉ là quá sợ hãi thôi."

Cô hoảng hốt nhìn về phía Nguyễn Thanh, cố gắng giải thích để tránh bị anh hiểu lầm, "Anh Tô Thanh, anh tin em đi, em không hề muốn hại anh đâu, hức hức hức..."

Nói rồi cô đưa tay ra, định nắm lấy Nguyễn Thanh.

"Đừng chạm vào tôi." Nguyễn Thanh lạnh lùng hất tay cô ra, giọng nói đầy băng giá, "Đừng gọi tôi là anh Tô Thanh nữa. Từ giờ trở đi, chúng ta không còn bất cứ mối quan hệ nào."

"Không, anh Tô Thanh, anh nói vậy là sao? Anh muốn chia tay em à? Đừng mà, em không muốn chia tay đâu." Hạ Bạch Y không dám tin, lắc đầu lia lịa, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô lại muốn nắm lấy tay anh, "Anh Tô Thanh, đừng chia tay được không? Em biết sai rồi mà..."

Nhưng ngay khi Hạ Bạch Y vươn tay, Mạc Nhiên đã kéo cô ra xa.

Nguyễn Thanh không thèm liếc nhìn cô thêm một lần.

Mạc Nhiên thấy vậy, ánh mắt càng thêm vui vẻ, gã hoàn toàn không bận tâm đến tiếng khóc của Hạ Bạch Y, còn nhẫn tâm đẩy cô xa thêm mấy bước, "Bạn Hạ, giờ cô và anh Tô đã chẳng còn quan hệ gì nữa, đừng tùy tiện đến gần anh ấy, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu."

Dù vẻ mặt Mạc Nhiên trông có vẻ rất giận dữ trước hành động của Hạ Bạch Y, nhưng niềm vui trong ánh mắt gã đã sớm bán đứng cảm xúc thật sự.

Hạ Bạch Y nhìn gương mặt lạnh lùng, vô tình của Nguyễn Thanh, biết rằng không thể cứu vãn được mối quan hệ này nữa. Cô khóc đến tuyệt vọng, chầm chậm quay người bước sang phía khác, bóng dáng cô đầy đau khổ.

Những người chơi khác thấy Hạ Bạch Y đi về phía họ, không ai đuổi cô đi, dù gì trong lớp học lúc này cũng chỉ còn lại hai đội của họ.

Ngoài ra, những NPC bình thường đã rời khỏi lớp học ngay khi cây nến trắng tắt, họ cũng chẳng thể đi theo để xem hậu quả ra sao. Việc giữ Hạ Bạch Y lại cũng có thể giúp quan sát tình hình.

Tuy nhiên, khi cô đến gần, những người chơi vẫn cảnh giác, ánh mắt lóe lên sự phòng bị, không để cô lại gần cây nến trắng của mình, sợ lặp lại sự cố nguy hiểm ban nãy.

Tiêu Thời Dịch thấy Hạ Bạch Y rời đi, liền đưa cây nến trắng cho Nguyễn Thanh, giọng trầm trầm dặn dò, "Anh Tô, cẩn thận chút."

Nguyễn Thanh đáp lại một tiếng "Ừm", rồi nhận lấy cây nến. Cả ba người lại ngồi xuống.

Lúc này, phía họ còn hai cây nến trắng đang sáng, của Nguyễn Thanh và Lý Thư Dương.

Không khí trong lớp học lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Hạ Bạch Y, khiến những người chơi cũng bị làm phiền, tâm trạng dần trở nên khó chịu.

Một người chơi cao lớn lạnh lùng nhìn Hạ Bạch Y, "Đừng khóc nữa."

Người chơi đó dáng cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta e ngại. Hạ Bạch Y dường như bị dọa sợ, lập tức im lặng, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít.

Không một ai trong nhóm người chơi có hứng thú an ủi cô, tất cả đều căng thẳng bảo vệ cây nến của mình.

Lúc này chỉ còn lại mười lăm phút cho đến khi kim đồng hồ điểm một giờ sáng. Chỉ cần vượt qua mười lăm phút cuối cùng này, mọi chuyện sẽ ổn.

Một người chơi chăm chú nhìn chằm chằm vào cây nến của mình, nét mặt đầy căng thẳng, lo sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt cậu ta như dại đi, đồng tử có chút lạc thần. Trong tầm mắt cậu ta, ngọn lửa bỗng biến thành một con rắn độc cực kỳ nguy hiểm, lao về phía cậu ta với một cú đớp mạnh.

"A!" Người chơi đó thét lên, mắt mở to, theo phản xạ liền ném cây nến trong tay xuống đất.

Ngọn nến rơi xuống đất, ngay lập tức tắt ngấm, và trong tầm mắt người chơi đó, cây nến đã trở lại hình dạng ban đầu, không còn dấu vết của con rắn nào.

Những người khác lập tức quay đầu nhìn cậu ta.

Người chơi đó cũng nhận ra mình đã rơi vào ảo giác, mặt mày xám xịt, "Tôi vừa nhìn thấy ngọn nến biến thành một con rắn độc, lao về phía tôi."

Những người khác nhíu mày, người chơi cao lớn lên tiếng, "Dù có thấy rắn lao tới, anh cũng không nên ném cây nến đi."

Dù sao họ không phải là những NPC bình thường, đã sớm chuẩn bị tâm lý, không dễ dàng bị ảo giác làm cho lạc lối.

Người chơi đó gật đầu, "Đúng vậy, nhưng ảo giác này có chút kỳ quái, không chỉ tác động đến thị giác mà dường như còn ảnh hưởng đến não bộ, khiến cảm giác đó trở nên rất chân thật. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc tôi trống rỗng, không thể nào ngăn được nỗi sợ hãi."

"Đợi đến khi tôi tỉnh táo lại thì đã ném cây nến mất rồi."

Sắc mặt của những người chơi khác càng thêm khó coi. Nếu như ảo giác có thể tác động đến cả não bộ, e rằng rất khó có thể kiềm chế phản ứng bản năng của cơ thể.

Ngay khi mọi người còn đang suy nghĩ, một người chơi đột ngột quay đầu, "Bùi thần, sao anh vỗ tôi?"

Bùi Diễn lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta, "Tôi không vỗ."

Mặt người chơi đó lập tức tái nhợt, nghĩ đến tính cách lạnh lùng của Bùi Diễn, làm sao có thể là hắn vỗ mình được.

Bùi Diễn ngồi ở hàng ghế cuối, người chơi đó ngồi ngay trước hắn, nên phía sau chỉ có một mình Bùi Diễn. Nếu không phải hắn vỗ...

Quy tắc thứ ba: Nếu nghe thấy âm thanh nào, hoặc cảm thấy có ai chạm vào ở nơi nến trắng không chiếu tới, đừng quay đầu lại.

Người chơi đó cắn chặt môi. Cậu ta... đã vi phạm quy tắc thứ ba.

Khán giả trong phòng phát sóng cũng căng thẳng theo không khí đầy kịch tính này.

【Xong rồi, xong rồi, đây đã là người thứ tư vi phạm quy tắc, liệu có phải cả đội sắp bị quét sạch không?】

【Thực sự không thể đề phòng nổi, phó bản này khó quá rồi! Đây mà chỉ là độ khó trung cấp thôi sao?】

Phó bản này đã không còn tính là phó bản trung cấp nữa. Chỉ cần có thêm dòng chữ "Trung cấp thăng tiến" ở đầu phó bản, việc nó trở thành phó bản cao cấp chỉ còn là vấn đề thời gian. Độ khó hiện tại có lẽ nằm giữa cấp trung và cao, nhưng điều tệ hơn là nếu họ chưa vượt qua trước khi phó bản thăng cấp thành công, thì sẽ phải đối mặt với độ khó của phó bản cao cấp.

"Nếu độ khó đã là phó bản cao cấp... e rằng ngay cả Bùi thần cũng khó lòng vượt qua."

"Đừng nói là Bùi thần, loại phó bản tự thăng cấp thế này, ngay cả cao thủ chơi lâu năm cũng không dễ mà hoàn thành được."

Các người chơi không nhìn thấy dòng bình luận spoil này, nhưng họ cũng nhận ra rằng độ khó của phó bản này có gì đó không ổn.

Thông thường, các manh mối trong phó bản sẽ không bị che giấu quá sâu, chỉ cần điều tra kỹ lưỡng sẽ tìm ra dấu vết. Nhưng trong phó bản này, họ cứ liên tục phí công vô ích, thậm chí còn bị NPC lừa đến mức quay cuồng. Phải đến khi nhiệm vụ phụ xuất hiện, họ mới nhận được gợi ý. Đây là điều chưa từng xảy ra ở các phó bản trước.

Các phó bản trước dù nguy hiểm đến đâu, manh mối cũng không mơ hồ đến mức này.

Lòng người chơi trĩu nặng, tự hỏi liệu độ khó của phó bản này có thực sự chỉ là trung cấp?

Trong lớp học lúc này, chỉ còn bảy cây nến trắng đang sáng. Ba trong số đó đã vi phạm quy tắc, nên tính ra chỉ còn bốn cây thực sự an toàn: hai cây bên phía Nguyễn Thanh và hai cây bên phía nhóm người chơi.

Và chỉ còn mười ba phút nữa đến một giờ sáng.

Chưa bao giờ mọi người cảm thấy mười ba phút lại khó khăn đến thế, từng giây kim đồng hồ dịch chuyển đều làm tim họ thắt lại.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, chỉ còn lại mười phút cuối cùng.

Khi cả nhóm đang căng thẳng tột độ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

"Cộp!"

"Cộp!"

"Cộp!"

Là ảo giác sao?

Những người chơi có nến trắng chưa tắt đưa mắt nhìn nhau, trong mắt ai nấy đều ánh lên nỗi bất an và sợ hãi.

Không, đây không phải ảo giác!

Thật sự có tiếng bước chân đang tiến đến gần!

Tim họ thắt lại, ai nấy đều cúi đầu xuống, không dám nhìn về phía cửa.

Bởi tất cả vẫn nhớ rõ quy tắc thứ năm.

Quy tắc thứ năm: Trong quá trình cầu nguyện, nếu có người bước vào lớp học, đừng để ý, đừng nói chuyện, và đừng nhìn thẳng vào người đó quá ba giây.

Người ư? Vào lúc nửa đêm thế này, làm sao có thể là người?

Lúc nhóm học sinh rời đi, họ không đóng cửa lớp học. Giờ tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn, dù không ai ngẩng lên nhìn, họ đều biết có 'người' từ ngoài cửa đã bước vào.

Nguyễn Thanh cũng cúi đầu, tay siết chặt, lòng bàn tay trở nên trắng bệch. Quy tắc nói rằng không được nhìn quá ba giây, nếu nhìn dưới ba giây thì có lẽ không sao.

Nguyễn Thanh ngẩng đầu lên, nhiều người chơi khác cũng có cùng ý nghĩ và ngước nhìn.

Không... không có ai cả...

Nhưng rõ ràng tiếng bước chân vẫn còn vang lên.

Và nó đang tiến đến gần hơn.

Nguyễn Thanh nuốt khan, nhanh chóng cúi đầu xuống. Cậu là người đầu tiên cúi xuống.

Thời gian tuyệt đối chưa vượt quá ba giây.

Tuy nhiên, tiếng bước chân đã đến rất gần, và cuối cùng... dừng lại bên cạnh cậu.

Chính xác hơn, nó dừng lại bên cạnh Mạc Nhiên, người ngồi ở vị trí rìa ngoài.

Nguyễn Thanh siết chặt cây nến trắng, cắn chặt môi dưới, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, cơ thể cậu bắt đầu run lên không kiểm soát được.

Nếu cậu không ngồi trên ghế, chắc hẳn cậu đã ngã ngồi xuống đất vì sợ hãi.

Nhưng Mạc Nhiên dường như không hề nghe thấy tiếng bước chân. Không chỉ Mạc Nhiên, những người có nến đã tắt và vi phạm quy tắc cũng không nghe thấy.

Tiếng bước chân dường như chỉ nhằm vào những người có nến trắng chưa tắt.

Nguyễn Thanh cố gắng tự trấn tĩnh. Cây nến của cậu vẫn chưa tắt, sẽ không sao cả.

Dù gì, quy tắc thứ bảy cũng đã chỉ rõ, chỉ cần ở trong phạm vi chiếu sáng của nến trắng, thì sẽ tuyệt đối an toàn.

Hơn nữa, ngoài nến của cậu, nến trắng của Lý Thư Dương vẫn chưa tắt, nên không hẳn bước chân kia dừng lại vì cậu.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Nguyễn Thanh cảm thấy có gì đó lạnh lẽo lướt qua gò má mình, lạnh đến thấu xương.

Giống như... có thứ gì đó vừa chạm vào cậu.

Nguyễn Thanh lập tức tái mặt, đôi mắt cậu đỏ hoe, viền mắt bắt đầu ngấn lệ, tựa như cậu sắp khóc đến nơi.

Nguyễn Thanh bối rối cắn môi dưới, đôi môi mỏng nhợt nhạt bị cậu cắn đến đỏ ửng, trong mắt chỉ còn lại nỗi sợ hãi và hoảng loạn.

Chắc là... gió thôi?

Chắc chắn là gió.

Nhất định là gió!

Bây giờ mới đầu hạ, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, ban đêm gió lạnh hơn cũng là chuyện bình thường...

Khi Nguyễn Thanh cố gắng bình tĩnh lại, bỗng có một cơn gió lạnh lùa qua, khiến người ta rét run, lạnh thấu vào tận xương tủy.

Đúng lúc đó, cây nến trắng của Lý Thư Dương bỗng tắt phụt.

Lý Thư Dương trợn tròn mắt, không còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước. Hắn ta sợ hãi nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy gì cả. Hắn ta nuốt khan, quay sang hỏi Nguyễn Thanh, "Anh Tô, anh có cảm thấy vừa rồi... có luồng gió nào thổi qua không?"

Nguyễn Thanh không nói gì, cũng không ngẩng đầu, cứ như không nghe thấy câu hỏi của Lý Thư Dương.

Bởi Nguyễn Thanh rất khó xác định liệu nếu đáp lại Lý Thư Dương, điều đó có bị coi là phản ứng lại với 'người khác' hay không.

Nến có thể tắt, nhưng vi phạm quy tắc thứ năm là điều Nguyễn Thanh không bao giờ muốn. Chỉ nghĩ đến việc vi phạm quy tắc thôi đã đủ khiến người ta khiếp sợ.

Lý Thư Dương thấy Nguyễn Thanh không trả lời, cho rằng cậu không nghe thấy, liền hỏi lại lần nữa.

Tiêu Thời Dịch lạnh lùng liếc nhìn Lý Thư Dương, đáp thay Nguyễn Thanh, "Cậu tưởng tượng rồi, chúng tôi không cảm thấy gì cả. Bớt nói đi."

Mạc Nhiên ngồi cạnh bật cười, nhưng nụ cười của gã mang theo chút kỳ quái khó chịu, "Bạn Lý, cậu nên ngoan ngoãn một chút. Đừng học theo hai người trước. Anh Tô thích người ngoan ngoãn."

Dù đã chờ lâu không thấy tiếng động nào phát ra nữa, nhưng Nguyễn Thanh vẫn cúi gằm đầu, không nói lời nào.

Chỉ còn năm phút nữa là đến một giờ sáng.

Tay Nguyễn Thanh cầm cây nến trắng run rẩy không ngừng.

Cậu muốn thổi tắt cây nến, nhưng giờ cậu không dám nữa.

Nhớ lại truyền thuyết về việc nhận được phúc lành lúc nửa đêm và những quy tắc, có nhiều người thậm chí chưa hề vi phạm bất kỳ quy tắc nào, nhưng cây nến của họ vẫn tắt một cách bí ẩn. Thêm vào đó, những ai nhận được phúc lành sẽ trở nên thông minh bất thường...

Nước mắt đã chực trào ra nơi khóe mắt Nguyễn Thanh.

Lễ cầu nguyện này chẳng hề giống như để nhận phúc lành, mà ngược lại, nó như thể có thứ gì đó đang chọn lấy... thân xác của ai đó.

Nếu không bị chọn, dù có tuân thủ tất cả mười quy tắc, cây nến của bạn cũng có thể sẽ bị tắt.

Nhưng nếu bị chọn... có lẽ sẽ như những gì cậu đang nghĩ, từ nay về sau, người đó sẽ không còn là chính mình nữa.

Cây nến trắng tuyệt đối không thể cháy đến một giờ sáng.

Nhưng giờ phút này, Nguyễn Thanh nào dám thổi tắt ngọn nến trắng trong tay, bởi vì từ khi bước chân kia dừng lại bên cạnh cậu, âm thanh đó chưa từng vang lên thêm lần nào nữa.

Cứ như tất cả chỉ là một ảo giác.

Chỉ khi còn đứng trong ánh sáng của ngọn nến trắng, cậu mới thực sự an toàn. Nhưng nếu ngọn nến này cháy quá giờ một giờ, có lẽ cậu sẽ là người đầu tiên gặp nạn.

Có khi đến đúng lúc điểm một giờ sáng, cậu sẽ không còn cơ hội bước ra khỏi phòng học này nữa.

Không, có thể cậu sẽ bước ra, nhưng người đó sẽ không còn là cậu nữa.

Thời gian trôi qua tưởng chừng như lâu lắm rồi, nhưng cũng có khi chỉ mới vài giây.

Lúc này, Nguyễn Thanh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, sợ nến tắt, mà cũng sợ nến vẫn tiếp tục cháy.

Cậu cố gắng ngăn dòng nước mắt đừng chảy xuống, cũng cố gắng kìm nén suy nghĩ tiêu cực đang dâng trào trong đầu.

Có thể người bị chọn không phải là cậu.

Vẫn còn ba ngọn nến chưa tắt, và chưa ai vi phạm quy tắc. Cậu chỉ là một trong số đó mà thôi.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, một làn gió lạnh thổi qua, khiến không khí trong lớp học như giảm xuống vài độ.

Liền sau đó, phòng học bỗng chốc trở nên u ám, ánh sáng lụi tàn, bóng tối dần bao phủ các góc phòng.

Cứ như chỉ còn lại duy nhất một ngọn nến đang cháy trong lớp học.

Lòng Nguyễn Thanh như rơi xuống vực sâu, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Cậu run lên, thân hình cứng đờ, tay nắm chặt cây nến trắng, run rẩy chậm rãi quay đầu lại.

Tất cả nến của những người chơi khác đều... tắt ngấm.

Trong phòng học, chỉ còn lại... ngọn nến trong tay cậu là đang phát sáng.