Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 79: Trường Trung Học Số 1 (38) [*]



Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại, cả không gian ngập tràn cảm giác lạnh lẽo và áp lực rợn người, nặng nề đến mức khiến người ta khó mà thở nổi.

Mọi ngóc ngách đều đầy rẫy nguy hiểm và sự kinh hoàng.

Theo dòng chảy ngày càng nhanh của trận pháp bên dưới Nguyễn Thanh, bức tường phía sau lớp học bắt đầu nứt toác, chỉ trong chớp mắt, một vết rạn như không thể ngăn cản nhanh chóng lan rộng khắp bức tường.

Dù chưa hoàn toàn vỡ ra, nhưng đã có những mảnh vỡ nhỏ rơi xuống từ vài điểm trên tường, để lộ những tia sáng chói lòa. Dù ánh sáng rực rỡ, nhưng lại mơ hồ ẩn chứa một lớp sương đen.

Khói đen từ những kẽ nứt bốc ra, khiến người nhìn không kìm nổi cơn run sợ từ sâu trong lòng.

Cảm giác như đang đối mặt với sức mạnh của cả thiên địa, trước mặt là một sự tồn tại đáng sợ, khiến mọi thứ trở nên nhỏ bé và bất lực.

To lớn, bí ẩn, không thể lường trước, đầy kinh hãi.

Thậm chí không một ai dám nảy sinh ý niệm phản kháng, như thể dù có cố gắng cũng sẽ chẳng khác nào con sâu đòi lay cây cổ thụ, vô vọng đến vậy.

Đây là... 'Thần minh' đang đáp lại lời triệu hồi!

Tống Nghiên vẫn đang bên trong cơ thể nam sinh kia, như cảm nhận được điều gì, khuôn mặt méo mó quay sang nhìn Tô Tri Duy, giọng nói cất lên trong sự run rẩy khó kìm nén: "Anh! Hắn sắp tỉnh rồi!!"

"Hắn đang đáp lại lời triệu hồi!!"

"Hắn sắp thức tỉnh rồi!"

Thực ra, không cần Tống Nghiên mở lời, những người ở đây cũng nhận ra tình thế có vẻ không ổn chút nào.

Nhưng cũng có vài người không hiểu rõ ý nghĩa lời này là gì? Và cái "hắn" rốt cuộc là ai?

Tô Tri Duy khi thấy bức tường nứt ra ngay lập tức hiểu được tình huống, chẳng màng đến việc truy đuổi Tống Ngọc nữa, lập tức bước lên bàn nhảy lên cao, tay rút ra một loạt phù chú, nhanh chóng ném về phía bức tường đang nứt toác, rồi cắn ngón tay, vẽ một trận pháp bằng máu trong không trung.

Trận pháp hoàn thành ngay lập tức hòa vào tường, tạo thành một lớp bảo vệ, khiến tốc độ nứt vỡ của bức tường chậm lại đáng kể.

Dù tường vẫn tiếp tục nứt, nhưng tốc độ đã giảm đi rõ rệt, tránh khỏi nguy cơ vỡ tan ngay lập tức.

Tống Nghiên cũng cố gắng ngăn chặn làn khói đen đang tràn ra không trung, cố ép nó trở lại trong chiếc gương.

Không ai hiểu rõ hậu quả của việc triệu hồi 'Thần minh' hơn nhà họ Tống. Tống Ngọc nhìn Nguyễn Thanh ở trung tâm của trận pháp, không còn bận tâm đến chuyện bỏ trốn nữa, trừng lớn mắt nhìn cậu, sau đó thân hình nhanh chóng lướt đến bên trận pháp, cố gắng kéo Nguyễn Thanh ra ngoài.

Giờ đây, ba anh em nhà họ Tống — một người một quỷ đang nỗ lực phong ấn khói đen trong chiếc gương, trong khi một quỷ cố gắng kéo Nguyễn Thanh ra khỏi trận pháp triệu hồi, không còn bầu không khí quyết liệt truy sát như trước.

Chỉ có vài người chơi là vẫn chưa hiểu rõ tình hình, đặc biệt là Phương Thanh Viễn, người vào đợt thứ hai, hoàn toàn mù mờ nhìn cảnh tượng trước mặt. Dù lòng có dự cảm bất an, nhưng gã vẫn không khỏi ngơ ngác.

Trước đó, sau khi giải quyết xong thầy giáo ma, họ chia ra làm hai nhóm, một nhóm đi tìm manh mối trong phụ bản, một nhóm đi tìm Nguyễn Thanh.

Tuy nhiên, không hiểu sao không gian đột nhiên xuất hiện sự phân chia, cho dù cùng ở một địa điểm, nhưng lại như ở những không gian song song, không thể nhìn thấy nhau, không can thiệp lẫn nhau.

Hơn nữa, theo thời gian, sự phân chia không gian ngày càng thường xuyên, và lần sau họ sẽ ở không gian nào thì khó mà đoán trước.

Có thể may mắn không gặp phải nguy hiểm nào, nhưng nếu xui xẻo thì rất có khả năng sẽ đụng mặt Tống Ngọc hoặc là Tống Nghiên.

Vì vậy, do vấn đề phân chia không gian, hầu hết họ đều bị phân tán ra.

Hiện tại chỉ còn lại ba người chơi ở đây, là Bùi Diễn, Phương Thanh Viễn, và một người chơi khác vừa bước vào phó bản với sự hiện diện mờ nhạt. Những người chơi khác thì không rõ tung tích.

Khác với sự bối rối của hai người kia, Bùi Diễn nhìn bức tường nứt toác mà nhíu mày. Cuốn sổ tay là thứ hắn tìm thấy trong đống sách ở góc phòng của lớp 10A1.

Hắn có linh cảm rằng cuốn sổ này chắc chắn rất quan trọng, nên đã đọc qua không biết bao nhiêu lần, tất nhiên cũng ghi nhớ trận pháp triệu hồi đó.

Trên thực tế, hắn từng thử triệu hồi trận pháp này, cũng là ngay tại phòng học 10A1 này.

Không có bất kỳ phản hồi nào, đúng như lời viết ở trang cuối cùng của cuốn sổ.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không thể triệu hồi được, nhưng không ngờ giờ đây dường như đã... thành công?

Khán giả trong phòng livestream đều kinh ngạc, họ đã theo dõi từ khi Bùi Diễn bước vào phó bản, tất nhiên cũng biết hắn từng thử triệu hồi.

【Mọi người ơi! Không hiểu gì cả! Sao một NPC như cậu ấy lại nhận được phản hồi từ 'Thần minh'!?】

【Chẳng lẽ 'Thần minh' này cũng xem trọng ngoại hình? Nhưng rõ ràng vẻ ngoài của Bùi Thần cũng không hề tệ mà! (sững sờ.JPG)】

【Nói thật là tôi không hiểu gì về phó bản này, cảm giác như còn chưa bắt đầu mà đã đến giai đoạn triệu hồi thần minh rồi.】

【Không hiểu là bình thường thôi, thời gian của phó bản này mới trôi qua có một nửa, theo kinh nghiệm trước giờ thì một nửa thời gian mới là giai đoạn triển khai! Nhưng phó bản này lại phá vỡ quy luật, tiến thẳng đến phần kết!】

Không ít khán giả các phòng livestream khác cũng nghe thấy sự việc bên này, lập tức chuyển sang phòng của Bùi Diễn hoặc Phương Thanh Viễn, nhìn vào dòng bình luận đang thảo luận rôm rả.

【Các bạn ơi, thế này đã là gì, ít ra các bạn vào sớm nên còn biết ít nhiều thông tin. Streamer nhà tôi chiều nay mới vào phụ bản, vừa vào thì chẳng may chạm mặt ngay boss Tống Ngọc, may lắm mới thoát ra được, giờ lại nghe nói bên này đang triệu hồi thần minh, bên đó anh ấy vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì.】

【Cứu mạng, streamer nhà tôi cũng thế, vẫn còn run rẩy sợ sẽ gặp Tống Ngọc hoặc con quỷ trong gương.】

【Cái 'Thần minh' này trông không có vẻ gì là tốt lành cả, nếu triệu hồi thành công, e rằng mọi người sẽ bỏ mạng trong phụ bản này. Tôi đoán streamer nhà tôi nếu chết cũng không hiểu được mình chết vì cái gì.】

Nhiều khán giả trong phòng livestream đều đồng tình rằng, trong game kinh dị, boss phó bản chẳng có gì là tốt lành.

Hoặc là một thần minh sa ngã, hoặc là một giả thần, hoặc thậm chí là một tà thần.

Nói chung, nếu thật sự triệu hồi thành công, chắc chắn chẳng phải điềm lành.

Làn khói đen đang tỏa ra đã là một lời cảnh báo rõ ràng.

Ba người chơi đều hiểu điều này, nên không có ý định ngăn cản, mà còn buộc phải đứng về phía ba anh em nhà họ Tống để ngăn chặn sự thức tỉnh của 'Thần minh'.

Khi tốc độ nứt vỡ của bức tường được kiểm soát, Tô Tri Duy và Tống Nghiên mới nhẹ nhõm đôi chút.

Nhưng Tống Ngọc lại lộ vẻ mặt vô cùng khó coi, anh định kéo thiếu niên ra ngoài, nhưng hoàn toàn không thể tiếp cận trận pháp triệu hồi.

Tô Tri Duy sau khi tạm thời phong ấn bức tường, cũng nhìn về phía thiếu niên trong trận pháp triệu hồi.

Tình trạng của Nguyễn Thanh lúc này vô cùng tồi tệ. Mất máu quá nhiều khiến cậu hoa mắt chóng mặt, cảm giác lạnh thấu xương xâm chiếm cơ thể.

Cậu co ro trên nền đất, cơ thể khẽ run rẩy, khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy, sức sống đang trôi đi từng chút một.

Cậu chỉ còn có thể cầm cự thêm nửa tiếng nữa.

Có lẽ ngay cả nửa tiếng cũng là đánh giá quá cao chính mình, nhiệt độ cơ thể cậu giảm nhanh hơn trước rất nhiều, thời gian duy trì tỉnh táo có lẽ không còn đến... mười phút.

Nhưng may mắn là mười phút đã đủ cho Nguyễn Thanh.

Sắc mặt của ba anh em nhà Tống đều trở nên cực kỳ khó coi, đừng nói đến mười phút, ngay cả năm phút cũng chưa chắc có thể chịu nổi. Bởi vì họ chỉ làm chậm lại quá trình "thần minh" thức tỉnh, một khi "thần minh" thức tỉnh, chính là lúc người triệu hồi phải trả giá bằng linh hồn của mình.

Hiện tại pháp trận triệu hồi đã thực sự khởi động, muốn ngăn chặn "thần minh" thức tỉnh chỉ còn cách phá hủy triệu hồi.

Năm phút, họ chỉ còn chưa đến năm phút.

Nếu trong vòng năm phút không thể phá hủy được nghi thức triệu hồi, vậy thì "thần minh" chắc chắn sẽ thức tỉnh.

Và người triệu hồi cũng chắc chắn... sẽ chết.

Vì thực ra trung tâm của trận pháp triệu hồi là hiến tế linh hồn, triệu hồi thành công tức là tử vong, chỉ có điều trước khi chết, "thần minh" sẽ thực hiện tâm nguyện của người triệu hồi mà thôi.

Ba anh em họ Tống nhìn người nằm ở giữa pháp trận, đã nghĩ ra vô số cách nhưng vẫn không cách nào đưa người ra khỏi đó.

Ngay cả Bùi Diễn và Phương Thanh Viễn đứng bên cạnh cũng đang thử, nỗ lực kéo Nguyễn Thanh ra.

Mới đây thôi họ còn đối đầu kẻ sống người chết, nhưng ngay tức khắc đã biến thành cùng nhau tìm cách cứu Nguyễn Thanh, phá hủy nghi thức triệu hồi.

Chỉ có Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn, không trợ giúp cũng không ngăn cản.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bức tường vừa bị phong ấn lại bắt đầu nứt vỡ, cả bức tường trở nên rung rinh, nếu không nhờ Tô Tri Duy vừa rồi cố gắng gia cố, chắc chắn nó đã đổ sụp từ lâu.

Thế nhưng họ vẫn chưa tìm ra cách nào để đưa Nguyễn Thanh ra.

Tống Nghiên bị giam trong gương suốt mười ba năm, từ lâu đã bị màn sương đen kỳ dị ấy đồng hóa. Hắn có thể điều khiển và sử dụng sương đen, thậm chí có thể cảm nhận được trạng thái hiện tại của "thần minh" và cả... suy nghĩ của "hắn".

Ánh mắt Tống Nghiên thoáng nét sợ hãi, giọng nói nhỏ như thì thầm, nhưng lại mang theo chút run rẩy, "Hắn sắp thức tỉnh rồi, hắn... hắn muốn cậu ấy..."

"Hắn muốn cậu ấy..."

"Muốn ai?" Tống Ngọc lạnh lùng liếc nhìn Tống Nghiên bên cạnh, không còn thời gian tính toán chuyện hắn từng nhân lúc mình suy yếu mà giết mình.

Tống Nghiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía chàng trai ở giữa pháp trận triệu hồi, vẻ mặt khó dò.

Rõ ràng, người mà "thần minh" muốn là... Tô Thanh.

Nguyễn Thanh cũng nghe thấy lời ấy, trong lòng cậu lập tức trầm xuống, nhưng cậu cụp mắt, không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.

Vừa rồi còn là người ngoài cuộc thờ ơ, sắc mặt Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch lập tức thay đổi.

Là người triệu hồi "thần minh", họ không sợ bị "thần minh" giết chết.

Nhưng cả hai lại không thể chấp nhận việc "thần minh" muốn chàng trai ấy.

Chỉ riêng sức mạnh của sương đen thôi đã vô cùng lớn, có thể tưởng tượng chủ nhân của nó mạnh đến nhường nào.

Nếu cậu rơi vào tay người khác, họ vẫn còn khả năng đoạt lại, nhưng nếu là "thần minh"...

Có lẽ cả đời họ sẽ không cách nào lấy lại, thậm chí là không thể nhìn thấy nữa.

Dù cả hai có liên thủ lại với nhau, có lẽ cũng không có chút cơ hội nào để thắng được "thần minh".

"Thần minh" không thể thức tỉnh.

Nhưng giờ họ lại chẳng thể ngăn bước chân thức tỉnh của "thần minh".

Một khi trận pháp triệu hồi đã khởi động hoàn toàn, chỉ có hai cách để dừng lại.

Hoặc là người triệu hồi phải chết, hoặc là "thần minh" không muốn đáp lại.

Rõ ràng lúc này, "thần minh" đã bắt đầu thức tỉnh, vậy chỉ còn một con đường có thể đi.

Người triệu hồi... phải chết.

Chỉ cần người triệu hồi chết, nghi thức triệu hồi này cũng sẽ dừng lại.

Muốn đưa người triệu hồi ra khỏi pháp trận khi nghi thức chưa kết thúc là điều cực kỳ khó khăn, nhưng muốn giết chết chàng trai đang có giao ước với Tống Ngọc thì lại đơn giản vô cùng.

Bởi giao ước ấy chính là chia sẻ sinh mệnh.

Ngay khoảnh khắc Tống Ngọc chết, chàng trai kia cũng đáng lẽ phải chết ngay lập tức, chỉ vì giao ước ký kết chưa lâu nên tốc độ tử vong mới bị làm chậm lại.

Tống Ngọc vốn có thể dùng bùa chú tăng tốc độ tử vong, nhưng cuối cùng anh vẫn để lại cho chàng trai ấy chút thời gian để cậu ấy chấp nhận sự thật này.

Nhưng lúc này, đã không thể cho cậu thêm thời gian nữa rồi.

Tống Ngọc lấy ra lá bùa từng chuẩn bị để tăng tốc độ của giao ước.

Vừa thấy lá bùa, Tô Tri Duy lập tức hiểu ra tác dụng của nó. Anh ta lạnh lùng quét mắt qua Tống Ngọc nhưng cuối cùng không nói gì.

Ánh mắt mọi người dồn vào thiếu niên ở giữa pháp trận triệu hồi.

Khí tức của cậu giờ đây đã rất yếu ớt, chỉ nằm đó trên mặt đất, máu trên người dường như đã cạn kiệt, vết thương cũng không còn rỉ máu, nhưng những vết thương đỏ hằn vẫn nằm trên cổ tay mảnh khảnh trắng muốt của thiếu niên.

Làn da của cậu, có lẽ do lâu ngày không thấy ánh sáng mặt trời, giờ đây vì mất máu quá nhiều mà trắng bệch đến gần như trong suốt, mang theo vẻ đẹp mong manh tựa bệnh tật.

Máu còn đọng lại trên tay cậu như một đóa hoa chết chóc nở rộ, sắc đỏ rực rỡ ấy như muốn thiêu đốt mắt người, khiến người ta nghẹt thở.

Thiếu niên vào khoảnh khắc này tựa như bọt nước dưới ánh mặt trời, khúc xạ ra màu sắc rực rỡ, xinh đẹp mà mong manh, chỉ cần chạm vào sẽ tan vỡ ngay tức khắc.

Nguyễn Thanh chưa mất đi ý thức, chỉ vì mất máu quá nhiều nên toàn thân vô lực, cậu nhìn ánh mắt mọi người dồn về phía mình, trong lòng âm thầm trầm xuống.

Họ... muốn giết cậu.

Nguyễn Thanh cụp mắt che giấu tâm trạng, nét mặt thoáng hiện lên chút bất an và sợ hãi, như thể bị ánh nhìn của mọi người làm khiếp sợ.

Cậu gắng gượng chống tay đứng dậy muốn bỏ chạy, nhưng chỉ mới chống người lên đã như dùng hết sức lực, cơ thể yếu ớt lảo đảo ngã xuống đất, thân hình mảnh mai ấy khiến ai nhìn cũng xót xa.

Mọi người nhìn cậu tỏ vẻ sợ hãi muốn bỏ trốn, cũng hiểu rằng cậu đã biết ý định của họ.

Dù sao họ cũng không che giấu điều gì.

Cậu ngã xuống, lại cố gắng gượng dậy, nhưng quá yếu ớt, cố mãi cũng không nổi, cuối cùng đành buông xuôi, đôi mắt xinh đẹp ngập đầy sương mờ, bất lực co người lại, tựa như đang chờ đợi cái chết.

Có lẽ cậu biết mình sắp lìa đời, chẳng còn muốn cố gắng gồng mình thêm nữa. Đôi mắt đỏ hoe, ẩn hiện nét ấm ức như đứa trẻ sắp bật khóc, khiến lòng người tan chảy, chỉ muốn ôm cậu vào lòng mà an ủi, không để cậu phải chịu thêm chút ủy khuất nào nữa.

Nhưng giờ đây, không còn cách nào khác ngoài việc phải giết cậu.

Dù cái chết ấy không phải là thật, mà chỉ là để cậu tồn tại dưới hình dạng ma quỷ, chẳng ai nỡ lòng nào sát hại một người như cậu.

Song, vào lúc này, tất cả đều buộc phải làm thế. Bởi nếu cậu không chết, nghi thức triệu hồi sẽ không thể dừng lại.

Khi ấy, thiếu niên sẽ mãi mãi thuộc về "Thần minh."

Và có lẽ, ngay cả một lần nhìn cậu cũng trở thành điều xa xỉ.

Phong ấn trên tường đã dần suy yếu, nếu không cắt ngang nghi thức triệu hồi, "Thần minh" sẽ thực sự thức tỉnh.

Mọi người lặng lẽ nhìn cậu thiếu niên, cuối cùng, lá bùa trên tay Tống Ngọc khẽ trôi đến trước mặt cậu, kích hoạt ngay khi cậu chạm vào.

Lá bùa lập tức bùng cháy, hóa thành một làn khói đen bay về phía Nguyễn Thanh, xuyên qua pháp trận triệu hồi mà họ không thể nào tiến vào được.

Rõ ràng, thời gian đã không thể kéo dài thêm được nữa. Đã đến giới hạn. Nguyễn Thanh chăm chú nhìn làn khói đen đang tiến đến mình, gương mặt thoáng hiện nét sợ hãi và bối rối, nhưng giọng nói trong đầu vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, 【Hệ thống, đây là loại công kích từ ma quỷ phải không?】

Hệ thống: 【Đúng vậy, chính xác là như vậy.】

Tống Ngọc là một linh hồn, và đây là đòn tấn công chí tử, kích hoạt từ đạo cụ "Huyết Nguyệt."

Nhưng Nguyễn Thanh không mang theo bất kỳ hy vọng nào. Đạo cụ này chỉ bảo vệ cậu một lần duy nhất, chỉ cần Tống Ngọc tiếp tục tấn công lần thứ hai, cậu chắc chắn sẽ chết.

Phải làm thế nào để kéo dài thêm chút thời gian đây...

Làn khói đen đã chạm đến trước mặt Nguyễn Thanh, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, bức tường phía sau lớp học bỗng nhiên tan vỡ, để lộ một tấm gương khổng lồ chiếm trọn bức tường.

Trong khoảnh khắc tường đổ vỡ, một làn sương mờ đen mịt mù tràn ra, tựa tấm lụa nhẹ bay lượn trong không trung, tỏa ra khí tức lạnh lẽo đến rợn người.

Rồi một bóng hình đen tối xuất hiện trước mặt mọi người, lơ lửng giữa không trung mà chẳng hề chạm vào bất cứ điểm tựa nào.

Cảm giác áp lực mãnh liệt tràn ngập, mang theo hơi thở của chết chóc, làm người ta ớn lạnh, thậm chí khó thở.

Đó là một nam nhân, mái tóc dài chấm mắt cá được buộc hờ bằng một chiếc trâm gỗ đơn sơ, những lọn tóc dài buông xuống không chút xáo động, nhẹ nhàng đung đưa trong không trung, hoàn toàn không lộn xộn. Thân khoác một bộ trường bào đen tuyền hoa lệ, toát lên cảm giác lạnh lẽo và ngột ngạt vô cùng.

Tất cả đều trợn tròn mắt, đồng tử co rút lại, ánh mắt chứa đựng sự kinh hoàng và sợ hãi sâu sắc.

Trong khi nghi thức triệu hồi còn chưa hoàn tất, "Thần minh"... đã thức tỉnh.

Khuôn mặt nam nhân đẹp đẽ không tỳ vết, hoàn mỹ tựa như được trời cao tỉ mỉ khắc tạc, đôi mắt lãnh đạm, cúi nhìn bọn họ từ trên cao, trong ánh nhìn lạnh lùng, vô cảm, tựa như tất cả chỉ là cỏ rác.

Đối với "hắn", họ đích thực chỉ là sâu kiến.

Một số người vô thức lùi lại, nhưng thân thể lại như bị thứ gì đó trói buộc, chỉ có thể cứng đờ nhìn chằm chằm vào bóng dáng đen tối lơ lửng trong không trung.

Sương đen như dải lụa quấn quanh thân ngài, hòa lẫn vào ngài, mang theo một khí tức nguy hiểm khiến lòng người khiếp đảm.

"Thần minh" từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống đám sâu kiến phía dưới, hờ hững đưa tay lên, những ngón tay thon dài, trắng ngần như ngọc, phía trên đầu ngón tay là một tấm bùa đang lơ lửng.

Đó là tấm bùa Tống Ngọc vừa đốt cháy đến tro tàn.

Thế nhưng giờ đây, nó lại kỳ lạ hồi phục nguyên vẹn.

Lá bùa trôi nổi giữa các đầu ngón tay của ngài, một chuyển động nhẹ từ tay ngài, sức mạnh khủng khiếp lập tức bùng phát, mang theo thế lực hủy diệt trời đất.

Ngay sau đó, tấm bùa như bị thứ gì đó nuốt chửng, biến mất giữa không trung mà chẳng để lại một chút dấu tích nào.

Ánh mắt của mọi người ngập tràn kinh hãi. Đây chính là sức mạnh của "Thần minh" sao?

...

Cả ngôi trường trung học số Một bị màn sương đen nuốt chửng, ánh sáng từ những nơi gần đó cũng không thể xuyên qua.

Sương đen lan tỏa khắp không trung, không nhìn thấy được điểm tận cùng, bao trùm trong nỗi sợ hãi và đè nén.

Nguyễn Thanh nhìn lên "Thần minh" giữa không trung, ánh mắt lóe lên một tia sáng, khóe môi không dễ nhận ra nhếch lên, cuối cùng đã đến khoảnh khắc này.

Từ lâu, không gian bị ngăn cách đã tan biến trong sương đen, những người chơi trong không gian khác cũng nhận ra sự khác lạ của dãy phòng học này, nhanh chóng đổ xô về phía nơi phát ra hiện tượng lạ.

Ngay khi vào lớp, họ thấy nam nhân mặc trường bào đen phấp phới giữa không trung.

Người chơi nhìn chằm chằm vào bóng người tựa như thần thánh, đồng tử co lại, há miệng, nhưng không phát ra nổi một tiếng, đáy mắt tràn ngập sự kinh hoàng cùng nỗi sợ sâu thẳm.

Đây là... loại tồn tại gì vậy?

Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta không kìm được mà run sợ, cơ thể từng tế bào đều hô hào chạy trốn, nhưng thân thể lại tựa như bị kìm hãm bởi điều gì đó.

Đến cả chạy cũng chẳng thể làm.

Lý Thư Dương liếc nhìn thiếu niên dưới đất, rồi lại nhìn về bóng người trên không, lông mày chau lại.

Nam nhân đẹp đẽ trên không trung chẳng bận tâm đến họ, chỉ cúi xuống nhìn cậu thiếu niên dưới đất.

Trong giây tiếp theo, bóng dáng ngài đột nhiên hiện ra ngay trước mặt Nguyễn Thanh, như thể rất hứng thú với cậu.

Ngài nhẹ nâng tay, thân thể Nguyễn Thanh liền từ từ lơ lửng, dừng lại ngay trước mặt ngài.

Ngài khẽ đưa tay ra, như thể muốn chạm vào cậu.

Gương mặt của những người có mặt trong lớp liền tối sầm, họ không lạ gì cử chỉ này, rõ ràng "Thần minh" thức tỉnh trước thời hạn chỉ vì một người, dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải hồi sinh.

Không gian xung quanh Tống Nghiên trở nên không ổn định, ánh mắt hắn tràn ngập âm u, gằn giọng nói, "Đừng chạm vào cậu ấy!"

Nam nhân tuyệt mỹ nghe vậy liền khựng lại, liếc nhìn hắn một cái, chẳng hề để những người kia vào trong mắt.

Trong ánh mắt của mấy người đều là vẻ căm phẫn, nhưng không đến nỗi nóng đầu mà lao lên ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn nam nhân, trong mắt ánh lên sự phẫn nộ như tẩm độc.

Ngủ yên thì không thể cứ thế mà ngủ tiếp sao? Hà cớ gì phải tỉnh lại chứ!?

Tống Nghiên liếc nhìn những người đứng bên cạnh, họ khẽ khựng lại, ánh mắt lộ rõ sự quyết liệt, rồi cùng nhau xông lên, bất chấp hiểm nguy.

Dù là vì phong ấn, hay vì thiếu niên kia, "ngài" chắc chắn sẽ không để họ còn sống, vậy chi bằng liều một phen.

Dù một người không thể chống lại "ngài," nhưng nếu cả đám cùng hợp sức, cũng không phải là hoàn toàn vô vọng.

Dẫu sao thì "ngài" cũng vừa mới thức tỉnh, hơn nữa, còn là thức tỉnh khi nghi thức triệu hồi vẫn chưa hoàn thành, nên khả năng kiểm soát sức mạnh chắc chắn chưa đạt tới đỉnh cao.

Còn họ, từ lâu đã hòa làm một với màn sương đen, biết đâu... họ có thể 'phản thần.'

Nam nhân với gương mặt tuấn mỹ thấy vậy, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt đầy chế giễu.

Lâu rồi chưa tỉnh giấc, mà giờ lại có những sinh vật ngây thơ đến thế xuất hiện sao?

Chúng tưởng rằng cùng xông lên thì có thể đánh bại được "ngài"?

Hay nói đúng hơn, chúng đã bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của "ngài," kiêu ngạo đến mức không nhìn nhận rõ chính mình.

Sương đen vốn chính là bản thể của "ngài"; để sương đen xâm nhập cơ thể cũng đồng nghĩa với việc bị nó đồng hóa, trở thành một phần của "ngài," mà chúng lại ngây thơ cho rằng có thể lợi dụng sức mạnh của ngài.

Thật đáng thương, lại càng buồn cười.

Thực tế, chúng hoàn toàn không thể chống chọi được. "Thần" vẫn là "Thần," cho dù bị phong ấn hàng trăm năm và chỉ vừa mới thức tỉnh, "ngài" cũng không phải đối thủ mà bất kỳ ai có thể thách thức.

Dù đó chỉ là một phần sức mạnh của "ngài."

Tuy nhiên, nam nhân ấy không giết họ, chỉ đơn giản làm họ mất khả năng cử động.

Trong đôi mắt của "ngài" ngập tràn vẻ lãnh đạm, không bận tâm đến đám sâu kiến không biết trời cao đất rộng kia, mà cúi xuống, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đã triệu hồi "ngài."

Giọng nói của "ngài" trầm thấp, nhẹ nhàng, thanh âm tựa như ngọc lạc trên khay, vang lên từng tiếng êm tai, cũng là lời đầu tiên ngài nói sau khi tỉnh giấc: "Nguyện vọng của ngươi là gì?"

-------

Gõ phím bóc phốt:

Tia hồn mà đòi quánh cả chủ thể hả mấy nhỏ giời, ngăn cản bé iu gặp gỡ anh chồng của bé dữ. Mà chương sau bé bị lật xe vì tội lừa đảo á chèn🤭🤭