[Chú ý người chơi, phó bản "Trường Trung học số 1" đã được nâng cấp thành phó bản cao cấp.]
Trong không gian thành chính của trò chơi, tiếng thông báo lạnh lẽo và vô tình của hệ thống vang lên ba lần liên tiếp, khiến vô số người chơi phải chú ý.
Phó bản trong trò chơi được chia thành nhiều loại, một số ngay từ đầu đã là phó bản cao cấp, nhưng cũng có những phó bản từ cấp thấp mà thăng lên. Loại phó bản này cực kỳ hiếm, thường mang tính chất đặc biệt, và độ khó của nó còn cao hơn cả các phó bản cao cấp thông thường. Tuy nhiên, điểm vượt phó bản là gấp đôi các phó bản cùng cấp khác, hơn nữa, vật phẩm trong đó vô cùng hiếm có, những phó bản khác không thể sở hữu được. Rốt cuộc, nếu có thể từ cấp thấp mà thăng lên, ắt hẳn phó bản này phải có điểm đặc biệt nào đó.
Vì thế, mỗi khi có phó bản cấp thấp được nâng cấp, hệ thống trò chơi sẽ thông báo một lần, bởi lẽ những phó bản cao cấp thế này rất đáng giá.
Nhưng... khi trong phó bản vẫn còn người chơi mà phó bản đã thăng cấp, có lẽ là do ai đó đã làm gì chăng?
Dù việc xem livestream tốn gấp ba lần điểm vượt ải, nhưng vẫn có không ít người chơi rủng rỉnh muốn xem chuyện gì đã xảy ra. Kết quả là khi vừa nhấn vào đại sảnh livestream, họ phát hiện có một người chơi cấp cao vừa trúng phó bản mới nâng cấp này.
Phó bản đã được nâng cấp thì gần như độc lập với phó bản trước, cho phép mở lại trước khi đợt người chơi đầu tiên chết hết. Chỉ là, không ngờ lần này lại mở nhanh như vậy.
Người chơi vốn còn đang phân vân xem livestream của ai, giờ đây không chút do dự mà lao vào phòng livestream của người chơi cấp cao kia.
...
Thời tiết đầu hè tuy không quá nóng, nhưng vào buổi chiều cũng tuyệt đối không lạnh, thế nhưng nhìn thi thể dưới đất với tư thế vặn vẹo đến quái dị, ai nấy đều không khỏi lạnh sống lưng.
Thi thể dường như chết trong uất hận, đôi mắt trừng trừng mãi không nhắm lại, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đối diện.
Ánh mắt của mấy người chơi lại rơi trên thân ảnh thiếu niên ấy. Cậu vì hoảng sợ mà bật khóc, nước mắt ướt đẫm lông mi dài và gò má, trông yếu ớt và đáng thương.
Bộ dáng ấy rõ ràng không giống kẻ sát nhân.
Nhưng cậu không tự tay hành động, cũng không có nghĩa là không liên quan đến cậu. Có lẽ do cậu sai khiến đám đàn em, hoặc có thể là chúng vì bảo vệ cậu mà ra tay. Bất kể lý do, đều có liên hệ với cậu, nếu không thì Tống Ngọc đã chẳng trừng mắt nhìn cậu như vậy.
Thi thể Tống Ngọc với tư thế vặn vẹo, như thể chỉ chực chờ một giây kế tiếp mà bò dậy kéo thiếu niên xuống địa ngục cùng mình.
Nếu không có mối thù sâu hận, làm sao mà oán hận đến mức không tan biến?
Đây là phó bản linh dị, người chết rồi rất có thể sẽ trở thành quỷ. Nếu Tống Ngọc thực sự thành quỷ, thì nạn nhân đầu tiên có lẽ chính là cậu thiếu niên kia.
... Thật đáng tiếc.
Khi trong đầu mọi người còn ngổn ngang suy nghĩ, tiếng thông báo của hệ thống trò chơi lại bất ngờ vang lên trong não họ.
[Chú ý người chơi, phó bản "Trường Trung học số 1" đã được nâng cấp thành phó bản cao cấp.]
Nghe thấy thông báo này, những người chơi tại hiện trường đều đứng sững.
Phó bản "Trường Trung học số 1" đã được nâng cấp thành...
Phó bản cao cấp???
Hình như phó bản mà họ đang ở cũng tên là... Trường Trung học số 1...
Ha ha... ha ha... sao có thể chứ...
Mấy người chơi tim giật thót, không quan tâm gì khác nữa, lập tức lấy điện thoại ra và mở trang thông tin phó bản, bốn chữ lớn "Trường Trung học số 1" ở đầu trang như đâm thẳng vào mắt họ.
Tên phó bản như một mã số, rất ít khi trùng nhau, ít nhất là từ trước đến nay chưa từng nghe có phó bản nào trùng tên cả.
Mặc dù không muốn tin, nhưng Trường Trung học số 1 chính là phó bản họ đang ở lúc này.
Tận đáy lòng người chơi dấy lên một nỗi tuyệt vọng và sợ hãi.
Nguyễn Thanh cũng nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống trò chơi, nhưng lại chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm, những giọt nước mắt rơi lả chả, chỉ muốn thoát khỏi cái lạnh lẽo đang bám riết.
Nếu ban nãy cái lạnh đó chỉ quấn quanh chân cậu, thì giờ đây như đã xâm nhập vào ống quần, lạnh đến tận xương tủy.
Cảm giác lạnh lẽo lại còn dính ướt ấy cứ lởn vởn trên chân cậu, bám chặt như một thứ đáng sợ không thể giãy thoát hay dứt bỏ.
Rõ ràng cậu vẫn mặc quần áo và giày, nhưng lại như thể trống rỗng, mặc cho thứ vô hình đó trêu đùa.
Nguyễn Thanh siết chặt tấm bùa trước ngực, nhưng nó chẳng có chút tác dụng nào. Rõ ràng... quái vật trong gương rất sợ thứ này.
Thế nhưng hiện tại chẳng có tác dụng gì, như thể tấm bùa chỉ tác động đến quái vật trong gương, còn với những... sự tồn tại khác thì hoàn toàn vô dụng.
Khi cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân đang chầm chậm bò lên theo ống quần và dần lan đến bắp chân, cổ áo sau của Nguyễn Thanh bị ai đó kéo lấy, rồi cậu bị ai đó lôi dậy, trong chớp mắt đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
Đó là hơi ấm của con người, hơi ấm ấy xua tan cái lạnh, cũng xua tan đi cảm giác quái dị lạnh lẽo kia, như ánh nắng chiếu lên thân thể.
Trong trò chơi đầy điên loạn này, đây như thể là hơi ấm duy nhất, khiến người ta khao khát, ấm áp đến mức muốn rơi lệ.
Tô Tri Duy sau khi kéo Nguyễn Thanh lên, dịu dàng ép đầu cậu vào ngực mình, giọng nói ôn hòa như cơn gió thoảng, tràn ngập sự an ủi: "Không sao rồi, đừng sợ, đừng sợ, chú ở đây."
"Xin lỗi, vừa rồi chú không nên để em ở một mình."
Nghe vậy, Nguyễn Thanh hơi ngẩn người, không đẩy Tô Tri Duy ra, mà ngược lại đưa tay níu lấy vạt áo bên hông anh. Những ngón tay thon dài siết chặt đến trắng bệch, khiến áo của Tô Tri Duy nhăn nhúm có phần lộn xộn.
Tô Tri Duy đương nhiên cảm nhận được, thậm chí người trong lòng anh còn đang run nhẹ, hiển nhiên là sợ hãi không ít.
Dù thiếu niên kiêu căng ngông cuồng thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là một học sinh trung học được cưng chiều mà lớn lên, chưa từng trải qua giông bão gì.
Dáng vẻ tàn tạ dễ vỡ này của thiếu niên khiến người ta không thể rời mắt, thậm chí muốn càng thêm trêu đùa cậu, nhưng Tô Tri Duy lại không vui vì dáng vẻ đó không phải do anh tạo ra.
Mà là vì một người đàn ông khác.
Ánh mắt Tô Tri Duy ánh lên sự độc đoán, nhưng biểu cảm và giọng nói của anh không đổi, vẫn dịu dàng, kiên nhẫn trấn an người vừa bị dọa sợ: "Không sao đâu, có chú ở đây, không gì có thể làm em tổn thương được nữa."
Giọng anh nhẹ nhàng mà trầm ổn, dường như đầy sức mạnh và an toàn, khiến người nghe không kìm được mà muốn tin lời anh nói.
"Tô Thanh ngoan, ngủ một giấc đi, khi em tỉnh lại, mọi thứ sẽ ổn thôi." Vừa nói, Tô Tri Duy nhẹ nhàng vuốt ve lưng Nguyễn Thanh, giọng nói dịu dàng như chứa đựng ma lực nào đó.
Khi câu nói ấy kết thúc, Nguyễn Thanh lập tức mềm nhũn, ngã vào lòng anh, như thể thực sự chìm vào giấc ngủ.
Tô Tri Duy kịp thời đỡ lấy người, sau đó nhẹ nhàng bế ngang Nguyễn Thanh lên, ánh mắt thoáng lướt qua thi thể vặn vẹo trên mặt đất rồi nhanh chóng ôm thiếu niên rời khỏi.
Các người chơi xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì, mặc kệ cho Tô Tri Duy bế người đi.
Mặc khác, Mạc Nhiên vừa đến liền dán chặt ánh mắt vào bóng lưng Tô Tri Duy, giống như một con rắn độc hiểm ác nhìn chòng chọc vào con mồi của mình, khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Tiêu Thời Dịch đi cùng Mạc Nhiên cũng chứng kiến cảnh này, bức tranh hai người ôm nhau hiện ra trước mắt hắn một cách chướng mắt vô cùng. Cảnh tượng ấy không giống như tình thân giữa chú và cháu mà lại giống hệt như... một cặp tình nhân đang yêu nhau nồng cháy.
Thiếu niên ấy còn dựa dẫm, ngoan ngoãn trong vòng tay của Tô Tri Duy - vẻ mà chưa từng thể hiện trước mặt cha mẹ cậu.
Cứ như thể Tô Tri Duy chính là cả thế giới của cậu vậy, một sự lệch lạc không thể tin nổi.
Tiêu Thời Dịch liếc mắt nhìn khuôn mặt âm u của Mạc Nhiên, đẩy nhẹ kính, giọng điệu thản nhiên, "Tôi đồng ý với đề nghị của cậu."
Nghe thấy, Mạc Nhiên nghiêng đầu nhìn Tiêu Thời Dịch, nở nụ cười rùng rợn, "Hợp tác vui vẻ nhé, Tiêu học trưởng."
"Hợp tác vui vẻ."
...
Tô Tri Duy ôm Nguyễn Thanh quay về văn phòng.
Trong văn phòng hiệu trưởng có một phòng ngủ, thỉnh thoảng Tô Tri Duy cũng nghỉ ngơi ở đây.
Anh đặt Nguyễn Thanh lên giường, sau đó quay người nhìn về góc tối nào đó, giọng nói nén chặt sự phẫn nộ, "Ai cho phép mày giết Tống Ngọc hả?"
Trong góc tối, một làn khói đen dần lan tỏa, từ từ hợp lại thành hình dáng một cái bóng.
Hình thù ấy vặn vẹo, quái dị, mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt vô biên.
Một luồng khí lạnh lẽo và đầy uy lực từ bóng tối phát ra, làm người ta không khỏi rùng mình, mang theo cảm giác nguy hiểm đáng sợ.
Bóng đen dường như chưa quen với hình dạng hiện tại, thân thể do khói đen tạo thành lúc tụ lúc tán, nhưng dẫu có tán ra lại liền hợp lại, chỉ như một hình cắt giấy nguệch ngoạc của đứa trẻ, vặn vẹo đến không còn hình người.
Thế nhưng, nó cứ cố chấp duy trì hình người, mãi cho đến khi cuối cùng miễn cưỡng tạo ra một cái bóng mờ, thoạt nhìn nếu không chú ý kỹ cũng có thể nhầm là bóng người thật.
Khi nghe thấy lời của Tô Tri Duy, bóng đen không còn cố gắng giữ hình nữa, nó hé miệng, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, thậm chí không thốt được lấy một tiếng.
Vì cố gắng mở miệng, bóng đen tạo ra một lỗ lớn ở giữa màn khói, có thể nhìn xuyên qua nó mà thấy rõ bức tường đằng sau. Cả cơ thể bóng đen nhăn nhúm thêm một chút, khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.
Bóng đen cầm lấy chiếc điện thoại, chuông trên điện thoại của Tô Tri Duy lập tức vang lên.
Nhưng lần này, Tô Tri Duy không nhấc máy, mà ném mạnh chiếc điện thoại về phía bóng đen. Thế nhưng bóng đen không phải là thực thể, chiếc điện thoại xuyên qua nó, đập thẳng vào tường, cuối cùng vỡ tan trên sàn.
Bóng đen lại mở miệng, nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào.
Sau đó, bóng đen dần dần tan biến, khói đen rút về góc tối, tựa như chìm vào trong tường, hoàn toàn biến mất.
Tô Tri Duy ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện giường, lấy điếu thuốc ra châm, tựa người vào lưng ghế, gác đôi chân dài lên bàn trước mặt. Gương mặt anh không chút cảm xúc, hút một hơi thuốc dài rồi nhả khói mờ ảo.
Khói thuốc lan tỏa, che khuất đi một phần gương mặt anh, nhưng rõ ràng vẫn có thể cảm nhận được cơn giận của Tô Tri Duy.
Mùi khói dần lan trong phòng, người nằm trên giường dường như không thích mùi thuốc, đôi mày thanh tú nhíu lại. Nhận thấy, Tô Tri Duy khựng lại, dập tắt điếu thuốc ngay lập tức rồi đứng lên mở cửa sổ, để mùi khói bay đi.
Sau đó, anh xịt chút nước hoa dịu nhẹ trong phòng, rồi mới quay lại ngồi xuống sofa, dường như đang suy tư điều gì đó.
Không rõ bao lâu sau, cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh, một bóng dáng vặn vẹo, mặc đồng phục của trường Trung học số 1, xuất hiện tại ngưỡng cửa.
Nhưng lần này, đó là một con người, dù dường như chẳng giống con người.
Nam sinh ấy như không quen với cơ thể mình, bước đi lảo đảo, ngay cả đôi chân cũng lếch thếch, như thể lâu lắm rồi chưa từng bước đi.
"Anh... anh... em có... có thân thể rồi..." Nam sinh nở nụ cười méo mó, dường như rất vui vẻ, nhưng giọng nói khàn khàn, phát âm lủng củng như thể lâu lắm rồi không nói chuyện.
Với ngữ điệu phấn khích ấy, giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng lại càng trở nên quái dị và đáng sợ.
Tô Tri Duy liếc nhìn cậu, lạnh lùng cất lời, "Thật là chúc mừng cậu đấy."
Dù nói lời chúc mừng, giọng điệu của anh chẳng mang chút hàm ý vui mừng nào.
"Anh..." Nam sinh dường như cũng nhận ra cơn giận của Tô Tri Duy, rụt người lại, nhưng ngay sau đó, ánh mắt cậu liền hướng đến người nằm trên giường.
Đôi mắt cậu ánh lên sự hưng phấn và kích động, vội vàng lao đến gần giường, dường như muốn chạm vào thiếu niên đang nằm đó, chẳng màng đến cơ thể này liệu có chịu được tốc độ ấy không.
Ngay lúc cậu gần chạm đến giường, một tấm bùa xuất hiện ngăn lại. Trên tấm bùa vẽ những đường nét kỳ lạ màu đỏ, lơ lửng trước mặt nam sinh, chắn ngang đường của cậu.
Nam sinh lập tức dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa với ánh mắt đầy oán hận, trông rất đáng sợ.
Tô Tri Duy thản nhiên liếc cậu, "Tôi đã nói rồi, em ấy không thuộc về cậu."
Nam sinh cúi đầu che đi ánh mắt, giọng yếu ớt gọi một tiếng, "Anh..."
Tô Tri Duy cười lạnh, "Đừng gọi tôi là anh. Cậu giờ lông cánh đã cứng cáp, ngay cả Tống Ngọc cũng dám giết, tôi nào còn xứng đáng làm anh của cậu."
"Anh, em muốn... muốn được ra ngoài..." Nam sinh chậm rãi đáp.
Gương mặt Tô Tri Duy không chút cảm xúc, "Để giúp cậu ra ngoài, tôi đã giúp suốt mười năm rồi."
"Quá... chậm..." Nam sinh ngoảnh lại nhìn người trên giường. Với cách trước kia, cậu sẽ phải mất hàng trăm năm nữa mới có thể thoát khỏi chiếc gương ấy.
Cậu không chấp nhận điều đó.
Trước kia, hàng trăm năm không là gì, nhưng giờ đây, dù chỉ một giây cũng là sự dày vò.
Cậu khao khát có một cơ thể, khao khát được sống, muốn đường đường chính chính xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Muốn có được... thiếu niên ấy.
"Chậm sao?" Tô Tri Duy bật cười, "Tống Ngọc chết, tốc độ đúng là nhanh thật."
Anh đứng dậy, bước đến gần nam sinh, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, giọng điệu hờ hững, "Thế cậu nói xem, Tống Ngọc chết rồi, ai sẽ trấn áp vị 'Thần' trong gương ấy đây?"
"Cậu có biết không, cậu ta chưa hoàn tất nghi lễ phong ấn, và người tiếp theo của nhà Tống phải mất ít nhất mười năm nữa mới xuất hiện. Giết Tống Ngọc chẳng khác nào biến toàn bộ công sức của nhà Tống trong hàng trăm năm thành công cốc."
"Thần linh... sẽ không tỉnh dậy đâu, cả trăm năm nay rồi... Thần vẫn chưa tỉnh mà..."
Nam sinh có vẻ đã quen với những câu này, giọng nói trơn tru hơn nhiều so với lúc trước. "Vả lại, tôi hiện có thể kiểm soát... hắc ám của Thần rồi... không cần nhà Tống phải đến áp chế nữa..."
"Tôi sẽ... không để nhà Tống phát giác đâu..."
Nam sinh nói ngày càng lưu loát, gần như không khác gì người bình thường, chỉ có đoạn cuối lời nói còn thoáng chút kỳ lạ, và biểu cảm cũng dần trở nên giống một con người, chỉ trừ nụ cười hơi không tự nhiên.
"Chỉ cần nhà Tống không phát hiện... mọi chuyện sẽ như cũ thôi."
"Mười năm nữa, nhà Tống sẽ lại cử người đến làm nghi lễ phong ấn, chỉ có mười năm thôi, không có vấn đề gì đâu."
Tô Tri Duy khựng lại một chút, "Trước khi chết, cậu đã hoàn thành nghi lễ phong ấn chưa?"
"Hoàn thành rồi." Nam sinh vẫn bình thản, "Chính vì phong ấn chiếc gương mà tôi kiệt sức đến nỗi bị giết hại."
Tô Tri Duy không rõ có tin hay không, chỉ lạnh lùng liếc nhìn nam sinh, hờ hững buông một câu, "Hy vọng là vậy."
Nam sinh còn định nói gì đó, nhưng bất ngờ dừng lại rồi ngước nhìn Tô Tri Duy, "Anh à, có người đột nhập vào vùng địa ngục của em. Em sẽ đi xử lý họ, còn hồn ma của Tống Ngọc, nhờ anh trông coi nhé."
Nói xong, nam sinh không đợi Tô Tri Duy phản hồi mà loạng choạng rời khỏi phòng.
Tô Tri Duy nhìn cậu thiếu niên đang nằm trên giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho cậu, rồi với lấy điều khiển điều chỉnh nhiệt độ phòng sao cho dễ chịu nhất.
Xong xuôi, anh cũng rời khỏi phòng.
Không rõ sau đó một phút hay hai phút, Nguyễn Thanh từ từ mở mắt, đôi con ngươi trong veo thanh khiết, không chút mệt mỏi hay ngái ngủ.
Thì ra quả thật có cái gọi là 'Thần linh' thật sao...
Một sinh thể cần bị phong ấn, e rằng chẳng phải là 'Thần linh' lương thiện và chính nghĩa gì.
Qua đoạn hội thoại của hai người vừa rồi, có vẻ như có một 'Thần linh' đang ngủ say trong chiếc gương, và bóng tối của 'Thần linh' ấy do không ai kiểm soát khi chủ nhân chìm vào giấc ngủ nên đã vô thức xâm nhập thế giới thực, gây ra một số ảnh hưởng xấu, vì thế nhà Tống đời đời phải phong ấn vực tối trong gương.
Thời hạn phong ấn có vẻ là mười năm.
Người của nhà Tống trước đây chính là quái vật trong gương, đã chết trong nghi lễ phong ấn tại lớp Mười Một (một), rồi chẳng rõ vì lý do gì bị nhốt lại trong gương, để rồi sau đó giết sạch học sinh trong lớp nhằm trả thù.
Tô Tri Duy dường như đã nghĩ ra cách nào đó để giải thoát em trai.
Và cách đó rất có thể là lời cầu nguyện vào lúc nửa đêm với lời chúc phúc, dùng linh hồn học sinh trường Trung học Số Một làm vật hiến tế, vừa không làm Thần thức tỉnh, cũng không để hắc vụ tràn vào thế giới thực, để cậu em có thể trở về.
Nhưng có vẻ như cậu em không thể đợi thêm nữa, bất kể việc làm đó sẽ đánh thức Thần hay khiến hắc vụ xâm nhập vào thực tại, cậu ta đã trực tiếp giết chết Tống Ngọc – người đến phong ấn.
Điều đáng ngại nhất là... liệu cậu em trai đó có thật sự đã hoàn thành nghi lễ phong ấn mười năm trước không?
Nguyễn Thanh cảm thấy rất có thể là chưa, thậm chí Tô Tri Duy cũng nghĩ như vậy, nếu không anh đã chẳng hỏi câu đó.
Nếu chưa, thì có nghĩa là đã gần hai mươi năm phong ấn chưa được làm mới, khiến chiếc gương đang trong tình trạng cực kỳ bất ổn.
Không biết lý do là gì mà cậu em trai của boss này lại nhất quyết muốn thoát ra khỏi gương vào lúc này.
Nếu không vì "hắn", bản thân phó bản này đáng ra chỉ là tham dự nghi thức cầu chúc lúc nửa đêm, trải qua bài kiểm tra, hoặc bị người trong gương giết hại khi nhìn vào gương quá lâu.
Hầu hết người chơi đều ở lớp Mười Một (một), nơi mà phía sau lớp học có chiếc gương, nên dù họ không nhìn vào gương khác, chỉ cần ngồi trong lớp, thì về sau người trong gương cũng sẽ xuất hiện.
Vì vậy, nhiệm vụ thực tế của họ là đấu tranh với những hình bóng trong gương của mình và của người khác, sống sót qua mười ngày.
Mức độ khó này không hề thấp, bởi một khi người trong gương thay thế được ai đó, họ dễ dàng giết chết những người chơi.
Đây là trò chơi kết hợp sức mạnh và trí thông minh, tìm ra người trong gương và tiêu diệt họ, độ khó phù hợp với cấp trung cấp, vì không phải ai cũng có khả năng cảm nhận và phán đoán giống Nguyễn Thanh.
Đến lúc đó, rất có thể mọi người sẽ đẩy nhau vào cảnh ngờ vực và sát hại lẫn nhau.
Thế nhưng giờ đây vì cậu em trai của boss này muốn thoát ra sớm, giết chết Tống Ngọc đến phong ấn gương, nên phó bản trực tiếp tăng cấp thành cao cấp.
Hiện giờ... có lẽ tất cả quái vật trong phòng thi đều đã ra ngoài.
Nhiệm vụ của họ bây giờ rõ ràng là phải sống sót trước lũ quái vật đó, độ khó tăng không biết bao nhiêu lần.
Bởi dẫu sao thực lực của người trong gương cũng không khác gì bản thân, còn những thứ trong phòng thi kia rõ ràng không cùng cấp độ, thậm chí chẳng cùng một hệ thống.
Chưa kể đến vị boss em trai.
Tô Tri Duy là anh trai của vị boss này, nói sẽ bảo vệ cậu, giữ cậu trong lồng an toàn, có lẽ là nơi an toàn nhất.
Dù sao anh không chỉ là anh trai của boss em, mà còn là người nhà Tống, chẳng hề yếu kém gì so với boss em trai đó.
Nguyễn Thanh mím chặt môi, siết chặt chăn rồi cuối cùng buông ra, chầm chậm xuống giường.
Nếu có thể ẩn mình sống sót đến cuối thì tốt, nhưng cậu không muốn vượt qua phó bản kiểu dây leo tầm gửi mình căm ghét nhất.
Chưa kể cách dựa vào Tô Tri Duy này cũng không chắc chắn để vượt qua và rời khỏi phó bản.
Tô Tri Duy là người nhà Tống, có thể đã từng thực hiện nghi lễ phong ấn, biết bùa chú, biết phong ấn cũng chẳng có gì lạ.
Biết đâu anh có cách kỳ quái nào đó, khiến cậu không thể rời khỏi phó bản dù đã vượt qua.
Nương tựa người khác không bằng dựa vào chính mình, tốt hơn là nên tìm hiểu kỹ xem 'Thần linh' bị phong ấn trong gương thực sự là gì, có lẽ đó chính là đáp án cuối cùng.
Cậu vẫn còn đạo cụ 'Hồng Nguyệt' và lá bùa từ một người chơi...
Khoan đã! Lá bùa đó không phải của người chơi!
Quái vật trong phòng thi sợ bùa, nhưng người chơi kia đã bị thầy giáo vặn gãy cổ, rõ ràng không có lá bùa nào.
Hơn nữa, lúc ở dưới tòa nhà dạy học, lá bùa hoàn toàn vô dụng. Cái ở bên cạnh cậu... rõ ràng không phải quái vật từ phòng thi.
Là Tống Ngọc!
Lá bùa này là của Tống Ngọc!
Ngay khi Nguyễn Thanh vừa nhận ra điều này, nhiệt độ trong phòng ngủ bất chợt giảm xuống, báo hiệu sự hiện diện của thứ gì đó... đã đến.
Cậu hoảng hốt nhìn về phía cửa sổ, nơi đang mở toang, nhưng rèm lại đang đung đưa một cách kỳ dị dù chẳng có lấy một ngọn gió nào.
Cứ như có gì đó... đang bò từ cửa sổ vào.
Không khí trở nên quái đản và ngập tràn sự kinh hãi.
Cảm giác tê dại lan khắp đầu óc, lông tóc Nguyễn Thanh dựng đứng cả lên. Cậu cố trấn tĩnh bản thân, nhanh chóng lùi về phía cửa phòng, sau đó mạnh tay đóng sập cửa lại.
Trên cửa có dán một lá bùa, có lẽ là do Tô Tri Duy để lại. Nguyễn Thanh gỡ lá bùa đó, nhét vội vào túi, rồi chẳng chút chần chừ lao nhanh xuống cầu thang.
...
[Chào mừng các người chơi đã bước vào phó bản "Trung học Số Một."]
[Trước đây, Trung học Số Một là ngôi trường hàng đầu trong thành phố, nơi thầy cô thân thiện và bạn bè hòa đồng.]
[Nhưng rồi vào một ngày nọ, ngôi trường này bỗng trở nên kỳ quái.]
[Dường như... không còn ai có thể rời khỏi ngôi trường ấy nữa.]
[Nhiệm vụ phó bản: Sống sót trong bảy ngày.]
Ngay sau khi bị cuốn vào phó bản, điều đầu tiên nhóm người chơi làm là mở điện thoại xem thông tin.
Phần lớn ai nấy đều kinh hoàng và hoang mang tột độ khi đọc qua, chỉ có vài người giữ được vẻ điềm tĩnh.
Một trong số đó nhếch môi cười nhạt, "Trung học Số Một? Đây chẳng phải phó bản vừa được hệ thống phát đi sao? Phó bản nâng cấp lên cao cấp à? Thú vị đấy."
Có khoảng mười người chơi trong phó bản này, nhưng không phải ai cũng là người chơi cấp cao; thực tế chỉ có hai người đạt cấp cao, còn lại hầu hết là trung cấp, thậm chí có cả người chơi cấp thấp kém may mắn bị cuốn vào.
Dù sao việc thăng cấp lên người chơi cao cấp không hề dễ dàng, nếu để toàn bộ phó bản chỉ dành cho họ, hệ thống chẳng thể nào đủ số lượng cần thiết để vận hành trò chơi.
Vì vậy, vận may đóng vai trò rất lớn trong những tình huống này; người chơi cấp thấp rút trúng phó bản cao cấp thì chỉ có thể coi là xui xẻo.
Không ai dám lãng phí thời gian, tất cả bắt đầu tìm hiểu tình hình phó bản ngay lập tức. Cho dù độ khó đạt mức địa ngục, không ai muốn bỏ cuộc.
Dần dần, qua lời kể của các học sinh trong trường, mọi người ghép lại được một phần "sự thật."
Câu chuyện bắt đầu từ một kẻ chuyên gây rối, vì một học sinh đứng đầu khối vô tình va chạm vào cậu hai lần mà đẩy bạn ấy đến bước đường nhảy lầu tự tử.
Rõ ràng, cậu ta tên Tô Thanh này là một NPC vô dụng, còn Tống Ngọc – người bị dồn đến chết – chính là đại boss của phó bản này.
Mặc dù Tô Thanh chẳng giúp ích được gì, nhưng cậu vẫn mang trên mình thù hận của boss.
Biết đâu vào thời điểm nguy cấp, có thể đẩy cậu ra để thu hút sự chú ý của boss, tạo cơ hội cho họ chạy thoát.
Một người chơi gí dao vào cổ một học sinh bình thường, gằn giọng hỏi, "Ai là Tô Thanh? Cậu ta trông thế nào?"
"Cậu ấy... cậu ấy..." Cậu học sinh run rẩy, bỗng nhiên như nhìn thấy gì đó, cậu ta chỉ về phía một chàng trai trẻ không xa, "Cậu ấy trông như vậy đấy!"
Người chơi lập tức nhìn theo hướng chỉ của cậu học sinh...